Cuối cùng Kế Duyên và Tung Luân vẫn để Thi Cửu rời đi. Đối với Thi Cửu,
dù trong lòng còn thấy sợ hãi nhưng được sống sót sau kiếp nạn thì niềm
vui sướng vẫn lớn hơn một chút. Cho dù lúc đầu bị sư tôn Tung Luân hủy
đi những sắp xếp bố trí trên núi Mộ Khâu, nhưng nghĩ theo hướng khác về
tình huống tối nay, không phải y cũng đã có chỗ dựa rồi sao.
Điều duy nhất khiến cho Thi Cửu bất an chính là một chỉ của Kế Duyên. Y biết một chỉ kia rất kinh khủng, nhưng nếu chỉ là sự khủng khiếp bày ra lúc
nãy thì còn tốt hơn một chút. Bởi vì thiên uy mênh mông cho nên dù có
chết thì ít nhất cái chết cũng rõ ràng. Nhưng thứ đáng sợ nhất chính là ở trong thân hồn của y căn bản không cảm thụ được chút ảnh hưởng nào. Y
không biết nếu ngày nào đó mình làm sai chuyện gì, vậy có phải vị cổ
tiên Kế Duyên chỉ cần động dùng ý niệm thoáng qua một cái, thì đã có thể lấy đi mạng nhỏ của mình hay không. Chỉ là nghĩ lại, mục đích của Thi
Cửu đã đạt được, cũng không xung đột gì với sư tôn và Kế Duyên. Ít nhất, y chỉ có thể ép buộc mình suy nghĩ như vậy.
Thi Cửu liên tục
hành lễ, dập đầu nhiều lần rồi mới đi. Sau khi y rời đi, Kế Duyên và
Tung Luân vẫn ngồi trên đỉnh núi ở sâu trong Mộ Khâu hồi lâu. Đợi đến
khi mặt trời mọc từ phía đường chân trời xa xôi, Tung Luân mới phá vỡ
trầm mặc.
“Kế tiên sinh, ngài thật sự tin tưởng nghiệt chướng
kia có thể làm nên chuyện sao? Nếu ta trói nó về trấn áp, sau đó rút tơ
bóc kén, chậm rãi luyện hóa nguyên thần của nó, rồi đi cầu một vài linh
vật đặc thù, sau đó cầu sư tôn xuất thủ, có lẽ nó vẫn có cơ hội được làm người một lần nữa. Dù sẽ thống khổ một chút, nhưng ít nhất cũng có hy
vọng.”
Kế Duyên nghe vậy nhịn không được mà lông mày nhảy dựng
lên. Đây có thể xem là thống khổ “một chút” ư? Kế mỗ hắn đây nghe xong
còn cảm thấy kinh hồn bạt vía. Rút tơ bóc kén luyện hóa nguyên thần cơ
mà. Đó tất nhiên là một trận chiến cực kỳ dai dẳng và cũng cực kỳ đáng
sợ, trong đó sự đau đớn chắc còn khoa trương hơn hình pháp tàn khốc của
Âm Ty nữa.
“Người làm sư phụ như ngươi, thật đúng là khổ tâm...”
Kế Duyên cảm khái một câu. Thi Cửu đã rời đi. Lúc này, Tung Luân cũng
không còn giả bộ vô tư trước mặt Kế Duyên. Lão cười khổ một câu, nói.
“Dù sao cũng từng là thầy trò. Ta đã từng thích đứa nhỏ này nên không thể
nhìn nó bước lên con đường tuyệt lộ được. Ta tu hành nhiều năm như vậy
nhưng vẫn có tư tâm nặng nề. Nếu không phải do ta lơ là dạy dỗ, nó làm
sao có thể lưu lạc đến bước đường này.”
“Tiên nhân cũng là
người. Những thứ này chỉ là chuyện thường tình của con người mà thôi.
Hơn nữa, Tung đạo hữu không cần quá mức tự trách, bởi vì mỗi người đều
có chí hướng riêng. Là một người tu hành, Thi Cửu tự mình đắm chìm trong sa đọa, cũng không thể trách Tung đạo hữu được. Đúng rồi, tên của Thi
Cửu là gì?”
