Ở đây không có người nào cả, Kế Duyên cũng chẳng cần cố kỵ điều gì, trực tiếp đáp lễ ân cần chào hỏi.
“Bạch Giang Thần không cần đa lễ, là Kế mỗ quấy phiền nhã hứng của ngươi rồi.”
Bạch Tề quay đầu nhìn Giang Thần từ ở bên kia, khẽ cười nói.
“Ta chỉ vui đùa mà thôi, có thể cải thiện tâm tình, hiểu hơn về ước
nguyện của dân chúng chốn nhân gian, cũng biết được trong lòng bọn họ
đang nghĩ gì.”
Không cần phải nói, hôm nay Kế Duyên cảm thấy trạng thái tinh thần của Bạch Tề tốt hơn trước kia rất nhiều.
“Đúng rồi, đây chính là Hồ Vân phải không? Chà, nhiều năm không gặp,
đạo hạnh lại tinh tiến nhanh chóng, quả là thiên tư bất phàm!”
Con hồ ly này năm đó đến Xuân Huệ phủ cùng Kế Duyên, lại còn qua lại
với Đại Thanh Ngư và lão Quy ở bên bờ sông nên Bạch Tề đương nhiên nhận
ra nó.
Thấy vị Bạch Giang Thần nửa đùa nửa thật khen ngợi mình một câu, Hồ
Vân cảm thấy có chút xấu hổ, lại kinh ngạc không hiểu sao Giang Thần lại biết mình. Nhưng lễ nghi vẫn không thể thiếu, nó đứng dậy, chìa hai
chân ra trước làm thành tư thế chắp tay.
“Tại hạ là Hồ Vân, ra mắt Giang Thần đại nhân!”
Thấy hồ ly hành lễ trịnh trọng như vậy, Bạch Tề suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng đáp lễ, xem ra đã rất nể mặt Hồ Vân. Sau đó, y mới chuyển sự
chú ý sang Kế Duyên.
“Kế tiên sinh có muốn dạo chơi một vòng xung quanh Đệ nhất từ của
Xuân Mộc giang hay không? Ta có thể dẫn đường giới thiệu cho tiên sinh
một chút. Nhiều năm qua, vô số văn nhân mặc khách đều viết thơ đề từ ở
Giang Thần từ, về sau còn có họa sĩ vung bút vẽ cảnh. Bây giờ mỗi bức
tường trên hành lang của Giang Thần từ đều là bảo vật cả đấy!”
Trước kia, thật ra Bạch Tề cũng không mấy quan tâm đến chuyện này.
Nhưng lúc trước, y đã đồng ý trước mặt Kế Duyên rằng mình sẽ làm một vị
Giang Thần tốt. Cho nên từ đó, y để ý hơn tới các thủy tộc trong con
sông lớn, sau đó là những con người, động vật sinh sống bên bờ sông. Về
sau, càng ngày y càng phát hiện ra, Giang Thần từ của y chính là của
báu.
Nhiều năm qua, y đã bị mê hoặc bởi những thơ từ tranh họa được lưu lại trên Giang Thần từ.
Thực ra, Kế Duyên cũng rất muốn mở mang kiến thức một chút, nhưng đôi mắt này của hắn chỉ nhìn được những vật cực kỳ đặc thù, nếu muốn nhìn
rõ ràng thì sẽ vô cùng tốn sức.
Tuy ngày hôm nay hắn đã dày công tôi luyện phương diện này, ví dụ như việc xem thư đọc sách, trước kia hắn chỉ có thể đọc trên những trang
giấy hoặc thẻ tre có khắc chữ, còn bây giờ gần như có thể đọc sách bình
thường, nhưng suy cho cùng thì vẫn rất hao tâm tốn sức.
Hiện tại, thông qua đầu ngón tay, hắn có thể tận dụng xúc giác để
nhận diện từng sự khác biệt cực kỳ nhỏ nhoi trên trang giấy, từ đó có
thể “cảm nhận ra đó là chữ viết nào.”
Nhưng nếu muốn xem bức tường nơi hành lang của Giang Thần từ lại
không đơn giản như vậy, đoán chừng sẽ có rất nhiều tình huống mà hắn
phải dán mắt sát lại gần mới xem được đại khái. Nếu là thơ từ thì không
sao, dù gì cũng chỉ là chữ viết, nhìn qua vẫn biết chữ đó là gì, có thể
thông qua tác phẩm để lý giải ý nghĩa. Nhưng nếu đó là bức tranh, hắn
chẳng thể nhìn thấy gì, chỉ như ngắm hoa trong sương mù mà thôi.
Dù sao Bạch Tề cũng là một quân cờ trắng gắn liền với Kế Duyên nên hắn chỉ vào mắt mình rồi nói thẳng.
