Bộ Khuyên chỉ dừng lại trong chốc lát liền tiếp tục bước. Cô biết linh
hồn của Mộc Thanh Phong đặc biệt vì cô mà đến. Lần trước Cầu Cầu đã gắn
định vị vào linh hồn của hắn trước khi hắn chết. Có điều định vị lại mất tín hiệu. Giống như hắn đã tan biến hoàn toàn trong vùng không gian.
▮Chủ nhân, có nhận dữ liệu của nhân vật Dịch Giản không?▮
Cầu Cầu sau khi rập khuôn thông báo thì trở về như bình thường nói. Chính
nó cũng thấy vô cùng hoang mang. Thiết bị mà nó gắn chưa bao giờ nhận
lấy một lần thất bại. Đối với người không rõ nguồn gốc còn đặt chủ ý lên người chủ nhân thì không thể bỏ qua. Phải tìm ra danh tính thật sự của
hắn trước khi hắn làm gì nguy hại đến chủ nhân.
Bộ Khuyên lắc đầu, “Ta không cần làm nhiệm vụ nhàm chán này, cũng không cần biết về hắn.”
Cầu Cầu vâng dạ, đặt về trạng thái tự động vận hành để đi điều tra.
Mễ Ái xoay đầu lại hỏi: “Sao vậy Hinh Hinh?”
“Không có gì! Chỉ là chân hơi tê.”
Hai bóng người nhỏ xinh biến mất ở cửa nhà hàng.
Cùng lúc đó người tên Dịch Giản đưa mắt nhìn thoáng qua. Con ngươi híp
lại như hồ ly. Đây là lần thứ ba hắn gặp cô gái kia. Lần đầu tiên là ở
lễ đường, cô gái có vẻ ngoài trong veo và đôi mắt vô hồn nắm lấy cánh
tay một người phụ nữ, đạm mạc bước vào xe.
Anh trai cùng cha khác mẹ của hắn bỏ cô một mình ở hôn lễ. Có điều hắn lại không thấy cô có chút đau buồn hay thương tâm nào.
Lần hai là lúc cô đánh tên du côn biến thái. Lần ba là lúc này đây. Ba lần đều ấn tượng như vậy.
Cảm thấy có chút thú vị!
Nhưng mà thứ anh trai hắn vứt bỏ hắn cần phải nhặt về sao?
Dịch Giản nhìn hai con người đang tình tứ bên kia, nụ cười treo bên khoé môi. Hắn nên cướp thứ mà anh hắn thích nhất mới phải.
Dịch Giản – Nhân vật phản diện của thế giới này. Anh ta đối với gia đình Từ
Hiên là thù hận sâu đậm. Vì ba của Từ Hiên cưỡng bức mẹ anh ta mới sinh
ra anh ta. Dịch Giản chính là một người con riêng mang họ mẹ. Anh ta bày rất nhiều trò khiến gia đình nhà họ Từ gà bay chó sủa. Còn ngăn cách
tình cảm nam nữ chính. Có điều trong một lần sơ suất hắn bị cánh tay
phải mà mình tin tưởng nhất phản bội. Kết quả chính là hoá điên, chân vì tai nạn mà không thể đi lại nữa.
Từ Hiên được Lâm Tuyết Tuyết
nâng dậy, bàn ghế cũng lộn xộn hết cả lên. Cô xoa nhẹ lên goà má của
hắn, khuôn mặt chứa chan tình ý. Ánh mắt như biết nói, linh động lại
tràn đầy sức sống. Đối với người ngày ngày đối diện với cặp mắt cá chết
của Nguyên Vân Hinh như Từ Hiên thì Lâm Tuyết Tuyết trở nên cực kì đặc
biệt và xinh đẹp.
“Xin lỗi em, Tuyết Tuyết. Anh không ngờ tiểu Hinh và bạn cô ấy lại có hành động như vậy, thiệt thòi cho em rồi”
Lâm Tuyết Tuyết lắc đầu, đốm sáng trong con ngươi còn chói loá hơn. Từ Hiên đem cô ôm chầm vào lòng, cằm tì lên mái tóc mềm mại thơm ngát. Không
khí xung quanh vô cùng ngọt ngào.