Kế Duyên bỗng nhiên phát hiện ra mình còn chưa biết
tên thật của Thi Cửu, cũng không thể gọi Thi Cửu mãi được. Nghe được câu hỏi của Kế Duyên, trong mắt Tung Luân tràn đầy hồi ức, cảm khái nói.
“Nó vốn tên là Tung Tử Hiên, là cái tên do ta đặt. Chuyện cũ này không nhắc tới cũng được, đồ đệ ta đã chết rồi, hay cứ gọi nó là Thi Cửu đi. Tiên
sinh, ngài định xử trí chuyện bên Thiên Bảo Quốc như thế nào?”
Một số thành viên tương đối cao cấp trong Thiên Khải Minh thường sẽ không
hành động một mình, mà sẽ có hai người, thậm chí là nhiều thành viên
cùng nhau xuất hiện ở đâu đó. Vì cùng một mục tiêu hành động, hơn nữa
rất nhiều người phụ trách các mục tiêu khác nhau, họ sẽ không có quyền
biết quá nhiều về tình hình. Các thành viên bao gồm không giới hạn ở
những người tu hành như yêu ma quỷ quái, và có thể là những người tu
hành này bình thường cũng khó có thể nhận ra nhau, thậm chí cùng tồn
tại, cùng nhau hành động thống nhất và có kỷ luật như vậy. Chỉ riêng
điểm này đã khiến Kế Duyên cảm thấy Thiên Khải Minh không thể khinh
thường.
Mà Thi Cửu ở Thiên Bảo Quốc đương nhiên không phải ngẫu
nhiên, trừ gã ra thì bên ngoài vẫn có đồng bạn. Chẳng qua, với tà vật
như cương thi, cho dù ở bên trong đám yêu ma quỷ quái thì gã vẫn bị
khinh bỉ. Thi Cửu dựa vào thực lực khiến cho người khác sẽ không quá coi thường gã, nhưng cũng sẽ không thích thân cận quá nhiều.
Xét
thấy lúc trước bản thân rơi vào tình huống cực kỳ nguy hiểm, đương nhiên Thi Cửu rất thức thời bán đứng luôn cả bản thân và đồng bạn. Mạng nhỏ
cũng sắp mất rồi, còn quản người khác sao?
Cho nên sau khi biết
ngoại trừ Thi Cửu, vẫn còn có mấy thành viên khác của Thiên Khải Minh ở
tại Thiên Bảo Quốc, giờ phút này Tung Luân mới hỏi như vậy.
Kế Duyên cân nhắc một chút, trầm giọng nói.
“Việc này ta sẽ xem qua rồi nói sau. Tung đạo hữu cũng không cần phải đi với
ta nữa, cứ xử lý chuyện của ngươi đi. Nếu Thiên Khải Minh không thiếu
người có năng lực, ngươi ở lại chỗ này nói không chừng còn có thể tiếp
xúc với Thi Cửu, có lẽ sẽ bị người ta tính ra cái gì đó.”
Tung Luân khẽ gật đầu, chỉ riêng Cửu Vĩ Hồ thì lão cũng đã cực kỳ kiêng kỵ rồi.
“Vậy tiên sinh, ngài?”
Kế Duyên cười cười.
“Nếu không phải Kế mỗ mình cố ý, không ai có thể tính ra được ta, ít nhất thế gian bây giờ là thế.”
Lúc nói lời này, Kế Duyên rất tự tin. Hắn đã không còn là một kẻ thiếu hiểu biết lúc trước, càng ngày càng hiểu được nhiều chuyện bí ẩn. Đối với sự tồn tại của bản thân, hắn cũng đã có định nghĩa thích hợp hơn.
Tung Luân cũng lộ ra tươi cười, đứng dậy vái lạy một cái thật dài với Kế Duyên.
“Nếu Tiên sinh có gì phân phó thì chỉ cần truyền tin, vãn bối cáo từ trước!”
Nói xong, Tung Luân chậm rãi lui về phía sau, một cước lui ra ngoài núi,
đạp gió mát bay về đằng sau. Sau đó, lão xoay người ngự phong bay tới
phương xa.
