Ở trong viện, Kế Duyên và lão ăn mày thảo luận rất nhiệt tình. Khi lão bộc Kiều gia kia bưng đồ ăn sáng tới thì hai người
cũng cùng ăn với nhau trong viện luôn.
Vào lúc hai người đang thảo luận nghiên cứu cách luyện chế pháp bảo, ở tiền viện Kiều gia cũng nghênh đón một lão thái giám, chính là vị hoạn
quan thân tín bên cạnh lão Hoàng đế - Cung Thuận.
Kiều Dũng dẫn đầu một đoàn người nhà họ Kiều đi ra tiền viện hành lễ tiếp chỉ.
"Trẫm thuận thiên thừa mệnh, biết Tây trấn thủy sư Đô đốc Kiều Dũng
chính là người trung nghĩa. Khanh trở về nhà nghỉ ngơi đã vài năm, vốn
muốn cho khanh có nhiều thời gian điều dưỡng, nhưng thế sự triều chính
bận rộn, hiền thần trung quân ái quốc khó tìm, thấy khanh vẫn còn muốn
đứng ra phụ tá xã tắc... Từ ngày hôm nay, phục chức quan...."
Không hề ngoài ý muốn chính là gã được phục chức, thậm chí còn được phép triệu hồi bộ hạ cũ.
Tuy đã dự đoán từ trước nhưng chuyện này vẫn khiến cho cả nhà Kiều
gia, gồm Kiều Dũng, đều hết sức kích động. Điều này có nghĩa là bọn họ
chính thức quay lại xã hội thượng lưu một lần nữa. Tuy rằng người nhà họ Kiều có thể chịu được cuộc sống gian khổ, nhưng ai mà chẳng muốn ngày
tháng trôi qua tốt đẹp hơn một chút, cũng hy vọng có thể làm cho dòng họ hiển hách vinh quang.
Lão thái giám đọc thật to. Mãi đến khi chữ cuối cùng được nói ra, mọi người ở Kiều gia mới lớn tiếng tạ ơn.
"Tạ long ân của bệ hạ!"
Hô hấp của Kiều Dũng thoáng run rẩy, ngẩng đầu nhìn vị thái giám vừa
tuyên chỉ. Lão nhẹ nhàng khép thánh chỉ lại, dâng hai tay về phía trước.
"Ha ha ha... Kiều đại nhân."
Kiều Dũng vội vàng thu lễ, bước lại gần lão thái giám, cũng giơ hai tay ra tiếp chỉ.
"Làm phiền công công rồi. Gia cảnh ngày hôm nay của Kiều mỗ, Kiều mỗ..."
Thường thì khi tới truyền chỉ, các đại thái giám sẽ nhận được một
chút phí tổn, đôi khi mấy gã hoạn quan này còn có thể tạo ra những tác
dụng không tưởng, nhất là vị thái giám Cung Thuận là người được lão
hoàng đế sủng ái nhất nữa.
Cung Thuận cũng là một người tinh tường, tự nhiên biết rõ chỗ khó xử của Kiều Dũng. Lão vội xua tay từ chối.
"Ấy ấy, Kiều đại nhân quá lo rồi. Nô tài chỉ làm việc phải làm mà
thôi, cũng chẳng có tâm tư khác. Đúng rồi, trước khi đến đây, bệ hạ còn
dặn ta nhắn với Kiều đại nhân."
"Mời công công cứ nói!"
Lão thái giám nhìn về phía hậu viện của Kiều gia, nhỏ giọng nói.
"Hai vị tiên trưởng vẫn còn ở đây chứ? Ý của bệ hạ là lúc nào gặp lại hai vị tiên trưởng, xin chỉ dạy một chút chuyện tiên đạo."
Kiều Dũng hiểu ý của lão hoàng đế, tất nhiên cũng gật đầu đồng ý.
"Mời công công về nói với bệ hạ, vi thần nhất định sẽ truyền lời. Chỉ là thần tiên làm việc thì phàm nhân khó dò, vi thần chỉ có thể cố gắng
hết sức."
"Ài, Kiều đại nhân không cần lo lắng, hiện tại hoàng thượng rất ưu ái ngài đấy."