Ai mà không thích một người
hiểu chuyện lại nhu thuận. So với làm loạn thì im lặng rồi bày ra vẻ
đáng thương mới dễ kéo được hảo cảm.
Mễ Ái lay lay cánh tay Bộ Khuyên, miệng cứ nói không ngừng. Cô ấy sợ bạn mình vì tên đàn ông kia mà sẽ buồn.
Nhưng Bộ Khuyên tất nhiên sẽ không. Cô có phải nguyên chủ đâu. Còn nếu cô là
nguyên chủ thì đừng nghĩ đến việc bỏ cô lại hôn lễ chạy theo người khác. Cô sẽ làm hắn không bao giờ có thể đi lại nữa chỉ với một ý định.
Của cô thì mãi mãi sẽ là của cô.
“Hinh Hinh, cậu đừng buồn!”
Bộ Khuyên bước chậm từng bước, phớt lờ câu an ủi của Mễ Ái, ưu nhã hỏi:
“Gần tới nơi đỗ xe chưa?
“Chỉ vài bước nữa...” Mễ Ái ngần ngại nhìn Bộ Khuyên, tâm tư xoay chuyển một hồi. Cuối cùng cô quyết định dừng lại, nắm lấy hai vai Bộ Khuyên.
“Hinh Hinh, có buồn, có đau, có khổ thì cứ thể hiện ra hết, đừng kiềm ném, cứ như vậy sẽ không tốt cho cậu đâu. Tớ biết cậu sẽ rất đau lòng nhưng tớ
phải nói. Từ Hiên không hợp với cậu, anh ta là tra nam. Không có anh ta
thì còn có người khác. Cậu xinh đẹp, tốt bụng lại giàu có.”
Cô ấy dừng lại một chút rồi lại thấp giọng an ủi: “Cậu cứ khóc đi, đừng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nữa. Có tớ ở đây, cứ khóc đi.”
Đáp lại lời Mễ Ái chỉ có cặp mắt trắng đen rõ ràng và khuôn mặt không biểu
cảm. Không hiểu sao Mễ Ái lại thấy khẩn trương. Đột nhiên cô nghĩ nếu
mình nói ra điều này sẽ làm Hinh Hinh tức giận.
Có chút sợ! Cảm giác vô cùng kì lạ.
Hai người cứ đứng như thế rất lâu. Khác với dáng vẻ bình tĩnh của Bộ Khuyên thì Mễ Ái trông vô cùng chật vật. Cả người đều lạnh, cái lạnh từ trong
xương. Cô cúi đầu nhìn mũi chân cô bạn từ bé của mình.
Một cánh
tay mềm mại đột nhiên đặt lên đầu làm Mễ Ái hơi giật mình một chút. Cô
hơi ngước mắt thì thấy Hinh Hinh đang xoa đầu mình, khóe môi còn treo nụ cười rất nhạt. Nhưng lời nói thì toàn là ý lạnh:
“Nếu cô cứ nhắc tên Từ Hiên làm tôi phát phiền thì không cần đến tìm tôi nữa. Tôi đã
bảo là không có cảm giác gì đặc biệt với hắn, huống chi là buồn? Cô có
thể nói đủ thứ trên đời nhưng đừng đề cập một vấn đề quá hai lần. Tôi
không có nhiều kiên nhẫn đến vậy đâu!”
Bộ Khuyên rụt tay lại,
rút một chiếc khăn nhỏ ra lau. Cô lùi lại năm bước, xoay người bỏ đi.
Mặc dù không thấy nhưng Bộ Khuyên vẫn xác định đúng phương hướng. Cầm
điện thoại nhẹ nhàng ấn từng số một cách chính xác. Chiếc xe nhanh chóng xuất hiện, cô chậm rãi ngồi vào, hờ hững phất tay. Người áo đen vẫn làm động tác gật đầu theo khuôn mẫu mặc dù người phía sau không thấy.
