Nhìn tinh quái vừa xuất hiện trước mặt, vẻ mặt lão ăn mày rõ ràng có chút co quắp. Trong khoảnh khắc, nội tâm lão cảm thấy phương pháp Câu thần của Kế Duyên không phải câu Sơn thần tới đây, mà
chính là mặt mũi của mình.
Kế Duyên cũng không hề cười cợt khi thấy biểu cảm của lão ăn mày.
Chẳng qua, trong nháy mắt, biểu lộ của lão có chút vi diệu, sau đó lập
tức khôi phục lại như bình thường. Quả thực da mặt của lão ăn mày cũng
dày như ngọn núi lớn được tạo ra từ Trấn sơn pháp của lão vậy.
Chỉ nhìn qua một thoáng rồi thôi, lực chú ý của Kế Duyên chuyển dời
lên người của Sơn thần, kẻ đang lo lắng thấp thỏm trong lúc đứng yên tại đó. Ngoại trừ nhìn Kế Duyên và lão ăn mày, gã còn cực kỳ khoa trương
nhìn ngọn núi lớn không thể bỏ qua phía trước.
Với tư cách là tồn tại muốn trở thành Chính thần của Pha Tử Sơn, bước đầu tiên chính là thăm dò thế núi, để ý địa mạch. Gã hết sức quen thuộc với từng nhành cây ngọn cỏ ở toàn bộ Pha Tử Sơn này, chứ đừng nói gì là từng ngọn núi hay đỉnh núi.
Lúc này đột nhiên lại xuất hiện một ngọn núi khổng lồ to lớn đến như
vậy, gã vừa nhìn là đã biết, đây chính là kết quả được hình thành nên từ cuộc đấu pháp ban nãy.
‘Ai ôi!!! Mẹ ơi.... Ách, ông trời ơi...’
Sơn thần vốn muốn học theo mấy người dân miền núi cảm thán ‘mẹ ơi’
này nọ, nhưng gã chợt nhớ ra mình không có mẹ, thế là chỉ còn cách đổi
thành ‘ông trời’.
Thấy Kế Duyên và lão ăn mày đều đang nhìn mình, Sơn thần vội vàng thu hồi tầm mắt.
“Tại hạ tên là Thạch Hữu Đạo, không biết hai vị thượng tiên gọi tiểu thần tới đây làm gì ạ?”
Kế Duyên chỉ sang bên cạnh.
“Ngọn núi này là do Lỗ lão tiên sinh thi triển Trấn sơn pháp tạo
thành. Phía dưới đang trấn áp một yêu nữ, trong vòng trăm năm không
thoát ra được đâu.”
“Ngươi là Sơn thần ở Pha Tử sơn này. Kế mỗ hy vọng ngươi có thể để ý
trông coi nơi này một chút, cố gắng đừng để thế núi bị hủy hoại dẫn đến
việc phong ấn trấn áp xảy ra vấn đề.”
Bị một ngọn núi lớn như vậy đè lên, Sơn thần thật sự không thể tưởng
tượng nổi yêu quái phía dưới là dạng gì. Một yêu ma bình thường chắc đã
bị nghiền thành miếng thịt nát rồi. Lại còn muốn trấn áp một trăm năm
nữa chứ? Nghĩ như vậy, trong lòng Sơn thần rất sợ hãi. Chẳng may yêu
quái này chạy thoát, còn không phải sẽ trực tiếp tìm một ‘lính cai ngục’ như gã để khai đao sao?
Nhưng dù sao yêu quái vẫn chưa trốn ra được, trước mắt còn có vị tiên trưởng tạo ra tòa núi lớn để trấn yêu hàng thật giá thật nữa. Gã Sơn
thần nào dám nói một chữ không.
“Tiểu thần lĩnh mệnh, tiểu thần hiểu rõ!”
Sơn thần lại một lần nữa khom mình hành lễ, trong lời nói không dám có chút bất kính.
“Khụ!”
Lão ăn mày vội ho một tiếng rồi nói.
