Nhìn tình hình hiện tại, Kế Duyên cảm thấy chuyện
của Doãn Thanh và Thường Bình công chúa cơ bản đã ổn thỏa, may mắn là
dường như hai người họ không mang tâm lý chống đối. Hơn nữa, Thường Bình công chúa còn có chút ngưỡng mộ dáng vẻ của Doãn Thanh.
Chỉ là, Doãn Thanh đã hơn ba mươi, và mặc dù Thường Bình công chúa
được xem như lớn tuổi nhất trong số các hoàng tử và công chúa, nàng cũng mới mười tám mà thôi. Rõ ràng, Doãn Thanh chính là trâu già gặm cỏ non.
Sau khi ăn xong bữa cơm này, kể như là chủ và khách đều vui vẻ. Nhưng vì đây là thời điểm thích hợp để thừa thắng xông lên, Hồng Vũ Đế lấy cớ là tâm trạng đang rất vui vẻ nên muốn ở lại Doãn phủ để tâm sự nhiều
hơn. Người của Doãn phủ dĩ nhiên rất biết phối hợp, mà phối hợp làm gì
thế? Tất nhiên, là phối hợp để sắp xếp cho Doãn Thanh và Thường Bình
công chúa có không gian riêng cùng nhau, dành nhiều thời gian ở bên nhau rồi.
Đồng thời, Doãn Thanh và Thường Bình công chúa cũng không hề phản đối gì. Nếu đã thế, vậy là Doãn Thanh đã có thể thực hiện lời hứa vẽ tranh
cho nàng trước đó. Sau khi Doãn Thanh ưng thuận, hai người bèn cùng hai
thị nữ tiến về phía thư phòng của y.
Sảnh tiếp khách được bếp lò nóng sưởi ấm nên không gian rất dễ chịu.
Lúc này, Hồng Vũ Đế và Doãn Triệu Tiên đang ngồi đánh cờ với nhau trên
một chiếc sạp được phủ bằng lông tơ, giữa hai người là một chiếc bàn
thấp chân với bộ cờ bên trên.
Đức Phi và Doãn mẫu cũng đang trò chuyện cùng nhau ở một góc khác của chiếc sạp lớn. Họ dịu dàng thương lượng về chuyện Doãn Thanh và Thường
Bình công chúa với một nụ cười trên môi. Thậm chí, cả hai còn tính đến
việc chuẩn bị lễ thành hôn thế nào, rồi nên dùng vải màu gì để may xiêm y cho con cháu. Rõ ràng, sức tưởng tượng của hai vị này nhanh hơn tiến
triển thực tế rất nhiều.
Không rời khỏi bàn ăn ngay lập tức, lúc này Kế Duyên vẫn lịch sự ngồi nán lại một lúc. Sau đó, hắn mới rời khỏi sảnh tiếp khách cùng Doãn
Trọng, người cũng đang buồn chán không kém.
Khi ra khỏi phòng, Kế Duyên dẫn Doãn Trọng bước đến hành lang rồi
tiến về phía sân vườn ở khu vực nhà khách. Nhóm thị vệ bên ngoài chỉ
liếc mắt nhìn Kế Duyên đúng một lần rồi thôi; rốt cuộc, người này rõ
ràng chỉ là một thư sinh trói gà không chặt mà thôi.
Đến khi ra ngoài, Doãn Trọng không thèm kiêng kỵ gì nữa. Cậu bé lập tức hỏi Kế Duyên ngay khi chưa đi được bao xa.
“Kế tiên sinh, ngài nói xem, có phải lần này huynh trưởng thực sự sắp kết hôn hay không? Vậy con sắp thành thúc thúc à? Nàng Thường Bình công chúa kia rất xinh đẹp đấy. Con không tin huynh trưởng của mình đủ khả
năng kiềm lòng được lâu. Dù gì đi nữa, thực sắc - tính dã* cơ mà!”
(Chú thích: Thực sắc - tính dã ý bảo trong cuộc đời của một con
người, có 2 việc luôn luôn gắn liền theo bản năng, không thể nào thiếu
được - đó chính là: ăn uống và quan hệ nam, nữ)
Suýt nữa là Kế Duyên lại muốn cóc đầu tên nhóc Doãn Trọng này:
“Thằng nhỏ kia, con học được nhiều câu tầm phào đấy nhỉ? Thanh nhi thuở còn bé ngoan ngoãn hơn con nhiều đấy!”
