Mặc dù Kế Duyên nói không nhiều lắm, nhưng mỗi lần nói một hai câu thì đều có người bên cạnh đặt câu hỏi thảo luận chi
tiết. Tuy hắn biết rõ bản thân vốn dĩ cũng không hiểu quá nhiều, nhưng
có một số việc vừa hỏi đến điểm mấu chốt là có thể bất giác nói ra rất
nhiều nội dung. Giữa nhóm Long giao cũng có nghị luận và tranh luận với
nhau, hơn nữa lại thường xuyên dẫn đến vấn đề của Long Thi trùng. Do đó, cuộc thảo luận này kéo dài thật lâu mới kết thúc.
Buổi tối, lão Long Ứng Hoành và ba vị Chân Long khác thương nghị
chuyện nội bộ Long tộc trong Thuỷ Tinh cung, còn hai người Ứng Nhược Ly
và Ứng Phong lại đi dạo với Kế Duyên ở nơi đây.
“Rào rào...”, “Rào rào...”
“Rào rào...”
Một cơn mưa lớn rơi xối xả không ngừng nghỉ, sấm sét ở trên đỉnh đầu
lấp lánh cuồng loạn, thỉnh thoảng giáng ngang một vùng sáng rực rõ nơi
Thủy Tinh cung.
Mặc dù Thủy Tinh cung toạ lạc trên đảo, nhưng trên thực tế thì hòn
đảo bên dưới cung điện cơ bản không đủ làm phần nền cho cả Thủy Tinh
cung. Thế nên, có rất nhiều lầu các đền đài của toà cung điện này trôi
nổi trên mặt nước, hoặc cũng có một số trực tiếp chìm xuống mặt nước. Từ đó, tất cả hình thành nên một cảnh đẹp tựa bảo quang xuất thủy giữa cơn giông tố này.
Cung điện to lớn như vậy trông có vẻ hơi trống trải vào giờ phút này. Một ít Long Giao hóa thành nguyên hình nằm sấp trong cung điện hoặc
trên nóc nhà, hoặc có kẻ lại dùng hình người mà nghỉ ngơi. Mưa to rơi
vào trong Thủy Tinh cung bỗng trở nên dịu dàng hơn; nước mưa cũng rơi
rớt nhẹ nhàng, khiến Long tộc ngủ gà ngủ gật càng thêm thoải mái.
“Kế thúc thúc! Ta thấy nhóm người cha ta chắc chắn sẽ cùng nhau
truyền tin tứ hải, kể lại chuyện của ngày hôm nay cho các Long Quân khắp nơi biết được. Có lẽ sẽ có Long tộc khác đến đây.”
Trong lúc nói vậy, tầm mắt của Ứng Nhược Ly vẫn luôn nhìn về phía một con giao long màu đỏ sậm đang chiếm cứ phần đỉnh của một cung điện nào
đó phương xa. Đôi mắt rồng màu hổ phách của đối phương vẫn luôn nhìn về
bên này, mà tên đó chính là Cộng Tú - kẻ bị chính tay nàng phế đi.
Kế Duyên không nói gì, cũng nhìn về phía phương xa. Con Giao long kia bèn cúi đầu xuống, nhắm hai mắt lại, giả vờ nghỉ ngơi.
“Hừ, Kế thúc thúc! Chuyện thiến con Giao long kia hiện tại đã bị loan truyền trong Long tộc. Nếu ta là y, ắt hẳn sẽ tìm đến Nhược Ly mà quyết một trận tử chiến theo quy củ của Long tộc rồi. Dù có chết, long hồn
cũng tẩu thuỷ mà đi, kể như giữ lại chút mặt mũi cho con rồng nhãi nhép
ấy. Ai ngờ hiện tại... Hừ hừ... Nam Hải có rồng bị thiến, đúng là không
hề sai.”
Ứng Phong nói chuyện nghe còn thất đức hơn Ứng Nhược Ly nhiều, cứ
liên tục rồng bị thiến này, rồng bị thiến nọ... Nghe vậy, Kế Duyên cũng
phải bật cười. Quả nhiên cả gia đình này dù có tính cách khác nhau nhưng vẫn khá giống nhau, ai cũng nóng nảy.