“Dãy núi trấn áp yêu nữ này cũng có chỗ tốt với một Sơn thần còn chưa trở thành chính thần như ngươi đấy. Đây không phải là thuật pháp hư ảo
như mấy loại Chướng nhãn pháp, mà nó là một ngọn núi thực sự. Hơn nữa,
ngọn núi này đã kết thành thế núi với những ngọn núi xung quanh. Lúc
này, nó còn chưa lộ ra; nhưng năm năm, mười năm hoặc trăm năm nữa, thế
núi của Pha Tử sơn sẽ càng phóng đại. Nếu Sơn thần như ngươi có thể đạt
được vị trí chính thần, có lẽ sẽ hiểu ý nghĩa của chuyện này.”
Đây thực sự là chỗ tốt. Ánh mắt Sơn thần sáng lên, liên tục hành lễ với lão ăn mày.
“Đa tạ thượng tiên chỉ điểm!”
Sơn thần hơi do dự một chút, nói ra nỗi băn khoăn trong lòng.
“Chỉ là, tuy tiểu thần nguyện ý phân ưu giúp hai vị thượng tiên,
nhưng tu vi đạo hạnh của tiểu thần lại nông cạn tới mức chịu không nổi.
Giới hạn pháp lực cực kỳ có hạn, chỉ có thể nỗ lực hết sức, không dám
nói là không có chút sơ hở... Còn nữa, mặc dù tiểu thần tự xưng là Sơn
thần nhưng cũng chỉ là tự dát vàng lên mặt mà thôi. Đồng thời, hoàng
triều Đại Tú không tán thành thần vị của tiểu thần, không có cách nào
công khai tùy ý lộ pháp trong núi được. Ngay cả, dù ta muốn xây dựng
miếu thờ thì cũng sẽ lập tức bị xem là tà miếu để rồi bị phá hủy...”
Nghe nói vậy, Kế Duyên và lão ăn mày cũng nghiêm túc nhìn Sơn thần.
Cả hai đều là người thông minh, tự nhiên nghe ra được ý nghĩa ở trong
lời nói của gã.
Có ý tứ, không nghĩ ra gã Sơn thần này rất thông minh, biết nắm bắt cơ hội, và cũng đủ can đảm để nắm bắt cơ hội này.
“Sơn thần cứ thoải mái tinh thần đi.”
Kế Duyên nói xong thì khẽ vẫy tay. Từ ngọn núi bên cạnh, Kim Giáp lực sĩ từng bước tiến tới, sau vài bước bèn hiện hình. Khí tức lực lưỡng
cường tráng của lực sĩ dọa Sơn thần phải nhảy dựng.
“Tôn thượng.”
Kim Giáp lực sĩ hơi hành lễ, sau đó đứng lên. Tuy bản thân của y
không hề có tâm tình tình cảm nhưng cũng không phải là không phản ứng
với thế giới bên ngoài. Vì vậy, y nhìn lão ăn mày rồi rất tự nhiên nhìn
qua Sơn thần.
Chỉ là tư thế bình thường của Kim Giáp lực sĩ chính là ngẩng đầu ưỡn
ngực, mà thân thể của Sơn thần lại lộ ra vẻ thấp bé. Nên giờ phút này,
khi lực sĩ đứng bên cạnh Kế Duyên và cúi đầu nhìn Sơn thần thì đừng nói
là Sơn thần, mà ngay cả Kế Duyên và lão ăn mày đều có cảm giác như y
không xem ai ra gì.
“Ha ha, đây là Kim Giáp lực sĩ, có thể gọi là Hoàng Cân lực sĩ, là
một loại hộ pháp thần tướng. Y cũng sẽ trông coi nơi này, giúp Sơn thần
một tay.”
Sơn thần giật mình gật đầu, vội vàng tiến lên một bước, hành đại lễ với Kim Giáp lực sĩ.
“Tại hạ là Thạch Hữu Đạo, sơn thần của Pha Tử sơn. Tại hạ sẽ hợp tác với Thần tướng đại nhân một đoạn thời gian nhé!”
Kim Giáp lực sĩ đứng yên tại chỗ, cũng không xoay người đáp lễ, vẫn
là dáng vẻ cúi đầu liếc mắt như lúc trước. Khi Sơn thần hành lễ xong,
ngẩng đầu nhìn lên, Kim Giáp lực sĩ lập tức thu hồi ánh mắt. Đôi mắt
nhìn thẳng về phía trước, hoàn toàn bỏ qua gã.
