Trong lần bỏ chạy này, Thi Cửu không quay lại Mộ
Khâu Sơn mà thi pháp truyền tin cho đồng bạn trong Thiên Khải Minh hiện
đang còn ở Thiên Bảo quốc, để chúng giữ cảnh giác ở mức nhất định. Sau
khi làm xong mấy việc này, Thi Cửu lập tức bỏ trốn, cứ rời khỏi Thiên
Bảo quốc trước một bước. Về phần những người khác có rời đi hay không
thì cũng chẳng liên quan gì đến gã. Dù sao người có thể chân chính định
đoạt ở Thiên Bảo quốc cũng chỉ có Đồ Vận.
Cùng lúc đó, hòa thượng Tuệ Đồng và Kế Duyên đã trở về dịch trạm. Bây giờ bọn hắn rốt cuộc cũng đã được thảnh thơi. Việc đầu tiên kể đến
không phải là chuyện phục yêu trong hoàng cung, vì dù sao lúc ấy Kế tiên sinh cũng đang ở trong cung. Chuyện mà hòa thượng Tuệ Đồng nói nhiều
nhất chính là về Cam Thanh Nhạc - Cam đại hiệp, dường như cực kỳ hứng
thú với y.
Sau đêm khuya, đám người Kế Duyên lần lượt chìm vào giấc ngủ trong
dịch trạm. Cả kinh thành đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh từ lâu, ngay cả
trong hoàng cung cũng vậy. Khi ở trong mộng, dường như Kế Duyên vẫn có
thể cảm nhận được tất cả biến hóa xung quanh, có thể nghe được tiếng ho
khan trong nhà dân chúng nào đó ở phương xa, thanh âm cãi vã hay những
tiếng nói mớ trong giấc mơ.
Vào ngày 26 tháng Chạp, thời tiết đại hàn. Kế Duyên tự tỉnh giấc
trong gian phòng tại dịch trạm. Ở bên ngoài, tiếng mưa rơi “lộp bộp” báo hiệu hôm nay là ngày mưa mà hắn thích nhất. Hơn nữa, đây là cơn mưa
không lớn không nhỏ cực kỳ thích hợp. Hết thảy mọi thứ của thế giới này
đều hết sức rõ ràng trong tai Kế Duyên.
Đêm qua có yêu quái ngự thủy nào đó chết đi. Vốn là có thủy trạch
tinh khí tán ra nhưng Kế Duyên không ra tay can thiệp. Cơn mưa này là
chuyện tất yếu, hơn nữa sẽ kéo dài hai tới ba ngày.
Kế Duyên mở mắt ra, ngồi dậy rồi dựa vào tường. Hắn không cần mở cửa
sổ, chỉ yên lặng nghe tiếng mưa bên ngoài. Ở trong tai hắn, mỗi một giọt nước mưa đều có một thanh âm khác nhau, giúp hắn khắc họa ra hình ảnh
chân chính về kinh thành của Thiên Bảo quốc.
Kế Duyên sống trong một tiểu viện riêng biệt ở dịch trạm. Vì hiểu rõ
thói quen sinh hoạt cá nhân của Kế Duyên, sứ đoàn Đình Lương quốc nghỉ
ngơi trong khu vực của mình, không ai rảnh rỗi chạy tới đây quấy rầy
hắn. Nhưng thực ra, Kế Duyên vẫn luôn nghe được tất cả động tĩnh của
dịch trạm, kể cả chuyện đám người Huệ thị đi theo sứ đoàn cùng lên kinh
đều đã bị cấm quân bắt đi.
Sau khi nghe tiếng mưa một lúc, Kế Duyên cũng nghe được những tiếng bước chân đang lưỡng lự bên ngoài.
“Cam đại hiệp, Kế mỗ đã dậy rồi, tiến vào đi.”
Cam Thanh Nhạc ở bên ngoài nghe vậy thì vui vẻ đẩy cửa ra. Gã nhìn thấy Kế Duyên ngồi xếp bằng trên giường.
“Chào buổi sáng, tiên sinh.”
“Chào buổi sáng, Cam đại hiệp. Ngươi cứ ngồi đâu tùy ý, có chuyện gì thì nói đi.”
Vì đã thân quen với Kế Duyên qua những ngày vừa rồi, Cam Thanh Nhạc
cũng không cảm thấy câu nệ. Gã ngồi trên ghế, xoa xoa một vết thương đã
được băng bó trên cánh tay, đi thẳng vào vấn đề.