“Vốn dĩ con cũng kém cỏi hơn huynh trưởng mà. Hơn nữa, do Kế tiên
sinh không biết đấy thôi! Đừng nhìn vẻ ngoài của huynh trưởng con như
một văn nhân, vậy chứ huynh ấy khỏe lắm đấy. À đúng rồi, ngài còn chưa
nói với con, liệu chuyện của huynh trưởng lần này có thành công hay
không vậy?”
Doãn Trọng rất quan tâm đến việc Doãn Thanh có thể kết hôn hay không. Hay nói cách khác, nó cực kỳ quan tâm đến việc mình có thể ôm lấy cháu
trai tương lai hay không. Vì như thế, nó sẽ đợi cho cháu trai của mình
lớn hơn một tí rồi cùng nhau chơi đùa trong Doãn phủ. Nhưng như vậy là
chưa suy nghĩ đủ thấu đáo, vì chờ đến khi cháu trai đủ lớn để có thể
rong chơi, có lẽ Doãn Trọng cũng đã qua độ tuổi được phép nô đùa tùy
tiện rồi.
Vừa đi, vừa ngắm nhìn trăng sao trên bầu trời ngoài hành lang, Kế Duyên mỉm cười trả lời.
“Không nhanh như con tưởng, nhưng đoán chừng cuộc hôn nhân lần này
giữa Doãn Thanh và công chúa cơ bản là đã vững vàng rồi. Dù sao thì
Hoàng đế cũng có ý định thúc đẩy, mà Doãn Thanh và cô nàng Thường Bình
công chúa kia cũng không phản cảm lẫn nhau.”
Nghe được lời này, Doãn Trọng rất vui mừng. Nếu Kế Duyên đã nói như vậy, chắc chắn chuyện này sẽ thành công.
“Kế tiên sinh, hay chúng ta đi rình xem huynh trưởng và công chúa đang làm gì nhé?”
Kế Duyên nhìn nó:
“Làm gì là làm gì, vẽ tranh chứ làm gì nữa! Chẳng lẽ con không nghe thấy họ bảo sẽ đi vẽ tranh lúc ra khỏi cửa ban nãy à?”
“Con biết con biết, nhưng con muốn xem họ vẽ như thế nào nha. Kế tiên sinh, hay ngài dùng tí phép thuật để chúng ta có thể quan sát đến bọn
họ mà không bị huynh trưởng phát hiện nhé!”
“Thằng nhỏ này, đầu óc của con cũng tinh ranh lắm đấy. Ta hy vọng sau này, con có thể dùng đầu óc như vầy để áp dụng vào binh pháp còn tốt
hơn!”
Người hỏi một đằng, người đáp trả lời một nẻo; sau đó, hắn mới trả lời:
“Huynh trưởng của con có một trái tim linh lung, cũng không phải một
nhân vật tầm thường. Có rất ít sự tình đủ sức qua mặt được y, cho nên
con đừng có giở trò ranh mãnh trước mặt huynh trưởng con!”
Doãn Trọng nhăn nhó cả mặt:
“Con bị huynh ấy cho ăn đòn từ nhỏ đến lớn luôn rồi. Nhưng chẳng phải có tiên sinh ở đây sao, huynh ấy làm sao nhìn thấu tiên sinh được?”
“Ha ha, nhưng ta không có hứng thú rình trộm đâu!”
Kế Duyên mỉm cười trả lời rồi không hề nói chuyện nữa, chỉ tăng tốc
bước về phía khu vực nhà khách. Không còn cách nào khác, Doãn Trọng đành đuổi theo hắn.
...
Trong thư phòng của Doãn Thanh, y đã chuẩn bị sẵn văn phòng tứ bảo;
có một vài nghiên mực sáng bóng, và không chỉ mỗi các loại mực với màu
sắc khác nhau, trên bàn còn đặt các viên đá màu vàng, màu đỏ son và các
màu khác.
Thường Bình công chúa tò mò nhìn Doãn Thanh chuẩn bị những thứ này.
Sau đó, y trải một cuộn giấy Tuyên Thành lễn chỗ trống trên mặt bàn.
“Doãn thị lang, ta nên làm gì bây giờ? Có phải ta nên đứng yên chờ chàng vẽ xong hay không?”