"Ách ha ha, còn cần công công cất nhắc!"
"Ha ha, nói hay lắm, nói hay lắm..."
Hôm nay Kiều Dũng đã hiểu rõ ràng rồi. Trên con đường làm quan, cương trực công chính tự nhiên là phẩm chất ưu tú, cũng cực kỳ khó có được
nhưng cứng quá lại dễ gãy. Trừ phi đế vương cực kỳ bao dung với tính
cách của trọng thần, còn không thì đây không phải là con đường dài.
Đợi khi thái giám truyền chỉ vừa đi, Kiều Dũng lại vội vàng đi đến
khách xá ở hậu viện. Người còn chưa tới mà thanh âm đã truyền tới trước.
Lúc trước gã đều gọi là tiên trưởng, nhưng về sau Kế Duyên dặn gã gọi Kế tiên sinh là được rồi, lão ăn mày cũng muốn gã gọi mình là "lão ăn
mày" là được. Nhưng gọi Kế tiên sinh còn đỡ, gọi "lão ăn mày" thì đúng
là quá bất kính. Kiều gia không dám làm, nên chỉ còn cách trung hòa nhất là gọi Lỗ tiên sinh.
"Kế tiên sinh, Lỗ tiên sinh, Kế tiên sinh, Lỗ tiên sinh, Kiều mỗ lại tới quấy rầy, hai vị..."
Thanh âm của Kiều Dũng chợt im bặt. Lúc bước qua cửa sân, gã đã không còn thấy bóng dáng của Kế Duyên và lão ăn mày trong nội viện nữa. Rõ
ràng chỉ mới một khắc đồng hồ trước khi gã tới, hai người vẫn còn đang
nói chuyện, cái gì mà Thổ, Thủy gì đấy.
"Chẳng lẽ đã đi rồi?"
Trong lòng Kiều Dũng bỗng hoảng hốt. Gã vừa mới cam đoan nhất định sẽ gửi lời nhắn, vốn đã lưu lại đường lui, không dám nói nhất định sẽ
thành công, hiện tại tới nói chuyện còn không được nữa.
Gã bước thật nhanh tới gần sân nhỏ, nhìn tới nhìn lui khách xá hai
bên. Cửa vẫn còn đóng, chén dĩa của bữa sáng trên bàn đá trong nội viện
vẫn còn gọn gàng ngăn nắp ở đó. Phần cháo và củ cải trắng đã được ăn
hết.
Kiều Dũng vẫn chưa từ bỏ ý định. Gã đẩy cửa phòng của Kế Duyên trước. Ở bên trong, đệm chăn chỉnh tề sạch sẽ, trong phòng cực kỳ thông thấu,
không hề để lại bất kỳ đồ vật nào khác với ban đầu. Gã lại chạy nhanh
sang phòng của lão ăn mày, cũng giống như không có người ở.
"Ài... Hai vị tiên trưởng rời đi.... Làm, làm sao nói rõ với hoàng thượng đây!"
Kiều Dũng chán nản đi ra nội viện, sắp xếp lại bát đũa. Nhưng lúc này gã phát hiện ra, có một bình ngọc nhỏ và một tờ giấy có viết chữ bị
đống chén dĩa che khuất phía sau.
Kiều Dũng giống như nhặt được chí bảo. Mặc kệ bình ngọc, gã cẩn thận
cầm tờ giấy lên, đọc thật kỹ, sau đó khẽ thở ra. Ít nhất thì gã cũng có
thể báo lại hoàng đế rồi.
Kiều Dũng đặt tờ giấy xuống, lại cẩn thận từng ly từng tý cầm bình
ngọc nhỏ trên bàn đá lên. Bình ngọc nhỏ này to khoảng nửa lòng bàn tay
và dài bằng hai ngón tay, khẽ lắc thì cảm thấy bên trong có thể là chất
lỏng, ước chừng được một ly.
'Cái này là tiên tửu Long Tiên Hương mà Kế Duyên nhắc đến trong thư nhỉ?'
Nhìn bốn về vắng lặng, Kiều Dũng vụng trộm mở cái nút mềm trên bình
ngọc. Một cỗ mùi rượu nồng đậm phiêu đãng bay ra, còn nồng hơn rượu của
Kế Duyên tối hôm qua không biết bao nhiêu lần, tâm thần Kiều Dũng cũng
lắc lư chao đảo.