Khi Tung Luân đã rời đi, Kế Duyên ngồi trên ngọn núi, đặt tay phải lên một chân đang gập lại. Ánh mắt hắn nhìn hai cái bồ
đoàn trống không. Trong tay áo bay ra một cái bầu rượu Thiên Đấu Hồ được làm từ bạch ngọc. Hắn nghiêng người để cho bầu rượu hướng về phía miệng mình, rồi lát sau có mùi rượu thơm ngát đổ ra.
“Ùng ục... Ùng ục... Ùng ục...”
Nuốt vài ngụm, Kế Duyên đứng dậy, vừa uống vừa đi xuống chân núi. Thực ra Kế Duyên thỉnh thoảng cũng muốn say một trận. Chỉ tiếc lúc trước tố chất
thân thể còn khiếm khuyết thì hắn lại chưa từng thử uống say. Mà hôm nay muốn say, ngoại trừ việc bản thân không chống lại cơn say, yêu cầu đối
với chất lượng và số lượng rượu cũng cực kỳ hà khắc.
Yêu ma của
Thiên Khải Minh ở Thiên Bảo quốc cũng làm ra không ít hành động, nhìn
qua thì thấy rất phức tạp, thậm chí rất nhiều việc còn hơi vi phạm phong cách thẳng thắn của yêu ma, có chút quanh co lòng vòng, nhưng mục đích
muốn đạt được kỳ thật cũng chỉ có một. Đó là lật đổ trật tự nhân đạo của Thiên Bảo quốc.
Từ một mức độ nào đó mà nói, Nhân tộc là chúng
sinh hữu tình có số lượng lớn nhất thế gian, được xưng là vạn vật chi
linh. Trời sinh linh tính và trí tuệ làm cho vô số sinh linh hâm mộ. Ở
một mức độ nào đó, tình thế của Nhân đạo cũng sẽ làm suy yếu Thần đạo
rất nhiều. Hơn nữa Nhân đạo đại loạn thì bản thân oán niệm và một ít tà
khí còn có thể sinh ra rất nhiều chuyện không tốt.
Thực ra, Kế
Duyên biết Thiên Bảo quốc đã được thành lập từ mấy trăm năm nay. Mặt
ngoài phồn hoa như gấm, nhưng trong nước đã sớm tồn đọng một đống vấn
đề, thậm chí đêm qua Kế Duyên và Tung Luân cùng bấm đốt ngón tay quan
sát thì cả hai đều mơ hồ cảm thấy, nếu không có thánh nhân xoay chuyển
số mệnh thì vận số của Thiên Bảo quốc gần như sắp hết. Chẳng qua thời
gian này cũng không dễ nói. Tình huống thối nát của Tổ Việt quốc tuy
rằng đã gắng gượng từ rất lâu, nhưng sự tồn vong của cả một quốc gia là
một vấn đề rất phức tạp. Nó liên quan đến hoàn cảnh chính trị xã hội
khắp nơi, kéo dài hơi tàn hay bị lật đổ đều có khả năng xảy ra.
Nhưng cũng có những chuyện do Nhân đạo tự mình làm ra, khó tránh khỏi một vài nơi còn sinh ra một ít yêu ma. Kế Duyên có thể khoan dung cho những thứ phát triển tự nhiên này, giống như không phản đối một người phải chịu
trách nhiệm vì những chuyện sai lầm mình đã làm. Nhưng Thiên Khải Minh
hiển nhiên không nằm trong danh sách này. Dù sao Kế Duyên cũng tự nhận
mình sinh sống ở Vân Châu, ít nhất là sinh hoạt ở phía Nam Vân Châu.
Thiên Bảo quốc có hơn phân nửa địa phận cũng miễn cưỡng ở phía Nam Vân
Châu. Kế Duyên cảm thấy rất có khả năng là mình sẽ “trùng hợp” bắt gặp
yêu ma của Thiên Khải Minh. Cho dù chỉ có Thi Cửu chạy thoát thì cũng
không đến mức làm cho Thiên Khải Minh hoài nghi đến Thi Cửu. Nhìn kiểu
gì cũng thấy Thi Cửu là một “người bị hại” mới đúng, cùng lắm thì thả
một người nữa, để gã làm bạn với Thi Cửu.