“Bạch Giang Thần không biết rồi, đôi mắt này của Kế mỗ thật ra là nửa mù đấy.”
Hồ Vân ở bên cạnh rõ ràng cũng sửng sốt một chút, sau đó nó mới nhớ
ra tiên sinh đúng là một người mù lòa. Nhưng ngày thường, tiên sinh đi
đứng hay làm bất cứ chuyện cũng nhìn không ra có chỗ nào không thích
hợp, nên rất dễ khiến mọi người bỏ qua vấn đề đang hiện hữu.
Chẳng qua, Bạch Tề vẫn chú ý tới điểm này, hoặc có thể trước kia y
không ý thức được nhưng sau đó phản ứng cực kỳ tự nhiên. Dường như Kế
Duyên vừa dứt lời, y đã cởi mở cười nói.
“Tiên sinh đừng quá lo lắng. Những bức tranh chữ mà tiên sinh không
nhìn thấy được thì tất nhiên cũng chẳng có chút giá trị nào. Nhưng cũng
có những bức tranh chữ lâu năm vẫn còn lưu giữ lại thần vận của người
viết, thật sự rất phi phàm. Chắc hẳn tiên sinh có thể nhìn thấy rõ ràng
đấy!”
“Ồ? Quả thực ta rất muốn chạy đến xem rồi!”
Kế Duyên thực sự đã bị Bạch Tề làm cho tò mò.
“Mời tiên sinh!”
Bạch Tề đưa tay ra mời, dẫn Kế Duyên và Hồ Vân đi hòa mình vào dòng người nhộn nhịp ở Giang Thần từ.
Lần này Bạch Tề cùng Kế Duyên đi vào, có lẽ cân nhắc đến suy nghĩ của Kế Duyên nên y đã dùng Chướng nhãn pháp. Vì thế, hai người và một hồ ly đều bị mọi người bỏ qua, đi thẳng tới bức tường hành lang.
Lần gần nhất Kế Duyên đến Giang Thần từ đã là chuyện của rất nhiều
năm về trước. Khi ấy đạo hạnh của hắn còn nông cạn, lại có việc trong
người nên chỉ xuyên qua từng gian điện đường của Giang Thần từ, trực
tiếp đi tới đại điện. Ngày đó, vừa thắp xong nén nhang còn tự làm mình
hết hồn, hắn vội vàng bỏ đi, chân trơn như bôi mỡ. Hơn nữa, ánh mắt của
hắn vốn không tốt nên căn bản không nhìn thấy những bức tường hành lang
bên cạnh.
Nhờ có Giang Thần của Xuân Mộc giang dẫn đường cho Kế Duyên và Hồ Vân đi chậm rãi dọc theo hành lang của Giang Thần từ, lần này, Kế Duyên vừa nhìn đã có thể trông thấy ngay các tác phẩm chân chính.
Nếu chỉ liếc mắt nhìn sơ, trên bức tường toàn hoa hòe hoa sói, cũng
không có gì đặc biệt cả. Nhưng nếu nhìn kỹ vào giữa một rừng những đề từ và các bức tranh chằng chịt kia, có một vài văn tự họa tác mơ hồ lộ ra
một thứ ánh sáng yếu ớt, khiến cho Kế Duyên càng nhìn càng rõ, nhìn lâu
chút liền thấy điều thần dị hiện ra.
Đây không hẳn là tất cả những tác phẩm văn thơ của những người lợi
hại năm đó. Chắc chắn bọn họ có tài năng văn chương tuyệt đỉnh nhưng
không thể kéo dài lâu như vậy được. Trên thế gian này, có thể có mấy
người được như Tả Cuồng Đồ chứ?
Nhưng khách hành hương và du khách đến Giang Thần từ rất nhiều, nhất
là những nhà văn nhà thơ thích bình phẩm các tác phẩm của người khác. Từ sau khi Giang Thần từ được xây dựng, gần hai trăm năm qua, quá trình
này chưa từng gián đoạn. Ở nơi tụ tập nguyện lực này, tác phẩm vẽ lên
bức tường của người đến sau sẽ càng có nhiều thần ý hơn.
Hầu hết những ví dụ này đều được phản ánh qua các bức tranh. Qua thời gian, những bức tranh này càng ngày càng sâu sắc và có thể thay đổi,
thậm chí chúng còn trở nên đẹp đẽ hơn so với lúc chúng mới được vẽ ra.
Thấy Kế Duyên lưu luyến đứng nhìn một vài bức tranh bài thơ trên hành lang, Bạch Tề có chút tự hào nói với hắn.
“Kế tiên sinh, ngài thấy Giang Thần từ của ta như thế nào?”