Gã khẽ run, vội vàng đậy nút lại, sợ mình chịu không được dụ hoặc mà trực tiếp uống luôn.
Chưa tới nửa giờ sau, ở Ngự thư phòng trong hoàng cung, chỉ có bốn
người là lão hoàng đế, lão thái giám Cung Thuận, Kiều Dũng và Quốc sư
Môn Ngọc Thông.
Lão hoàng đế đọc đi đọc lại lá thư Kế Duyên để lại. Đến lần đọc thứ ba, xác định không bỏ sót ý nào thì lão mới đặt xuống.
"Ài, Kế tiên trưởng và Lỗ tiên trưởng đúng là không chào mà biệt. Tuy Kế tiên trưởng nói rằng sẽ báo Tiên Hà Đảo, chúng ta đau khổ tìm kiếm
bọn họ không được, nhưng không biết khi gặp các tiên trưởng Tiên Hà Đảo
thì nên làm gì... Còn về tiên tửu này... Quốc sư, ngươi thấy sao?"
Sắc mặt lão hoàng đế có chút phức tạp. Tiên tửu cũng tốt đấy nhưng
không phải lão chưa từng uống. Quốc sư đã từng đặc biệt thi pháp hóa
linh khí nhập vào rượu, biến rượu ngon bình thường thành tiên tửu. Lúc
uống vào quả thực rất thoải mái, nhưng cũng chỉ là thư thái mà thôi.
Giờ phút này, Môn Ngọc Thông đang quan sát bình ngọc nhỏ. Khi nghe
hoàng đế nói xong, y biết lão hoàng đế nghĩ sai rồi, vậy nên y mới vội
vàng giải thích.
"Bệ hạ, thần không dám kết luận chuyện của Tiên Hà Đảo, nhưng nếu có
Kế tiên trưởng thì chắc hẳn sẽ có hy vọng hơn. Về phần rượu này, đây là
tiên tửu chân chính, khác xa so với thủ pháp thô kệch lúc thần hóa linh
khí nhập vào rượu. Từ việc lựa chọn nguyên liệu đến phương pháp tinh
luyện, sau đó là ủ thành tiên tửu, cả quá trình này thực sự có thể gọi
là một loại diệu pháp đặc biệt. Ở một mức độ nào đó, việc này cũng tương tự như luyện đan vậy, huống chi..."
Nói xong, Môn Ngọc Thông cầm nút mềm trên bình nhỏ, cẩn thận rút ra.
Mùi rượu đặc trưng của Long Tiên Hương tỏa ra, những người ở đây đều cảm thấy mê mẩn.
"Huống chi trong thư Kế tiên trưởng có viết một câu 'Quân của giang
hà thủy trạch dốc lòng luyện chế'... Bệ hạ, Kế tiên trưởng dùng chữ
'Quân', mà không phải là 'Thần'..."
"Ách, có gì khác nhau sao?"
Lão hoàng đế vô thức đưa tay sờ vào bình nhỏ, đồng thời vẻ mặt thoáng hiện vẻ khẩn trương và mong chờ.
"Đương nhiên là khác nhau... Khác nhau rất lớn..."
Môn Ngọc Thông cẩn thận đưa bình ngọc cho lão hoàng đế, gật đầu giải thích.
"Ngày nay, vùng thủy trạch tôn thờ Long tộc. Cũng chỉ có một vị Chân
Long là đủ tư cách làm 'Quân' ở giang hà thủy trạch! Bệ hạ, đây chính là rượu do Chân Long dốc lòng luyện chế, tên viết là Long Tiên Hương, có
lẽ chính là chỉ Chân Long thấy rượu này đều thèm đến chảy nước miếng!
Nói không chừng đây thực sự là rượu Trường Sinh đấy ạ!"
Thân thể lão hoàng đến chấn động, gắt gao cầm lấy bình ngọc trong
tay, khắc chế cảm xúc muốn uống rượu ngay và luôn. Lão vẫn không quên
hỏi một câu.
