Từ sau lần tộc Báo bị cháy, đám thú trong tộc dường như nhìn thấy Thiên
Âm đều vô cùng e dè, ngay cả Ông Nội cũng cẩn thận từng li từng tí. Như
lúc bình thường khi gặp những thú khác đều vắt chân ngồi trên sạp cao
một bộ ta là lớn, bây giờ chỉ dám khép nép ngồi xếp bằng đối diện với
Thiên Âm.
Cũng phải thôi, ai bảo quả trứng cô mang theo lại nở ra một vị “Đại Thú” chứ. Nếu lúc trước biết sẽ có ngày hôm nay, thì có cho hắn một trăm cái mạng cũng không dám hó hé trước mặt vị này. Nếu như để cha của quả trứng biết được, hắn tính đem bạn đời của mình đi hiến tế
cho quái thú, thì không phải liền một mồm ngoạm luôn tộc Báo này hay
sao.
Ông Nội âm thầm đổ mồ hôi hột trong lòng, trên mặt vẫn ra
sức giữ nụ cười “thân thiện”. Thiên Âm nhướn mày nhìn khuôn mặt với khóe miệng co rút trước mặt, liếc nhìn Bông Báo với vẻ khó hiểu. Bông Báo
lập tức cười gượng, thò tay nhéo một phát mạnh làm Ông Nội giật phắn,
định mắng cô, sau đó lại chợt nhớ ra trước mặt còn có “mẹ của Đại Thú”
lập tức lại ngồi ngay ngắn haha cười “thân thiện”.
Bông Báo thở
dài đưa tay che mặt, Thiên Âm nhún vai một bộ như không có chuyện gì. Cô lấy ra Sổ Hồn, đưa đến trước mặt Ông Nội: “Xin hỏi, thứ này ngài có
biết cách mở không?”
Ông Nội đưa hai tay đang định cầm sách, nghe Thiên Âm xưng hô bản thân là “ngài” lập tức giật phắn mình cuối thấp
đầu xin lỗi ráo riết: “Đại Thú, ngài mới là ngài, Đại Thú xin đừng gọi
ngộ là ngài, ngộ thật sự không phải là ngài, u hu hu…”
Ông Nội
này người to, đến cả tiếng nói cũng to, Thiên Âm bị ông ta dọa cho giật
mình, đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tay sắp bị rống đến ù ù: “Được được, không
gọi là ngài, gọi Ông Nội!”
Lời này nói ra đến cả Thiên Âm cũng
giật mình, Ông Nội càng là cúi thấp đầu hơn cả. Gọi là Ông Nội vậy chẳng khác nào kếu hắn là Ông Cố của Đại Thú, là Ông Nội của Đại Đại Thú, một con Báo mới có hơn trăm năm tuổi như hắn sao dám có khả năng lớn mật
như vậy. Nghĩ đến một ngày vị kia thân to ngàn mét, mắt lạnh nhìn hắn
kêu hai tiếng Ông Nội, Ông Nội liền không nhịn được trái tim co rút,
đường trường bất tỉnh.
“Cái thư này là… tôi có thể xem thử được không?”
Thiên Âm đưa cuốn sách cho Liệm Khiết, hơi chút nghi hoặc. Bông Báo bên cạnh
nhìn thấy hắn cầm sách một bộ tìm tòi xem xét trước sau, cũng không giấu nổi ngạc nhiên:
“Liệm Khiết, anh biết thứ này à?”
Liệm
Khiết cau mày suy nghĩ, lại nâng sách lên cao săm soi, không chút chắc
chắn gật đầu: “Cái này… cảm giác như đã từng thấy ở đâu rồi…”
“Ở đâu cơ? Anh nói thật chứ?” Bông Báo nghe vậy liền hai mắt tỏa sáng, cả người lập tức sáp lại hồ hởi.
Liệm Khiết lại hơi lắc đầu, anh hô lớn gọi Nhạm Sơn, tên kia chui người đi vào, hai mắt chớp hỏi: “Liệm Khiết, anh gọi tôi à?”
Liệm Khiết không nói, chỉ thuận tay đưa sách cho Nhạm Sơn: “Cậu xem thử, cái này có phải rất giống với thứ kia không?”
“Thứ gì vậy? Trông lạ quá, hình như…” Nhạm Sơn đột nhiên mở lớn hai mắt “Hình như là…”
“Hình như cái gì?” Bông Báo nhìn bộ dạng úp mở của Nhạm Sơn, không nhịn được thúc giục.