“Dù sao thì Cộng Tú cũng là con của Cộng Long Quân, bản thân y có lẽ
không đáng lo cho lắm, nhưng e là thể diện của Cộng Long Quân cũng mất
sạch nhỉ?”
Kế Duyên biết rõ nội bộ của Long tộc cũng có mâu thuẫn, chỉ là mạnh
mẽ và đoàn kết hơn các Yêu tộc khác một chút. Do đó, hắn vẫn sợ chuyện
này gây ra xung đột nghiêm trọng hơn.
“Ha ha, vậy là Kế thúc thúc ngài không biết rồi. Mặc dù tên Cộng Tú
kia là con của Cộng Long Quân, nhưng cũng không tính là long tử được lão ấy sủng ái. Triền long bất thành còn bị thiến ngược, chuyện này sớm đã
trở thành trò cười của Long tộc tứ hải. Cộng Long Quân sẽ càng không
thèm đếm xỉa đến y. Ngày hôm đó, cha của ta đã không nổi cơn thịnh nộ,
còn đề nghị đi thỉnh tiên quả linh căn từ bằng hữu tiên nhân, thế là đã
nể mặt Cộng Long Quân lắm rồi.”
Nói xong, Ứng Phong lại cười lạnh, quét mắt về phía đỉnh cung điện
phương xa. Kế tiếp, y lại nhìn muội muội mình một chút rồi mới tiếp tục
nói với Kế Duyên.
“Kế thúc thúc, cha ta chỉ có ta và muội muội, một trai một gái, nhưng thế không có nghĩa là Long tộc khác cũng như vậy. Cộng Long Quân ước
chừng có đến mấy trăm người con nối dõi, gồm cả giao, cá mập, cá voi, cá nóc, cá ngựa… Qua lại với yêu vật là sẽ sinh con… Và nếu chỉ tính riêng con cái đã hóa thành Giao long thì cũng được mười người rồi. Cộng Tú
chẳng phải kẻ quan trọng lắm đâu.”
Kế Duyên không thể không thầm chửi tục một câu ‘đệch cụ’ trong lòng.
Cộng Long Quân này đúng thật là máy đẻ nha; xét trên góc độ trước mắt,
người bạn tốt Ứng Hoành của hắn dù có hiềm khích với thê tử nhưng vẫn là một nam tử chung tình mẫu mực đấy.
“Gào...”
Có tiếng rồng ngâm từ phương xa đến gần, cũng không rõ là do long
giao đang đùa giỡn ở vùng biển gần đây hay lại có Long tộc chạy đến. Vào ngày mà Kế Duyên đến Thủy Tinh cung, đã lục tục có hơn mười con Giao
Long chạy tới đây hội tụ.
Mặc dù Thủy Tinh cung là bảo vật của Long tộc, nhưng trong những căn
phòng nghỉ của cung điện lại có đầy đủ chăn đệm và các vật dụng sinh
hoạt khác. Kế Duyên tá túc trong một gian phòng vài ngày, mà trong mấy
ngày này đều có Long Tử và Long Nữ thay phiên dâng đến đồ ăn ngon. Mãi
đến nửa tháng sau, Thuỷ Tinh cung chợt có tiếng rồng ngâm lồng lộng,
không những thế mà các vùng hải vực xung quanh cũng rợp trời tiến rồng
ngâm.
Kế Duyên và bốn vị Chân Long đứng bên ngoài Thủy Tinh Cung. Hoàng
Long Quân há miệng, thổi một cơn cuồng phong từ cuống phổi ra ngoài.
Toàn bộ Thủy Tinh Cung dần dần hóa nhỏ lại giữa vòng lốc xoáy, cuối cùng bị Hoàng Long Quân nuốt ực vào trong bụng. Hiện tại, dưới chân mọi
người chỉ còn lại một hòn đảo san hô trần trụi.
“Chư vị Long Quân và cả Kế tiên sinh! Chúng ta cứ dựa theo kế hoạch
ban đầu mà tiến vào dòng nước ngầm dẫn đến Hoang hải. Nếu thật sự có bọn đạo chích nào dám gây bất lợi cho Long tộc ta, cả hải vực Bát Hoang này cũng chẳng có nơi nào dám chứa chấp chúng.”