“Ách, ha ha, Kim Giáp lực sĩ không phải cố ý đâu. Chúng ta nói tiếp
một chuyện khác đi. Ngươi nói là hoàng triều Đại Tú không thừa nhận địa
vị của ngươi, thậm chí ngươi cũng không dám để cho quan phủ của Đại Tú
biết ngươi muốn thành thần, và cũng không dám lập miếu thờ?”
Kế Duyên suy nghĩ một chút rồi nói tiếp.
“Việc này cũng đơn giản. Kế mỗ và Lỗ lão tiên sinh sẽ đi nói một
tiếng với quốc sư của Đại Tú, chắc là hoàng tộc Đại Tú cũng sẽ nể mặt
một chút đấy.”
Trong lòng Sơn thần vui mừng khôn xiết, trên mặt cũng không kìm được
vui vẻ. Nếu gã được Đại Tú chính thức công nhận, có thể lập miếu Sơn
thần ở trong núi hoặc bên ngoài cửa núi thì sẽ có quá nhiều chỗ tốt với
gã.
‘Nếu còn có thể được hoàng đế của Đại Tú ra thánh chỉ sắc phong, có
thể được quan phủ và người dân tế tự, vậy... Được rồi được rồi...”
Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt của Sơn thần lại càng không thu lại
được. Lời nói của bậc cao nhân Tiên đạo chính là lời hứa còn đáng tin
cậy hơn câu gì mà “nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy” của người phàm ấy
chứ.
Nhưng dù có cao hứng cỡ nào, gã vẫn không dám quên đi vị trí hiện tại của bản thân. Sơn thần vội hành lễ lần nữa, rồi gửi lời cám ơn. Chuyện
này liên quan đến tiền đồ tu hành của bản thân nên không dám qua loa
chút nào.
“Đa tạ hai vị tiên trưởng nâng đỡ, như vậy thì tiểu thần an tâm rồi!”
Kế Duyên và lão ăn mày liếc nhìn nhau, khẽ gật đầu. Có Sơn thần ở đây chính là đã có thêm một tầng bảo đảm.
“Được rồi, làm phiền Thạch sơn thần. Chúng ta đi trước, đợi yêu nữ
này thức tỉnh thì chúng ta sẽ qua một chuyến. Có lẽ cũng không cần ngươi thật sự trông coi trăm năm đâu.”
Lời này của Kế Duyên còn chưa nói xong, Sơn thần không hiểu nhưng lão ăn mày biết rõ ý nghĩa của những lời này. Đồ Tư Yên là Bát vĩ Yêu hồ,
khó mà giết được, cũng khó mà giam giữ lâu được.
Thấy Kế Duyên và lão ăn mày muốn rời đi, Sơn thần lại vội vàng hỏi một câu.
“Xin hỏi hai vị thượng tiên, yêu nữ bị trấn dưới núi này là dạng yêu quái nào, ta cũng muốn chuẩn bị thật tốt.”
Dưới chân Kế Duyên và lão ăn mày sinh ra mây mù. Khi hai người sắp bay lên, lời của Kế Duyên đã truyền vào trong tai Sơn thần.
“Bát vĩ Yêu hồ, Đồ Tư Yên, ăn nói khéo léo, giỏi biến hóa. Bất luận nàng ta nói cái gì, ngươi cũng không được tin.”
Lúc lưu lại những lời này, Kế Duyên và lão ăn mày hơi thi lễ về phía
Sơn thần. Khi mây mù bay lên rồi rời đi, Sơn thần tự nhiên không dám sơ
suất, hành đại lễ đưa tiễn.
“Phù... Cao nhân trước mặt đúng là áp lực quá mà, chẳng qua là chuyện tốt, khà khà...”
Đợi đám mây phi độn rời đi, Sơn thần thoáng yên tĩnh lại, cười đến
mức thoải mái. Tuy Bát vĩ hồ yêu dọa người nhưng hai vị thượng tiên kia
có thể trấn trụ nó thì chắc chắn là nhân vật khó lường, tu vi thông
thiên. Có bọn họ chiếu cố, tiền đồ của mình nhất định sẽ bừng sáng.
Sơn thần cười đắc ý quay người hướng vào núi, thình lình bị Kim Giáp lực sĩ dọa sợ.