“Tiên sinh, ta biết rằng khi đối địch với yêu quái đêm qua, cũng
không phải do ta thật sự có thể chống lại yêu vật. Thứ nhất là có tiên
sinh thi pháp tương trợ, thứ hai là máu của ta có chút đặc thù. Ta muốn
hỏi tiên sinh, máu huyết của ta...”
Cam Thanh Nhạc nói đến đây dừng lại, bởi vì quả thực gã cũng không
biết rốt cuộc mình nên hỏi cái gì. Kế Duyên hơi cân nhắc một chút, không trực tiếp trả lời câu hỏi của gã, mà là bắt đầu suy ra từ một góc độ
khác.
“Trong máu của thường nhân thì dương khí dồi dào. Những dương khí này bình thường nội ẩn mà rất ôn hòa. Những vật chí âm chí tà như cương thi và thi quỷ thích ở vùng đất âm tà, và cũng thích hút máu người, dùng
cách này để hấp thu nguyên khí, đồng thời theo đuổi âm dương điều hòa ở
một mức độ nhất định.”
Kế Duyên nói xong, tầm mắt nhìn về phía bộ râu đỏ và vết thương trên
người Cam Thanh Nhạc. Kể từ đêm qua, màu tóc của Cam Thanh Nhạc vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại như bình thường.
“Như Cam đại hiệp, dương khí trong máu lộ ra ngoài, chịu ảnh hưởng
của võ nhân sát khí và việc ngươi uống rượu mạnh sau nhiều năm hành tẩu
giang hồ. Vào lúc giao đấu kịch liệt thì như ngọn lửa cháy đỏ. Đây chính là Dương Sát Xích Viêm mà giới tu hành từng nói đến. Đừng nói là yêu
tà, ngay cả với những người tu hành bình thường, khi bị máu của ngươi
hắt lên một chút thì cũng không dễ chịu gì.”
“Vậy... Ta có thể đi vào con đường tu hành không?”
Cam Thanh Nhạc do dự một chút, vẫn là hỏi ra. Kế Duyên cười cười, biết Cam đại hiệp này vốn say lòng nhưng không phải vì rượu.
“Thực ra, Cam đại hiệp có thể đi hỏi Tuệ Đồng đại sư một chút.”
Nghe được lời Kế Duyên nói, Cam Thanh Nhạc nhất thời sửng sốt.
“Hả? Ý của tiên sinh là để ta làm hòa thượng ư? Cái này, ách ha ha,
Cam mỗ chịu thôi. Chưa nói đến cái gì lục căn thanh tịnh, hơn nữa bảo ta không ăn thịt nhiều năm, đây không phải là muốn mạng của ta sao...”
Kế Duyên lắc đầu.
“Kế mỗ không nói ngươi đi làm hòa thượng. Phật môn chi pháp cho tới
bây giờ chưa từng nói là nhất định phải xuất gia. Toàn bộ giới tăng nhân quy y, bản chất là hồi tâm để dưỡng phật tính. Ta và cao nhân Phật môn
đã từng bàn luận một hồi, Phật môn chi pháp về bản chất cũng là phương
pháp tu hành, có phật ý thậm chí chính ý đều có thể tu được.”
Cam Thanh Nhạc nhướng mày.
“Không cần bỏ rượu kiêng ăn mặn?”
“Ngươi nhìn những tín đồ thành kính của Phật môn đi, cũng không có
mấy người bỏ rượu kiêng ăn mặn cả. Có câu nói: Rượu thịt đi qua ruột,
phật pháp lưu trong lòng.”
Lúc Kế Duyên cười ha hả nói lời này, hòa thượng Tuệ Đồng vừa mới ra
ngoài sân, nghe được lời Kế Duyên nói không sót một chữ. Y hơi sửng sốt, sau đó mới bước vào trong viện, rồi đi vào phòng.
“Chào buổi sáng, Kế tiên sinh. Chào buổi sáng, Cam đại hiệp.”
“Tuệ Đồng đại sư.” “Chào buổi sáng, Đại sư.”
Cam Thanh Nhạc thấy Tuệ Đồng hòa thượng đi tới, vừa rồi còn nghị luận chuyện hòa thượng, bây giờ lại thoáng cảm thấy có chút xấu hổ. Hơn nữa
gã biết Tuệ Đồng đại sư tới tìm Kế tiên sinh nhất định là có chuyện, nên đã cáo từ rời đi trước.
“Tiên sinh, ta biết ngài thần thông quảng đại, mặc dù đối với Phật
đạo cũng có kiến giải, nhưng Cam đại hiệp nào có cảnh giới cao như ngài, ngài làm sao có thể trực tiếp nói như vậy chứ.”