Nói xong, Hoàng Dụ Trọng trực tiếp đạp phong vân mà bay lên. Kế
Duyên, mấy vị Long quân bên cạnh và một vài tên giao long cũng cùng nhau cất bước. Sau đó, các giao long khác cũng từ từ khởi hành. Ngoại trừ
một số ít duy trì hình người ra, đa phần ai nấy đều hóa thành thân rồng
mà bay đi.
Ở xung quanh, mưa to không ngừng, sóng biển trào dâng cao hơn mười
thước; cả vùng hải vực thực sự rơi vào một cơn bão vô cùng khủng khiếp.
Nơi đây từng là điểm tụ hội của Long tộc, lại cộng thêm các nhóm Long
tộc đến gia nhập trong khoảng thời gian này, ước chừng tổng cộng có gần
ba trăm vị. Quần long thăng thiên, đủ bài sơn đảo hải.
Kế Duyên đương nhiên là cưỡi mây bay cùng ba người của Ứng gia.
Trước, sau, trái, phải, thậm chí ở phía dưới đều có quần long bay lượn.
Lúc này, long khí cuồng cuộn dâng cao, kích động phong vân cả một vùng
trời. Kế Duyên cũng thầm kích động, mở lời than thở.
“Thế của quần long cất cánh quả thật ngoạn mục, chẳng trách sao Long tộc có thể thống trị Tứ hải!”
Chỉ với khí thế của ba trăm con rồng đang bay này lại đủ khiến người
bên ngoài cảm giác ra được ‘tướng’ của vạn long, đủ chứng tỏ oai nghiêm
của Long tộc.
Tầm mắt của lão Long hướng về phía trước, dư quang cũng nhìn thấy
‘tướng’ của quần long bay cao. Giữ sắc mặt cực kỳ nghiêm trang, lão nhìn thẳng về phía trước, trầm giọng nói.
“Kế tiên sinh, quẻ bói cho hành trình lần này có kết quả rất kỳ lạ.
Mặc dù Bát Hoang chi hải có cương phong tàn sát bừa bãi, lại có dòng
chảy hỗn loạn, muôn điều khó hiểu, nhưng năm người chúng ta lại đồng
loạt lên đường, vốn dĩ phải là quẻ lành mới đúng…”
Kế Duyên đương nhiên hiểu được lão Long đang nói gì, thế nên vội mở lời trấn an.
“Trừ phi có thể tiêu diệt Long Thi trùng triệt để, tìm được nguyên
nhân mà chúng trở về. Bằng không, mọi sự đều không thể tính là điềm
lành, nhọc nhằn mới chỉ một lần cũng chưa chắc là có thể trị tận gốc.
Ứng lão tiên sinh không cần để ý đến chuyện này. Huống chi, tuy khí số
của Hoang hải hỗn loạn, nhưng chúng ta cũng không phải là kẻ mù đường.
Chuyện hiện tại đã không chỉ gói gọn trong phạm trù của Long Thi Trùng
nữa, dĩ nhiên khó mà dẫn dắt điềm lành hiển lộ rõ ràng.”
Lão Long chậm rãi vuốt râu, híp mắt nhìn về phía trước, gật đầu nói.
“Kế tiên sinh nói chí phải. nhân cơ hội này, chúng ta cũng có thể chỉnh đốn một vài nơi trong Hoang hải.”
Tứ Hải Long Tộc có ảnh hưởng rất lớn đến thuỷ vực Tứ Hải, nhưng điều
đó cũng không có nghĩa Hoang hải là một vùng cấm địa. Lý do chủ yếu là
vì hoàn cảnh của Hoang hải quá kém, mà Tứ hải cùng khu vực sông nước nội địa đều tốt hơn hơn Hoang hải rất nhiều. Do đó, bọn họ cùng lắm là chỉ
đi Hoang hải để trui rèn bản thân mà thôi. Không những thế, Thủy tộc nào có chí hóa rồng đều cần một khu thủy trạch thích hợp nơi đất liền để
tĩnh tu, dẫn dắt địa mạch và thuỷ mạch để hợp thành ngũ hành linh tú mà
tẩu thủy, chân chính hóa rồng. Vì vậy, càng không có Long tộc nào tình
nguyện ở quá lâu trong Hoang hải.