“Hình như cái này…” Nhạm Sơn xoa nhẹ mặt sách, lật lên lật xuống, còn không
ngừng đưa xa đưa gần nheo mắt cẩn thận tìm tòi. Ngay lúc mọi người tưởng chừng như hắn sắp đưa ra được đáp án, thì ai đó lại một vẻ chán ghét,
ném trả lại quyển sách cho Liệm Khiết: “Chưa thấy bao giờ!”
Lần này không chỉ Bông Báo mà ngay cả Thiên Âm cũng không nhịn được muốn đương trường ngã ngửa một phen: ‘Con báo này!’
“Không biết thì nói là không biết, anh ấp a ấp úng lâu như vậy làm gì hả?”
Bông Báo tức tối rống thẳng vào mặt Nhạm Sơn. Chỉ thấy cậu ta một bộ cười hề hề, gãi đầu tịt mắt nói: “Vì lúc nảy cảm thấy có chút quen, nhưng nhìn
kỹ lại thì cũng không quen lắm, hề hề!”
‘Hề cái đầu mi chứ mà hề!’ Thiêm Âm khóe miệng co rút, rủa thầm trong lầm.
Liệm Khiết thở dài, chậm rãi phun chữ: “Vũng nước Apo… cụm đất nổi… thứ phát sáng…”
Theo mỗi cụm từ được nói ra, hai mắt Liệm Khiết ngày càng mở lớn, cuối cùng
là bừng sáng, anh vỗ tay một cái, nhìn đám người với vẻ hào hứng: “Đúng
rồi! Là thứ đó, cái khối đá kỳ quặc…”
Liệm Khiết gật đầu: “Phải chứ, cậu cũng thấy rất giống nhỉ!”
“Đúng vậy, một đầu của nó, trông giống y chang thứ này!”
“Cái gì? Cái gì cơ? Cái nào giống cơ?” Nhìn hai kẻ ngươi thấy ta giống trước mặt, Bông Báo không nhịn được chen ngang: “Hai người đang nói gì vậy?
Hai người biết cái sách này hả?”
“Đúng vậy, công chúa, cô còn nhớ lần liên hôn mấy năm trước của chúng ta với Tộc Sấu kia chứ?”
‘Công chúa…’ “Phụt” Thiên Âm nghe hai từ này đột nhiên không nhịn được sặc
một ngụm nước miếng. Cảm giác đám người quay sang nhìn mình, Thiên Âm
liền phất tay tỏ ý không sao: “Ahaha, các người cứ tiếp tục!”
Ôi
mẹ ơi, cái thế giới gì thế này, thủ lĩnh rồi còn công chúa, có nằm mơ cô cũng thật sự không ngờ tới, đám báo này lại gọi Bông Báo là công chúa…
“Còn nhớ!” Bông Báo vuốt cằm bắt đầu hồi tưởng: “Lần đó Liệm Khiết và Nhạm
Sơn cùng một vài thú đực đưa báo cái của tộc ta đến vũng nước Apo – địa
bàn của Tộc Sấu để liên hôn!”
Ở đầm lầy này, có ba bộ tộc lớn
nhất lần lượt là tộc Báo, tộc Sấu và tộc Rắn. Xưa nay vẫn luôn chung
sống hòa bình, an vị trong lãnh thổ riêng biệt của bản thân. Cho đến mấy trăm năm trước, từ khi quái vật mười hai mắt xuất hiện, thì cả đầm lầy
cũng đột nhiên bị khóa chặt trong một vòng tròn vô hình, thú bên trong
không thể ra ngoài, thú bên ngoài lại càng không thể vào trong. Tộc Báo
và Tộc Sấu vì nhiều lần hợp lực tấn công Nhện đen mà số lượng giảm mạnh, Tộc Rắn mặc dù sinh sản nhanh, số lượng lớn nhưng lực tấn công lại yếu, chỉ cần một cái phun tơ của nhện cũng có thể tóm gọn tầm trăm đến chục
con rắn. Tự hiểu lấy sức lực của mình, Rắn lui về ở ẩn, chỉ còn Báo và
Sấu vẫn ra sức tiếp tục.
Lại qua bao lâu, đến hơn trăm năm trước, Tộc Sấu đột nhiên có được một thứ bí mật, chỉ cần mang thứ đó trên
thân, liền có thể dễ dàng ra vào đầm lầy. Không chỉ vậy, nếu như ở cạnh
thứ đó lâu, sức mạnh của họ cũng sẽ được gia tăng.
Đám thú trong
đầm lầy vô cùng vui sướng, nghĩ rằng thời gian bị giam cầm của bọn họ đã sắp hết. Nào ngờ tộc Sấu gian manh, chỉ nghĩ cho bản thân mình. Bọn
chúng lợi dụng sức mạnh ưu việt của thứ kia để bắt đầu quá trình bóc
lột. Thú nào nếu như muốn ra ngoài, phải cống nạp thức ăn với số lượng
lớn.