“Khà khà, Kế mỗ đang giúp ngươi đấy. Cam đại hiệp đã nói, không ăn
mặn còn được chứ không uống rượu thì chẳng khác gì muốn lấy mạng của gã. Hơn nữa ta thấy gã cũng rất có hảo cảm với Lục thị quan kia. Đại hòa
thượng nhà ngươi muốn như thế nào? “
“Thiện tai Đại Minh Vương Phật! “
Hòa thượng Tuệ Đồng chỉ có thể hô một tiếng Phật hiệu như vậy, không
trực tiếp đáp lời Kế Duyên. Y tu Phật đến nay đã gần trăm năm, không có
lấy một đồ đệ. Nay nhìn thấy Cam Thanh Nhạc thì xem như cực kỳ vừa ý, dù người này nhìn kiểu gì cũng chẳng liên quan đến Phật môn, nhưng Tuệ
Đồng cảm thấy gã ta có phật tính.
“Tiên sinh có ý tốt, tiểu tăng hiểu được. Đúng như tiên sinh nói,
trong lòng thanh tĩnh không bị ác dục quấy nhiễu, một chút giới luật
buộc người không buộc tâm thì có ích lợi gì.”
Thấy vị hòa thượng tuấn mỹ không tưởng tượng nổi lại nói mấy lời này
với dáng vẻ trang nghiêm, Kế Duyên trực tiếp lấy ra Thiên Đấu Hồ.
“Đại sư nói không sai, đến, uống một chén nha?”
“Kế tiên sinh...”
Tuệ Đồng bất đắc dĩ. Thấy vậy, Kế Duyên không khỏi lộ ra vẻ tươi
cười. Hắn biết hòa thượng này thật ra là một diệu nhân, có đôi khi rất
biết đùa, không chừng hoạt động tâm lý cực kỳ đặc sắc.
“Được rồi được rồi, không nói đùa nữa. Đúng rồi, vậy Hoàng đế có phong thưởng gì cho ngươi không?”
Tuệ Đồng khôi phục thần thái trang nghiêm, cười lắc đầu nói.
“Hoàng đế Thiên Bảo quốc muốn sắc phong ta làm đại pháp sư hộ quốc,
còn muốn cho ta đảm nhiệm vị trí phương trượng ở Pháp Duyên tự. Ài, còn
ban thưởng ngàn lượng hoàng kim và không ít gấm vóc tơ lụa.”
Công khai đào chân tường đây mà.
“Trưởng công chúa tức giận không ít nhỉ? “
“Nàng cũng không tức giận lắm, biết rõ tiểu tăng nhất định sẽ không
vì những thứ này mà nhận làm hộ quốc đại pháp sư của Thiên Bảo quốc
đâu.”
Kế Duyên suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc nói.
“Thực ra tâm tính trưởng công chúa có chút nhanh nhạy...”
Kế Duyên nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, sau khi nhíu mày lại lộ ra tươi cười.
“Kế tiên sinh, làm sao vậy? “
“Ha ha, có chút ý tứ, thế cục không rõ, sinh tử của Đồ Vận cũng không biết. Kế mỗ không nghĩ tới lúc này còn có người dám vào kinh điều tra.”
Nghe Kế Duyên nói xong, Tuệ Đồng lập tức hiểu được “người” trong miệng Kế tiên sinh là chỉ loại nào.
“Đại sư, chúng ta đi xem một chút.”
“Tiểu tăng đương nhiên đi cùng.”
......
Bởi vì có trận mưa này nên người đi đường ở kinh thành Thiên Bảo Quốc cũng không quá đông đúc. Tuy nhiên, quầy hàng nên bày ra vẫn phải bày
ra, người ra đường mua đồ vẫn không ít. Hơn nữa chuyện trong hoàng cung
đêm qua dĩ nhiên đã được truyền khắp phố phường, tuy nói không có bức
tường nào không lọt gió, nhưng tốc độ này cũng quá nhanh rồi. Mà Kế
Duyên và Tuệ Đồng không quan tâm loại chuyện này, hiển rõ ràng là có
chút quan hệ với hậu cung hoặc quyền thế.
Hôm nay khách ít, mấy tiểu thương mở quầy hàng ở chợ cũng nhàn rỗi vô sự, tụ tập lại một chỗ bàn tán chuyện bát quái.
“Ài, nghe nói chưa, chuyện tối hôm qua ấy?”
“Có chuyện gì vậy?” “Ngươi có biết Tuệ Đồng đại pháp sư không?”
“Hình như là cao tăng nổi danh ở Đình Lương quốc, mấy ngày trước không phụng chiếu vào kinh mà.”