Nhưng sinh linh trong Hoang hải vẫn phong phú như cũ, Yêu vật và Thủy tộc khá đông đảo. Hơn nữa, nếu so sánh với thủy trạch trong Tứ hải, yêu vật nơi Hoang hải cũng chưa hẳn là sợ sệt Long tộc, trong đó càng không thiếu một ít yêu quái tự tu thành giao long, tự vui vẻ thỏa mãn với
việc ngao du giữa cơn sóng. Long tộc chính thống cực kỳ khinh bỉ loại
yêu quái thủy tộc này. Vì vậy, trong chuyến quần long xuất Hoang hải
hiện tại, nếu gặp phải kẻ chướng mắt, ắt hẳn ra tay dạy dỗ một phen.
Một tuần sau, khi nhìn thấy dọc nước sâu thẳm làm ranh giới giữa
Hoang hải và Đông hải ở phía trước, tiếng rồng ngâm lại vang lên bốn
phía.
“Gào...”, “Gào....”
Long Nữ và Long Tử cũng thét dài tiếng rồng ngâm bên cạnh lão Long và Kế Duyên, hô ứng theo tiếng gào thét của quần long. Long Nữ nhìn về
phía mấy con rồng gần đó đang bay về phía trước, khuấy động hải vực mà
mở ra một con đường nước to lớn ở giữa, thế là đột nhiên mở lời.
“Phụ thân, Kế thúc thúc! Trong vòng hai mươi năm, Nhược Ly muốn tẩu thuỷ, chân thật hóa rồng!”
Kế Duyên và lão Long khẽ giật mình rõ rệt. Hai người nhìn nhau, nhưng cũng kịp thời bình tĩnh trong nháy mắt. Long Nữ đã tu hành vững vàng
lâu như vậy, quả thật có tư cách thử chuyện này.
“Chính ngươi tự suy xét cẩn thận là được. Chuyện mà vi phụ có thể làm chính là giúp ngươi thông suốt thủy đạo trong thiên hạ, dung hợp địa
mạch thủy mạch, ra lệnh cho ngàn vạn thủy tộc tránh né, khiến dòng khí
trong thiên địa không bị thay đổi, cũng không bị tiên phật quỷ thần nhòm ngó, không bị chư quân nhân đạo quấy rầy.”
Khi nói lời này, lão Long cũng nhớ lại lần hóa Long của mình trước
đó, kể như chính là kiếp nạn trùng trùng điệp điệp. Xét về lý, nhiều
lượt kiếp nạn sinh ra trong lúc hóa Long cũng không hẳn là chuyện xấu.
Trải qua những kiếp số này vốn dĩ cũng là một bộ phận của quá trình hóa
Long, giúp minh tâm kiến tính. Nhưng kỳ thật, Ứng Nhược Ly cũng không
cần. Long Nữ vốn dĩ tu hành vững chắc, sớm có được Long tâm, không cần
minh tâm kiến tính.
Chẳng qua, dù hóa Long không phải là giai đoạn nguy hiểm nhất trong
quá trình tu hành của Long tộc, nhưng rõ ràng chính là một trong những
giai đoạn nguy hiểm nhất của cả quá trình tu hành. Những vị Giao long
dám tiến hành hóa Long đều chính là các thành viên có chí hướng cao xa
trong Long tộc, ví dụ như những kẻ giống Bạch Tề liên tục hóa Long thất
bại mà vẫn còn có thể sống sót được, quả thực chính là kỳ tích. Nhiều vị Long tộc tu hành cả đời đều không thể tự giác hóa Long, nhưng thậm chí
đến trước khi chết cũng không dám tuỳ tiện thử.
Lời nói của lão Long khiến Kế Duyên cảm nhận được sự khác biệt khi có một người cha tốt. Hắn không nói gì thêm, chỉ có thể gật đầu rồi động
viên vài câu.
“Mọi việc không có mà đạt đến cảnh giới hoàn mỹ tuyệt đối, chuyện tu
hành cũng là như thế. Vì Giao tu hành rất lâu, cũng có Long tâm, có thể
thử một lần minh tâm. Mà trong khoảng thời gian này, trong vòng hai mươi năm…”
Dừng một chút, Kế Duyên tiếp tục nói.