"Quốc sư, rượu này có cần thuốc dẫn gì không? Trẫm uống trực tiếp sẽ không lãng phí dược lực chứ?"
"Bệ hạ yên tâm, Kế tiên trưởng không đặc biệt dặn dò tức là có thể
uống trực tiếp đấy. À, nếu bệ hạ thấy thuận tiện, nếu có thể, có thể lưu lại cho thần một ít để nghiên cứu không ạ, không cần nhiều, vài giọt là được!"
Lão hoàng đế cũng không nhịn nữa, chỉ khẽ gật đầu với Quốc sư, rồi
nuốt nước miếng trong miệng xuống trước. Sau đó, lão đưa bình ngọc nhỏ
lên miệng, ngửa mặt lên, uống rượu trong bình. Trong quá trình này, mùi
hương của rượu Long Tiên Hương càng nồng đậm gấp mấy lần.
"Ực ực.. Ực ực...."
Đây là thanh âm do lão hoàng đế uống Long Tiên Hương.
"Ực ực.. Ực ực...."
Còn đây là thanh âm do Kiều Dũng và đại thái giám Cung Thuận đang
nuốt nước miếng, ngay cả Môn Ngọc Thông ở bên cạnh cũng khẽ rung yết
hầu.
Rượu vừa vào miệng, lão hoàng đế đã cảm thấy một cỗ khí nóng cuồn
cuộn từ yết hầu chảy xuống bụng, sau đó dung nhập vào thân thể ngay lập
tức, chạy tới tất cả xương cốt tứ chi. Dòng nhiệt toàn thân không ngừng
lại, gân cốt giống như bị thiêu đốt, cũng không thống khổ chút nào,
ngược lại còn thấy cực kỳ thoải mái. Nhưng đồng thời, tâm thần của lão
bắt đầu mê loạn, đầu óc choáng váng.
"Rượu... Ngon..."
Mới nói được hai chữ, tửu lực khoa trương của Long Tiên Hương đã dâng lên. Lão hoàng đế run rẩy rồi ngã vật sang một bên.
"Bệ hạ!"
Kiều Dũng và lão thái giám bước tới hai bên đỡ lấy lão hoàng đế. Còn
Môn Ngọc Thông lập tức vươn tay chụp lấy bình ngọc nhỏ rơi ra từ trong
tay hoàng đế.
Môn Ngọc Thông nhìn kỹ trong bình, khẽ thở dài. Đã nói là để lại vài
giọt rồi, ấy thế mà chỉ còn lưu lại mùi hương thoang thoảng mà thôi.
Chẳng qua, Môn Ngọc Thông vẫn tranh thủ dùng nút mềm đóng chặt miệng bình lại. Một chút hương thơm này cũng không được bỏ phí.
"Quốc sư đại nhân, bệ hạ không sao chứ?"
Lão thái giám lo lắng hỏi thăm, Môn Ngọc Thông khẽ cười.
"Uống rượu ấy mà, uống rượu sẽ say, còn có chuyện gì được chứ. Dẫn bệ hạ vào tẩm cung nghỉ ngơi, nhanh thì một ngày, lâu thì ba tới năm ngày
sẽ tỉnh lại."
"Vâng!"
Lúc này lão thái giám và Kiều Dũng mới thấy yêm tâm hơn.
...
Kế Duyên và lão ăn mày rời đi vì phát hiện ra Đồ Tư Yên đã tỉnh. Thực ra, vốn dĩ hai người bàn luận về cách luyện chế pháp bảo rất sôi nổi,
hậu viện của Kiều gia quả thực không thích hợp, mà nơi thích hợp nhất
thật ra là Cửu Phong Sơn.
Chỉ là trước đó, hai người muốn thuận đường ghé Pha Tử sơn một
chuyến. Tuy không có dấu hiệu cho thấy Đồ Tư Yên sẽ lập tức tỉnh lại
nhưng hồ yêu thường sẽ có những thủ đoạn khác thường, tất nhiên phải ghé qua nhìn một lần.
Quả nhiên, càng đến gần Pha Tử Sơn, trong lòng Kế Duyên và lão ăn mày càng có cảm giác mơ hồ rằng hồ ly kia đã tỉnh lại.