Người bán hàng mở đầu đề tài, vẻ mặt hưng phấn nói.
“Các ngươi chỉ biết một không biết thứ hai, hoàng thượng vì sao lại
ra chiếu chỉ mời đại sư đến đây? Bởi vì trong hoàng cung xuất hiện yêu
quái, quấy cho hoàng cung không được an bình, quấy đến nỗi triều cục
rung chuyển. Lúc này mới mời Tuệ Đồng đại sư đến thu yêu! Hương mỹ nhân
Huệ phi có biết không? Đó lại là một con hồ ly tinh đấy...”
“Ai nha! “, “Đúng vậy...” “Thật vậy à?”
Một nam tử dáng vẻ trẻ trung, tóc dài không búi đi ngang qua quầy
hàng bên này. Gã dừng lại lắng nghe một hồi, nghe được những tiểu thương này thảo luận vội vàng mãnh liệt, sau đó bước chân không ngừng, tiếp
tục tiến về phía trước.
“Ài, đã trễ một bước...”
Người trẻ tuổi này cầm ô, mặc áo trắng, cũng không có phụ kiện dư
thừa. Khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ nhưng vẫn luôn bị bao phủ bởi một tầng
mông lung. Tóc dài tán loạn, trong mắt người thường sẽ thuộc về kiểu vẻ
mặt không hợp lễ nghĩa, tóc tai bù xù. Nhưng trên thân người này lại có
vẻ cực kỳ tao nhã, cũng không có người nào chỉ trỏ gã, thậm chí dường
như không có nhiều người chú ý đến gã ta.
Trong cơn mưa ở kinh thành, vị khách áo trắng bước từng bước về phía
hoàng cung, xác thực mà nói là đi về hướng dịch trạm, rất nhanh đã đi
tới con đường ngoài dịch trạm.
Nơi này không cho phép dân chúng bày hàng, hơn nữa hôm nay là ngày
mưa, người đi đường gần như không có, ngay cả quân sĩ bình thường đứng
canh gác bên ngoài dịch trạm cũng đều tránh mưa ở trong phòng bên cạnh.
Nam tử cầm ô, ánh mắt bình tĩnh nhìn dịch trạm. Không bao lâu sau, ở
trong tầm mắt của gã, có một hòa thượng mặc tăng bào màu trắng tản bộ đi ra, đứng cách nam tử sáu bảy trượng.
“Thiện tai Đại Minh Vương Phật, thiện nhân được thiện quả, làm chuyện ác bị ác báo, thí chủ nghĩ như thế nào?”
Nam tử che ô không nói gì, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Tuệ Đồng. Ở trên
người hòa thượng này cũng không có phật môn thần quang quá mạnh, nhưng
mơ hồ có thể cảm nhận được phật tính rất mạnh. Y có thể thu Đồ Vận xem
ra là ẩn giấu phật pháp bản thân.
“Hòa thượng, Đồ Vận còn có thể cứu sao?”
Vào lúc này, trong lòng hòa thượng Tuệ Đồng vô cùng khẩn trương, bởi
vì y không cảm thụ được chút lực pháp thần quang và yêu khí nào của
người đối diện. Bồ Đề Tuệ Nhãn nhìn lại thì chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy
một tia bạch quang, thật giống như ánh sáng khúc xạ vào quần áo trắng
vậy.
'Thiện tai Đại Minh Vương Phật, may mà Kế tiên sinh còn chưa đi!'
Tuệ Đồng trong lòng căng thẳng nhưng sắc mặt vẫn giữ vẻ trang nghiêm
và bình tĩnh của Phật môn, đồng thời dùng giọng điệu bình thản trả lời.
“Đồ thí chủ là lục vĩ hồ yêu. Bần tăng không có khả năng lưu thủ, nên đã thu vào trong Kim Bát Ấn, chỉ sợ khó có thể siêu thoát.”
Nam tử che ô khẽ gật đầu, chậm rãi tới gần Tuệ Đồng.
“Ta và Phật môn cũng coi như có chút giao tình. Đưa Kim Bát Ấn cho ta, ta tha chết cho ngươi.”
Trong nội tâm Tuệ Đồng đột nhiên nhảy dựng lên. Y đè nén thân thể bất an, vẫn vững vàng đứng chắp hai tay lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn nam tử.
Cũng chính vào lúc này, một nam tử mặc thanh sam tay áo rộng cầm một
cái ô đi ra từ dịch trạm bên kia. Hắn xuất hiện ở bên cạnh Tuệ Đồng, đối diện bạch sam nam tử thì mới dừng bước chân.