“Tổ Việt và Đại Trinh chắc chắn sẽ có một trận chiến. Đến lúc đó, đất đai của Tổ Việt ắt hẳn sẽ bị sáp nhập vào Đại Trinh. Ngươi dùng Thông
Thiên giang của Đại Trinh làm đầu nguồn tẩu thuỷ - đợi đến một khắc kia, mượn khí số của Đại Trinh mà chuyển mình thành rồng.”
“Đa tạ phụ thân, đa tạ Kế thúc thúc chỉ điểm!”
Thấy Kế Duyên và phụ thân mình đều không ngăn trở, Ứng Nhược Ly thầm
quyết đoán, cười tươi rõ rệt ra mặt, trong khi sắc mặt của Ứng Phong bên cạnh lại cực kỳ phức tạp.
“Tiểu muội… Vi huynh chúc ngươi thành công hoá thành thân thể của Chân Long!”
“Huynh trưởng...”
Ứng Nhược Ly nhận ra sự buồn bã của Ứng Phong nhưng lại không biết
nên an ủi thế nào. Lão Long bên cạnh nhìn nhi tử của mình, lại liếc mắt
nhìn Kế Duyên một cái. Lão cũng im lặng hẳn, vì làm gì có ai hiểu rõ con trai của mình hơn cha ruột, làm sao lại không rõ Long tử đang thầm sa
sút tinh thần.
Kế Duyên thấy Long tử như vậy thì không khỏi bật cười. Hắn cảm giác,
dường như kẻ làm thúc thúc như mình vẫn còn chưa đóng trọn vai.
“Ứng điện hạ! Ngày trước, ta và Ứng lão tiên sinh cùng bốn vị đạo hữu khác đã từng luyện chế bảo vật, sau khi xong việc thì có hoàn thành một bộ Thiên thư - ngươi cũng biết rõ chuyện này. Quyển sách ấy đang ở ngay tại Vân Sơn quan. Ý của Kế mỗ là, bất luận có thể thành hay không, sau
khi xem Nhược Ly hoá Long thì ngươi cứ đến Vân Sơn quan để đọc quyển
sách kia. Hóa Long chi đạo cũng không hẳn là khác biệt với việc đoán
‘khí’ trong thân thể. Đến lúc đó, nếu có gì không hiểu, cứ đến hỏi thẳng với ta.”
Kế Duyên tự biết rằng, chuyện có thể giúp được Long Nữ khi trước là
trùng hợp, mà đó cũng là tạo hóa của Long Nữ. Long Tử có thể hóa Long
hay không - hắn chỉ có thể cố gắng giúp đỡ hết mình.
Ứng Phong nghe vậy thì hơi sửng sốt, sau đó cực kỳ mừng rỡ.
“Được, được, quyết định vậy đi. Đến lúc đó, tiểu chất sẽ đến mượn
sách đọc. Đúng rồi, Kế thúc thúc! Ngài đã gọi tiểu muội là Nhược Ly, sao vẫn gọi tiểu chất là ‘Ứng điện hạ’ hoài vậy? Tiểu chất là tiểu bối,
ngài cứ gọi ta là Phong nhi hoặc Ứng Phong là được rồi. À còn nữa, tiểu
chất vốn dĩ cũng muốn tự ủ rượu ngon dâng ngài, đáng tiếc là vẫn chưa
tìm được kỳ pháp...”
“Khụ khụ… Lão hủ vẫn còn một bình Long Tiên Hương nho nhỏ…”
Lão Long cười nhắc một tiếng trong lúc chắp tay nhẹ về phía Kế Duyên, mà Kế Duyên cũng không chút khách khí.
“Ngươi đã nói thế, vậy nhất định là phải tặng hết cho ta. Kế mỗ rất dễ tin người đấy!”
“Lão hủ có bao giờ hẹp hòi đâu?”
“Ha ha ha ha ha...” “Gào gào...”
“Gào gào...”
Giữa tiếng cười, Long Tử nổi hứng thét dài một tiếng rồng ngâm, mà ngay cả lão Long cũng gầm to cuống họng một lần.