Vòng tròn vô hình dường như hạn chế sự phát triển của mọi
thứ trong đầm lầy, thực vật yếu ớt, động vật muốn kím ăn cũng không hề
dễ dàng. Nhưng vì tự do, một số tộc thú đã ngậm đắng nuốt cay, dâng lên
thức ăn, với cầu mong thú trong tộc có thể ra ngoài phát triển, rồi tìm
cách cứu vớt bọn họ.
Nhưng thủ đoạn của bọn Sấu nào có đơn giản
đến thế? Ra được đã khó, muốn vào lại thì tộc đàn của thú đó phải giao
nộp ra giống cái. Một người vào thì nộp một người, hai người vào nộp hai người.
Thức ăn ít, có thể chắc chiu ăn nhịn từng ngày, nhưng
giống cái lại là căn cơ của tộc, còn khó kím hơn thức ăn, một tộc đàn
lớn hơn trăm người, chắc gì đã có được mười giống cái? Nhưng nếu không
giao nộp, vậy thì những thú trước đây thả ra ngoài không thể trở lại, nỗ lực và trông đợi của bọn họ đều tốn công cả rồi?
Thiên Âm nghe
đến đây, không nhịn được tặc lưỡi, đám Sấu này quả thật biết mánh kinh
doanh, ngay cả con người cũng chưa chắc khôn lẻo được như chúng.
“Nói vậy thì lần liên hôn gì đó, cũng chính là tộc Báo phải giao nộp giống cái cho tộc Sấu? Để đón ai đó trở về?”
Bông Báo gật đầu: “Đúng vậy, người trở về lần đó, chính là Ông Nội!”
“Ông Nội?” Thiên Âm ngạc nhiên hỏi lại.
“Thủ lĩnh vì tộc chúng ta, nên đã ra ngoài tìm cách, đi hơn mười mấy năm,
mặc dù không tìm được cách giải phòng đầm lầy, nhưng ngài đã mạnh hơn
không ít. Hiện tại ở đây, ngay cả thủ lĩnh của tộc Sấu, cũng chưa chắc
là đối thủ của ngài.” Liệm Khiết thẳng lưng, nói với vẻ mặt đầy tự hào. Như Cắt và Nhạm Sơn bên cạnh cũng gật đầu ra vẻ đồng ý.
Nhìn lại thủ lĩnh không đối thủ nào đó, hiện tại vẫn đang nằm yên bất động trên
sạp, Thiên Âm và Bông Báo không nén được hai tiếng thở dài. Quả nhiên,
lời kể lúc nào cũng oanh mỹ hơn so với hiện thực.
“Khoan đã, việc này thì có liên quan gì đến sách chứ? Chẳng lẽ thứ kia mà tộc Sấu nắm giữ là…”
“Thứ đó có hình thon dài, phần đầu hình tròn hơi dẹt, phần đuôi lại có hình
trông giống thứ gọi là sách này.” Liệm Khiết vừa nói, vừa chỉ vào Sổ
Hồn.
Thiên Âm nghe qua cậu ta mô tả, trong đầu liền nháy lên hai chữ ‘chìa khóa’
Cuốn sách này, còn có chìa khóa?
“Nếu như muốn có được thứ kia, vậy thì sắp tới chính là cơ hội tốt nhất!”
Giọng nói to đột nhiên vang lên làm mọi người giật mình, Liệm Khiết, Nhạm Sơn và Như Cắt lập tức đứng lên cúi chào, Thiên Âm và Bông Báo không hẹn mà cùng quay đầu ra sau: “Ông Nội, ông tỉnh rồi!”
“Thời cơ tốt nhất?” Thiên Âm hỏi.
Vị thủ lĩnh nào đó vẫn còn đang nằm yên, hai mắt mở lớn nhìn xa xăm: “Sắp tới, tộc Báo chúng ta và tộc Sấu sẽ liên hôn.”
Ngoại trừ, Thiên Âm, những thú còn lại đều hai mắt mở lớn, Liệm Khiết kích
động đấm mạnh vào tay Nhạm Sơn, Nhạm Sơn không mấy để tâm còn phấn khởi
hô lớn: “Hoàng… hoàng tử sắp…”
Ông Nội ngồi dậy, không trả lời,
chỉ im lặng gật đầu, nhưng uy lực còn hơn cả lời nói, Bông Báo run rẫy
đưa tay lên ôm miệng, nước mắt không nhịn được chảy xuống, giọng nói run rẩy: “Ba… ba con sắp trở về rồi!”