Mễ Ái đứng như trời trồng, mất một lúc lâu cô mới có phản ứng. Nhưng người và xe đều đã biến mất dạng.
Một tuần trôi qua____
Từ ngày Bộ Khuyên nói những lời như vậy thì Mễ Ái đều không xuất hiện. Bộ
Khuyên sống rất an nhàn, chỉ có tên Từ Hiên kia cứ gọi điện quấy rầy. Cô thật sự muốn có lỗi với nhà sản xuất rồi!
Chiếc điện thoại bị cô vứt xó nơi nào không biết. Ngoài ông bà Nguyên thì không có ai thường
xuyên gọi cho nguyên chủ. Cô ở nhà thì chỉ cần gọi cho dì Kha là được.
Hôm nay ba mẹ nguyên chủ lại đúng giờ về nhà ăn cơm. Hai người vẫn như cũ
quan tâm săn sóc cho con gái. Mẹ Nguyên vừa gắp đồ ăn cho Bộ Khuyên, vừa thắc mắc hỏi:
“Hinh nhi, sao dạo này mẹ không thấy Mễ nha đầu nhỉ? Con bé một tuần sẽ đến nhà ta hai ba lần mà.”
Bộ Khuyên dùng đũa riêng gắp cải xào bỏ vào bát của bà ấy, thản nhiên đáp: “Con và cô ấy có chút khúc mắc thôi. Không sao đâu mẹ!”
Mẹ
Nguyên nhìn qua ba Nguyên, thấy ông vẫn ngồi ăn như không có chuyện gì.
Gia đình họ Nguyên với họ Mễ có mối quan hệ cực kì thân thiết. Từ đời
ông nội của bọn nhỏ đã thân như anh em. Đến đời của bọn họ cũng là bạn
tri kỷ. Hai đứa con gái của hai nhà như thế nào mà xảy ra mâu thuẫn rồi.
Ông Nguyên thấy vợ mình nhìn qua liền dừng một lát, hắng giọng: “Ăn xong rồi nói, đang ăn mà nói cái gì?”
Bộ Khuyên gật đầu đồng ý câu nói này của ba Nguyên.
Một loạt động tác vô cùng đẹp mắt lại diễn ra. Bộ Khuyên ăn rất có quy
trình, thứ nào ăn trước, thứ nào ăn sau đều được sắp xếp sẵn. Cô sẽ
không ăn lẫn lộn trừ những đồ mà ba mẹ Nguyên gắp cho.
Cầu Cầu
cũng thật bội phục chủ nhân nhà nó. Lúc cần kiềm chế tính tình thì cô
luôn làm rất tốt. Nên không phải chủ nhân mắc bệnh ưa sạch sẽ, ngăn nắp
mà là do cô thích thì đúng hơn.
Mẹ Nguyên rất nóng lòng muốn hỏi nên cũng chuyên tâm ăn hết phần của mình.
Đến khi ba người ngồi dùng trái cây tráng miệng thì mẹ Nguyên không nhịn
được liền hỏi: “Có chuyện gì sao? Giận nhau thế nào thì nói ba mẹ giải
quyết. Là bạn bè lâu năm, một chút xích mích nhỏ liền không gặp mặt nữa. Làm như thế là không được.”
“Mẹ con nói đúng!” Ba Nguyên ngồi một bên thêm lời.
Bộ Khuyên cười nhẹ, bình tĩnh đáp: “Chỉ là chút mâu thuẫn nhỏ, chỉ cần cô
ấy cố hiểu lời con nói một chút thì sẽ ổn thôi. Ba mẹ không cần lo
lắng.”
Nói đúng hơn là cố gắng đừng nhắc đến Từ Hiên quá nhiều
lần. Bộ Khuyên thật sự muốn nói như vậy nhưng mà cô sợ hai người này sẽ
nghĩ cô vì tên Từ Hiên kia mà giận bạn thân nhất của mình. Rồi hai người lại suy diễn, lại tiếp tục khuyên cô đừng buồn vì một tên cô còn không
dám chắc là mình sẽ cắt cổ hắn hay không?