“Không tệ, không hổ là Xuân Mộc giang đệ nhất từ. Những áng văn
chương thơ ca này quả nhiên ngụ ý rất tốt, nhưng những bức vẽ này lại có một chút thâm thúy, có khi trăm năm sau còn có thể trở thành tinh quái
trên bức tường này nữa đấy.”
Kế Duyên rất hứng thú nói như vậy. Hồ Vân ở bên cạnh nghe xong cũng
kinh ngạc không thôi. Nó nhìn những bức bích họa trên tường, cảm thấy
chẳng qua là vẽ khá đẹp thôi mà, nhưng chưa từng nghĩ là tương lai những thứ này có khả năng thành tinh.
“Kế tiên sinh, bức họa còn có thể thành tinh quái sao?”
“Chỉ có thể nói là cũng có khả năng này. Tinh quái trên thế gian
nhiều không kể xiết. Rất nhiều thứ sinh ra đều nhờ cơ duyên xảo hợp, chỉ cần có điều kiện thai nghén ra linh tính thì cũng có khả năng thai
nghén ra linh tính thôi.”
Kế Duyên nói đến đây thì ngừng lại. Thấy dáng vẻ tò mò của Hồ Vân, Bạch Tề thay hắn giảng giải thêm.
“Tiên sinh nói không sai. Chẳng qua loại tinh quái mới sinh ra này
cực kỳ yếu ớt, chịu không nổi sự quấy nhiễu của ngoại giới, hoặc là phải có người che chở cẩn thận. Nếu không, chỉ cần một thằng nhóc cầm một
nhánh cây vẽ lung tung lên tường, đều rất có khả năng sẽ lấy mạng bọn
chúng.”
“Ôi? Đáng thương vậy!”
“Ha ha, chuyện đáng thương như vậy nhiều lắm, chỉ là ngươi không biết mà thôi. Hồ Vân tiểu hữu phải quý trọng cơ hội tu hành hiếm có của mình đấy.”
Bạch Tề muốn nói gì đó, ánh mắt hơi dời về phía Kế Duyên. Hồ Vân cũng ngầm hiểu, khẽ gật đầu với y. Sau đó, nó lại tiếp tục nhìn bức tường,
nhưng lần này nó dời ra xa một chút, sợ móng vuốt của mình cọ vào bức
tường. Hơn nữa, nó còn cẩn thận quan sát đám du khách đang đứng nhìn bức tường ở hành lang, xem bọn họ có ai động tay động chân gì không.
Tình huống thực tế còn làm Hồ Vân lo lắng hơn. Nó không chỉ thấy có
bàn tay hèn hạ của ai đó đang vuốt ve chữ viết và bức tranh trên tường,
thậm chí còn thấy có một đôi tình nhân đang vụng trộm dùng đá khắc chữ
lên một vách tường hẻo lảnh. Đa số bọn họ đều khắc mấy từ kiểu như “Vĩnh kết đồng tâm” hay là “Chúng ta từng cùng nhau dạo qua nơi này”.
“Kế tiên sinh, Bạch Giang Thần, có mấy người...”
“Nơi đây dù cấm mọi người khắc chữ lên nhưng rốt cuộc vẫn không thể
chú ý hết mọi mặt, vẫn sẽ có những người không kiềm chế nổi. Chẳng qua,
giờ người bình thường sẽ không dám đụng chạm tới những tác phẩm ưu tú
của tiền nhân. Hơn nữa, đây cũng coi như là kiếp nạn của tác phẩm. Ta
chỉ có thể nhắc nhở người coi miếu quản thúc nhiều hơn, để du khách hình thành một thói quen tốt đẹp mà thôi.”
Nói xong, Bạch Tề chỉ xa xa.
“Ngươi nhìn kìa.”
Hồ Vân vội vàng quay đầu nhìn lại, thấy hai vị văn nhân mặc trường
sam màu xanh đang tiến lại ngăn đôi tình nhân. Hơn nữa, bọn họ còn
nghiêm túc chỉ vào bức tường nói gì đó, khiến cho cặp trai gái kia lúng
túng bất an, không ngừng cúi đầu xin lỗi.
Nghe Bạch Tề giải thích, trong lòng Kế Duyên hiểu rõ hơn, sau đó có chút xúc động mà nói:
“Bạch Giang Thần nói rất hay. Đây là kiếp nạn và cũng là cơ duyên.
Dùng pháp ngăn cảnh khách hành hương thì có thể bảo vệ bức tường, nhưng
lại dễ dàng làm gián đoạn việc tích súc lực lượng. 'Phúc họa tương y'
cũng chỉ đến như vậy mà thôi.” (Phúc họa tương y: Điều lành và tai họa luôn đi song hành cùng nhau)
Hai người và một hồ ly tốn kha khá thời gian đứng xem toàn bộ tác
phẩm ở Giang Thần từ. Đối với những bài thơ đặc sắc hay những bức họa
tuyệt tác, ngay cả Hồ Vân cũng lưu luyến không muốn rời đi.