“Ai ôi!!!”
Sơn thần run rẩy, khẽ rụt người lại, thiếu chút nữa gã đã quên vị
thần tướng cùng trông coi ngọn núi này. Ôi, dáng vẻ vừa rồi của mình có
bị phát hiện chưa nhỉ? Không biết Thần tướng có đi mách lẻo hay không...
“Ách, chẳng hay cao tính đại danh của Thần tướng là gì nhỉ? Ta và
ngươi chắc sẽ cộng tác với nhau khá lâu đấy, ha ha, tiểu thần hữu lễ!”
Sơn thần Thạch Hữu Đạo lại hành lễ với Kim Giáp lực sĩ. Người sau
cũng quét mắt nhìn tới, rồi lại liếc mắt nhìn xuống. Thấy vậy, trong
lòng Sơn thần thấp thỏm không thôi, nghĩ thầm chắc chắn đối phương đã
nhìn thấy dáng vẻ đắc ý quên trời đất của mình lúc nãy rồi.
“Thần tướng đại nhân, ngài... ngài có sở thích nào không, tiểu thần sẽ làm hết chức trách của một người chủ nhà...”
Rốt cuộc, những lời này đã làm cho Kim Giáp thần tướng có chút phản ứng. Y hơi quay đầu nhìn ngọn núi, rồi lại nhìn sơn thần.
“Tiếp nhận pháp chỉ của Tôn thượng, trông coi núi này, trông coi yêu nghiệt.”
Nói xong, Kim Giáp lực sĩ chậm rãi lui về vách núi, thân hình như có như không, biến mất trong mắt Sơn thần.
Sơn thần sửng sốt tại chỗ hồi lâu, hiểu rõ tuy đối phương xem thường
một tinh quái chưa có thành tựu như mình, nhưng lại có tính cách cẩn
thận như thế. Gã hơi chắp tay về phía vách núi, sau đó hóa thành một làn khói xanh trốn vào lòng đất.
...
Đứng trên mây trắng, Kế Duyên và lão ăn mày không nói gì. Thật lâu
sau, lão ăn mày thật sự nhịn không được, bèn mở miệng nói trước.
“Kế tiên sinh, ngài cũng biết Câu thần?”
“Ừ.”
“Sao ngài không nói sớm?”
Kế Duyên nhếch miệng.
“Lỗ lão tiên sinh cũng không hỏi sớm mà.”
“Ài...”
Lão ăn mày thở dài, rồi mới nói với Kế Duyên.
“Dị thuật Câu thần mở miệng thành pháp của Kế tiên sinh cực kỳ thần diệu, quả thực mạnh mẽ hơn lão ăn mày ta nhiều.”
“Quá khen rồi, Kế Duyên ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thuật Câu thần của Lỗ lão tiên sinh, đúng là thần diệu vô cùng.”
Lão ăn mày khẽ cười.
“Vốn dĩ phương pháp còn chưa hoàn chỉnh. Lão ăn mày ta cải tiến tu tập, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới.”
Kế Duyên há miệng, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Hai người im lặng một hồi, lão ăn mày lại mở miệng lần nữa.
“Kế tiên sinh, ngài còn biết thần thông huyền diệu nào nữa, có thể
nói cho ta một tiếng không? Ví dụ như Tụ lý Càn khôn của ngài ấy?”
Trên thực tế, hắn cũng không thể thi triển thần thông này được, vì cơ bản đó chỉ là dáng vẻ bề ngoài mà thôi. Về những thần thông khác, dường như cũng không thể tùy tiện thi triển được, mà nếu thi triển thì trông
hắn có vẻ quá khoe khoang rồi. Thế nên, Kế Duyên đành lắc đầu vậy.
“Tu sĩ như chúng ta đều có một vài bổn sự cần giấu mà. Nhưng Kế mỗ
chẳng qua chỉ là một tán tu sơn dã, không có nội tình thâm hậu như Lỗ
lão tiên sinh. Đừng nói nữa.”
Vẻ mặt lão ăn mày cực kỳ không tin, nhưng cũng không hỏi thêm. Lời
này cũng chỉ là thuận miệng mà thôi. Lão thực sự còn hơi sợ Kế Duyên sẽ
tung ra những thuật pháp động trời nữa đấy.