Đang dùng những khối chặn giấy để đè lên từng góc cạnh của tờ giấy,
Doãn Thanh nghe Thường Bình công chúa hỏi thế bèn ngẩng đầu lên nhìn
nàng, đối diện với ánh mắt long lanh kia:
“Không cần đâu, đứng nhiều mệt lắm! Nàng và thị nữ cứ sang nghỉ ngơi ở chiếc sạp êm bên kia đi, hoặc cùng nhau đánh cờ, đánh bài Diệp tử* cũng được.”
(Chú thích: Bài Diệp tử một trò chơi bài cổ điển của Trung Quốc,
tương tự như cách chơi ô ăn quan, đi kèm với hình thức tung xúc xắc. Trò chơi này xuất hiện lần đầu tiên vào thời nhà Hán và được coi là khởi
nguồn của bài tú-lơ-khơ, bài Chữ và là tổ tiên của trò đánh mạt chược.)
“Vậy được không đó? Ta nghe nói, dường như khi vẽ chân dung thì người được vẽ không thể di chuyển quá nhiều.”
Doãn Thanh giữ lấy ống tay áo của mình, vừa lấy một cây bút mảnh rồi
chấm mực lên một số tờ giấy bên cạnh để thử màu sắc, vừa tự tin trả lời:
“Cách mà Doãn mỗ vẽ tranh hơi khác với người thường một chút. Công
chúa điện hạ cứ tùy ý là được. Hơn nữa, không phải Doãn mỗ định vẽ một
bức tranh người khô khan đờ đẫn đâu, mà là muốn vẽ ra từng cử chỉ của
điện hạ, từ một nụ cười đến mỗi cái nhíu mày. Vì vậy, công chúa điện hạ
càng tự nhiên càng tốt!”
Đôi mắt điềm tĩnh của Thường Bình công chúa chợt trừng to hơn một chút; sau đó, nàng cười, nói với Doãn Thanh rằng:
“Dương thị lang gọi ta là Dương Bình nhé! Ừm, sau này ta sẽ gọi chàng là Doãn Thanh vậy.”
Nói xong những lời này, Thường Bình quay sang bắt chuyện với nàng thị nữ bên cạnh. Cả hai thật sự ngồi cùng nhau tại sạp bông, ngay vị trí
đối diện với án thư. Hai nàng dọn cờ và các quân bài trong thư phòng ra, vừa chơi cờ, vừa thưởng thức trà bánh đã được chuẩn bị sẵn từ trước.
Chỉ là Dương Bình và thị nữ thỉnh thoảng cũng quay lại nhìn Doãn Thanh,
xem thử y đã bắt đầu vẽ hay chưa.
Doãn Thanh chỉ đứng trước thư án, nhìn về phía đối diện một lúc lâu.
Rốt cuộc, chờ đến khi bình tâm tĩnh khí lại, y mới bắt đầu vẽ.
Tại chiếc sạp êm ái bên kia, dù đang đánh Diệp tử với Dương Bình,
người thị nữ kia cũng âm thầm quan sát Doãn Thanh. Sau đó, nàng ta không thể không nói:
“Công chúa điện hạ, Doãn thị lang trông rất nghiêm túc trong lúc vẽ tranh nha!”
“Ừ, ngươi xuống bài nhanh lên!”
Dù thúc giục thị nữ xuống bài, Thường Bình công chúa vẫn liên tục
liếc trộm về phía Doãn Thanh. Y nhìn sang đây trong một khoảng thời gian khá lâu, rồi ngồi yên trước bàn một hồi lâu nữa, chứ không phải vừa
liếc mắt cái là có thể vẽ ngay.
“Không biết bức tranh đẹp đến nhường nào nhỉ...”
Vừa nghĩ tới đây, nàng tình cờ bắt gặp ánh mắt của Doãn Thanh đang
nhìn mình. Dương Bình hoảng hốt, vội vàng cúi xuống tập trung đánh bài
Diệp tử.
Tại xà nhà bên trên nóc phòng, một con hạc giấy đang nhìn chằm chằm
vào tình huống bên dưới. Nó cứ nhìn về phía Doãn Thanh rồi quay sang
Thường Bình công chúa, một lúc lại nhìn chằm chằm vào bức tranh mà Doãn
Thanh đang vẽ, lát sau lại chăm chú quan sát Thường Bình công chúa đang
đánh Diệp tử cùng người thị nữ.