Trong lúc vô tình, đợi đến khi Hồ Vân kịp hoàn hồn từ bức tranh 'Tám
vị nữ sĩ xinh đẹp' thì phát hiện ra trời đã tối. Các du khách ở Giang
Thần từ cũng thưa thớt hơn, hiển nhiên là nơi này sắp đóng cửa.
“Kế tiên sinh, ta đã chuẩn bị xong một chiếc thuyền hoa. Chúng ta
xuống sông nhé. Lão Quy Ô Sùng và Thanh Thanh biết ngài tới nên đang đợi dưới sông đấy.”
“Đi thôi!”
Lúc đi dạo cùng Kế Duyên, tựa như vừa nghe thấy giai điệu là đã hiểu
rõ tiếng lòng thanh tao*, Bạch Tề đã sắp xếp xong hết tất cả. Kế Duyên
cũng đã biết rõ chuyện này.
(*Nghe giai điệu là hiểu rõ tiếng lòng thanh tao, hay 'huyền ca
tri nhã ý' - đây là cách nói được trích từ một điển cố xuất phát trong
Lữ Thị Xuân Thu, và sau đó cũng từng được nhắc đến trong Tam Quốc Diễn
Nghĩa.
Nếu bạn đọc muốn biết thêm, có thể tham khảo về sự tích của Bá Nha và Tử Kỳ, một tình bạn âm nhạc vô cùng cao đẹp song hành cùng tuyệt tác Cao sơn Lưu thủy.)
Hai người đằng trước đã đi dọc theo bức tường hành lang đến một cái
bệ nước ven sông chảy ngang qua Giang Thần từ. Còn Hồ Vân hơi sững sờ,
vội vàng đi theo, ngoài miệng vẫn không quên hỏi.
“Thanh Thanh? Đại Thanh Ngư có tên rồi à? Nó được đặt tên lúc nào thế, sao lại lấy tên như con gái vậy?”
“Ngươi hỏi nhiều quá đấy.”
Kế Duyên cười nói một câu, rồi không nói gì thêm. Bạch Tề rõ ràng cũng muốn xem kịch vui nên không nói.
Một chiếc thuyền hoa nhỏ đi từ bến nước cạnh Giang Thần từ chạy ra
xa, hai chiếc đèn lồng màu vàng được treo ở mái hiên cửa sập ở mũi
thuyền và đuôi thuyền. Chiếc thuyền này không lớn, nhưng nhỏ mà có võ.
Trong thuyền có bàn ghế, có rượu có đồ ăn, thậm chí còn có sạp êm ái để
mọi người nghỉ ngơi.
Người cầm lái mặc một thân áo tơi, mũ rộng vành được ép xuống rất
thấp, rất an phận đong đưa mái chèo. Gã không dám nhìn Kế Duyên và Bạch
Tề, nhiều lắm thì cũng chỉ ngẫu nhiên nhìn Hồ Vân. Người lái thuyền này
hiển nhiên là thủy tộc của Xuân Mộc giang rồi.
Con thuyền gạt sóng, chậm rãi đi vào lòng sông. Ở trên Xuân Mộc
giang, khắp nơi gần xa đều có thuyền hoa lâu thuyền, thỉnh thoảng còn
truyền đến thanh âm oanh ca yến hót. Thuyền nhỏ của Kế Duyên và Bạch Tề
chỉ là một trong những chiếc thuyền bình thường nhất, chẳng có ai liếc
mắt nhìn tới.
Kế Duyên và Bạch Tề đứng ở đầu thuyền, Hồ Vân ngồi xổm giữa hai người.
“Xào xạt... Xào xạt...”
Nước sông văng bọt tung tóe. Nhờ ngọn đèn lờ mờ, bọn hắn có thể nhìn thấy dưới nước có một bóng đen khổng lồ xẹt qua.
Hồ Vân nhìn màu sắc của bóng dáng đang bơi dưới nước, kích động kêu lên.
“Đại Thanh Ngư!”
Sau một tiếng này, con vật khổng lồ bơi trong nước thổi ra một xoáy
nước nhỏ và từ từ nổi lên trước mũi thuyền. Một lão Quy nửa người mang
mai rùa hiện ra, một con cá trắm đang phun bong bóng cũng nổi lên.
“Lão Quy Ô Sùng, bái kiến Kế tiên sinh, bái kiến Giang Thần đại nhân!”
“Ba ba ba ba. . .”
Đại Thanh Ngư chưa nói được, nhưng cũng vội vàng thổi ra một hồi bong bóng nước ngay sau khi lão Quy vừa nói xong, xem như đang chào hỏi.