Chẳng qua có một
chuyện làm cho Kế Duyên khá cao hứng, hồ ly tinh có oán cũ với lão Ngưu
kia cũng đang ở Thiên Bảo quốc. Giờ phút này, mục đích trong lòng Kế
Duyên rất đơn giản. Thứ nhất, “trùng hợp” bắt gặp một ít yêu tà, rồi
phát hiện đám yêu tà này không đơn giản, sau đó làm một chuyện chính đạo tiên tu nên làm. Thứ hai, tất cả những loài khác đều có thể có cơ hội
sống, nhưng con hồ ly kia phải chết!
Mà trong một tòa thành lớn
gần đây, có một nơi nhất định Kế Duyên phải đi xem. Đó là một hộ gia
đình giàu có quan hệ với hồ ly ấy.
Vừa uống rượu, vừa cân nhắc,
dưới chân Kế Duyên không ngừng di chuyển, tốc độ cũng không chậm. Hắn đi ra khỏi chỗ sâu trong núi Mộ Khâu, đi ngang qua ngọn núi có đầy những
mộ phần, đi ra ngoài dọc theo con đường mà hắn tới lúc trước. Hiện giờ
mặt trời đã sớm mọc lên cao, đã có người lục tục đến tế bái, cũng có đội ngũ đưa tang khiêng quan tài tới.
Đêm qua giao phong ngắn ngủi, dưới sự khống chế có chủ ý của Tung Luân, những ngôi mộ trên mấy ngọn
núi này hầu như không bị phá hủy gì, sẽ không có ai đến tế bái phát hiện mộ tổ nhà mình bị lật lên.
“Đi đi đi... Chơi chơi chơi... Đáng tiếc không say... Đáng tiếc không say được...”
Kế Duyên ngâm nga một vài lời ca từ kiếp trước cộng thêm bài hát sứt sẹo
do hắn ngẫu hứng sáng tạo ra. Thỉnh thoảng, hắn uống thêm vài ngụm rượu. Tuy hắn không còn nhớ rõ giai điệu ban đầu, nhưng giọng hát của hắn
hùng hậu bình thản, lại là tâm cảnh của tiên nhân, nên khi ngâm nga ra
lại có phong thái tiêu sái và tiêu dao.
Ven đường lớn, hôm nay
không có đoàn xe quyền quý như ngày hôm qua, dù gặp người đi đường thì
phần lớn bọn họ đều đang bận rộn chuyện của mình. Chỉ là Kế Duyên như
vậy cũng khiến người ta nhìn nhiều hơn một hai lần. Mà Kế Duyên cũng
chẳng để ý, hoàn toàn quên mình, chỉ tận hưởng nhã hứng hiếm có của rượu và lời ca.
Núi Mộ Khâu phía sau đã càng ngày càng xa. Trong một đình nghỉ chân cũ nát ven đường đằng trước, một hán tử râu đen như cây
kim giống như Lý Quỳ hoặc Trương Phi trong phim truyền hình đời trước
đang ngồi ở trong đó. Nghe được tiếng hát của Kế Duyên, gã ta không khỏi ghé mắt nhìn về phía vị tiên sinh mặc thanh sam đang càng ngày càng lại gần.
Hai mắt Kế Duyên khép hờ, mặc dù không say nhưng dáng vẻ
đi đường lắc lư hơi có chút trẻ con. Ở đình nghỉ chân cách đó không xa,
tầm mắt nam tử nhìn thấy một người như vậy cũng cảm thấy thú vị.
Nói đến cũng trùng hợp, lúc đi tới bên cạnh đình nghỉ chân, Kế Duyên dừng
bước, dùng sức lắc lắc bầu rượu bạch ngọc trong tay. Trong bầu Thiên Đấu hồ này đã không còn rượu.
Thiên Đấu Hồ này năm đó là một mảnh
hiếu tâm của Ứng Phong, bên trong chứa không ít linh tửu được ủ rất
ngon. Long Tiên Hương không nỡ tùy tiện uống nhiều. Qua nhiều năm như
vậy Kế Duyên vẫn uống một bình này, không nghĩ tới hôm nay lại uống
sạch.
“Ha ha, uống rượu ngàn ly còn chưa say, mất hứng, mất hứng quá...”
Ánh mắt nam tử trong đình nghỉ chân sáng lên.
“Tiên sinh thật khí phách! Ta có rượu ngon thượng hạng nơi này. Nếu tiên sinh không ghét bỏ, chỉ cần cầm lấy mà uống là được!”