Cô muốn yên tĩnh!
Ba Nguyên thấy con gái có chút không kiên nhẫn nên chuyển chủ đề: “Tối mai có một bữa tiệc gặp mặt của giới chính trị và kinh doanh. Họ sẽ mang
theo con của mình để bọn nó làm quen với nhau. Em nên chuẩn bị cho con
gái xinh đẹp của chúng ta đúng không?”
Mẹ Nguyên “Ô” lên một
tiếng. Suýt nữa thì bà quên mất chuyện này, bà dò hỏi: “Hinh nhi, ngày
mai con đi với chúng ta đến bữa tiệc nhé!” Ba mẹ Nguyên cố nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của con gái.
Mẹ Nguyên lúc mang thai Nguyên Vân
Hinh thì thân thể khá yếu, đã vậy lạu còn thiếu chất nên cô ấy được sinh ra với đôi mắt không thể nhìn thấy. Vì lần khó sinh đó nên về sau mẹ
Nguyên cũng không có khả năng mang thai được nữa.
Từ bé nguyên
chủ đã rất tự ti, vì tâm lý ngược nên cô ấy nói chuyện luôn gắt gỏng và
hung dữ, trông cực kì kiêu ngạo. Trái ngược hoàn toàn với sự tự ti, yếu
ớt bên trong. Nguyên chủ không được hoan nghênh. Chỉ có Mễ Ái và Từ Hiên chơi cùng cô.
Khi đến các bữa tiệc cùng với ông bà Nguyên thì cô ấy bị chọc ghẹo và ức hiếp rất nhiều. Nhưng nguyên chủ không dám nói,
một phần là vì mặc cảm, một phần là vì gia thế của đám trẻ đó đều không
dễ chọc. Cô không muốn ba mẹ vì mình mà đắc tội với bất kì ai. Ám ảnh
tâm lý lúc bé khiến nguyên chủ luôn từ chối các buổi tiệc.
Cô sợ các lời chỉ trích, các lời nói như mang dao cứa vào người cô. Nguyên
chủ chính là một người hướng nội, hầu như cô ấy đều không ra khỏi nhà.
Thế là Từ Hiên biến thành cả khoảng trời của cô.
Con chim ở trong lồng lâu ngày sẽ chết khi ra ngoài thế giới rộng lớn kia.
Nguyên chủ chính là con chim đó. Đến cuối cùng cô ấy cũng chỉ nghĩ đến việc
cầu cứu Từ Hiên mà không phải là cách gì khác. Ông bà Nguyên thất bại
chính là do cô ấy.
Ỷ lại. Vô dụng. Ngu ngốc!
Bộ Khuyên ngước đôi mắt vô hồn của mình lên, cười mỉm trả lời: “Được, con gái sẽ đi! Ba mẹ cứ sắp xếp.”
Thật sự thì Bộ Khuyên cũng không muôn đi lắm nhưng mà kịch luôn diễn ở nơi đông người thì làm sao?
Ông bà Nguyên sau vài giây kinh ngạc thì liền vui mừng. Con gái cứ ru rú ở
trong nhà như vậy rất đáng lo ngại. Hai người bọn họ từng mời rất nhiều
chuyên gia tâm lý quan sát con bé. Bọn họ chỉ có một đứa con, cô xảy ra
chuyện gì bọn họ sống không nổi đâu. Sau sự kiện con gái bị bỏ lại ở
buổi kết hôn thì bọn họ càng lo hơn. Sợ con bé sẽ nghĩ quẩn.
Ông Nguyên mang bộ mặt vui cười đến công ty.
Mẹ Nguyên thì vội vàng đi đặt lễ phục và trang sức, còn gọi liên hồi cho
các nhà tạo mẫu nổi tiếng. Sự hân hoan và vui mừng của hai người không
hề ảnh hưởng đến Bộ Khuyên. Cô yên tĩnh bật bài hát ballad hay nhất hiện nay mà nghe. Ánh mắt vô hồn và khuôn mặt không biểu cảm.