Và đằng sau con hạc giấy nhỏ ấy, có một quả cầu lông tơ màu lửa đỏ,
hay chính xác hơn là một con hồ ly đỏ rực đang tự cuộn tròn cả cơ thể
lại.
Hồ Vân cũng nhìn xuống thư phòng từ thanh xà nhà, thỉnh thoảng lại hít mũi ngửi gì đó.
“Hạc giấy nhỏ à, ngươi hay thật đấy! Vị trí này quá hoàn hảo luôn!”
Hồ Vân nói rất nhỏ, khó mà nghe rõ. Nhưng khi vừa nghe nó nói xong,
con hạc giấy nghiêng đầu nhìn Hồ Vân, sau đó quay lại, tiếp tục tập
trung quan sát tình hình bên dưới.
Cũng không lâu sau đó, Hồ Vân lộ ra một nụ cười toe toét trên gương
mặt hồ ly. Thậm chí, nó cười để lộ ra cả răng nanh, nhưng dáng vẻ cũng
không có gì đáng sợ. Ngược lại, trong thoáng chốc trông hơi hèn mọn, bỉ
ổi.
“Này này, nàng công chúa kia động tình rồi, mà đây mới là lần đầu
tiên bọn họ gặp gỡ nhau đấy. Quả thật Doãn Thanh lợi hại quá nha, nhanh
quá, nhanh quá!”
Con hạc giấy nhỏ lại nghiêng đầu nhìn Hồ Vân. Lần này, nó giữ nguyên
tư thế như vậy một lúc rất rất lâu. Thấy vậy, Hồ Vân cũng chẳng rõ vì
sao. Một lúc sau, con hồ ly lông đỏ này mới đột nhiên phản ứng lại, tiếp theo là trả lời ngay bằng một giọng điệu trầm thấp đi cùng với ý cười
rõ rệt:
“Dĩ nhiên là do ta ngửi được rồi. Còn ngươi là hạc giấy nên không phân biệt được trống mái, ngươi không hiểu!”
Nghe vậy, con hạc giấy nhỏ mới chịu quay đầu trở lại. Lần này, nó quyết tâm chú ý vào Thường Bình công chúa Dương Bình.
Khoảng nửa canh giờ trôi qua, rốt cuộc thì Hồng Vũ Đế cũng muốn bãi
giá trở về hoàng cung. Nhưng khi phái người đến thông báo cho Thường
Bình công chúa, bức tranh của Doãn Thanh phải mất khá lâu nữa mới có thể được vẽ xong. Điều này khiến Dương Bình có chút lo lắng, sợ sẽ ảnh
hưởng đến bức tranh này.
Tuy nhiên, Doãn Thanh rất biết cách trấn an người khác. Y vừa cười, vừa tự tin nói với nàng:
“Công chúa, xin hãy yên tâm hồi cung! Từng nụ cười, từng cử chỉ của
nàng đều in sâu trong lòng của Doãn mỗ, thế nên chắc chắn sẽ vẽ ra một
bức tranh vô cùng hoàn mỹ!”
Ý cười này đã thành công xóa mờ đi sự lo lắng của Dương Bình, đồng
thời còn phóng đại thêm mối tình mơ hồ ẩn sâu kia mà ngay cả bản thân
nàng còn chưa ý thức được.
“Thế... Ta đành chờ tin vui của chàng từ hoàng cung vậy! À mà, chàng gọi ta là Dương Bình nha!”
Nói xong, Thường Bình công chúa mới chịu rời đi cùng với thị nữ, và dĩ nhiên là Doãn Thanh phải bước theo đưa tiễn người đi.
...
Xa giá quay về hoàng cung của Hồng Vũ Đế đã rời khỏi Doãn phủ; đoàn
thị vệ điều khiển xe ngựa chạy chầm chậm trong làn gió tuyết, bên trong
hai cỗ xe ngựa thì có lò than, trà nóng và một vài món điểm tâm.
Trong chiếc xe ngựa thứ hai, Thường Bình công chúa và Đức Phi nương
nương ngồi sát vào nhau. Lúc này, hai mẹ con cùng tâm sự nho nhỏ.
“Bình nhi, con nói thật với mẫu thân xem nào, con nghĩ như thế nào về Doãn thị lang?”
Thường Bình công chúa không dám nhìn thẳng vào Đức Phi, chỉ biết tập
trung loay hoay với tách trà và vài miếng bánh. Âm thầm nghĩ về bức
tranh kia sẽ đẹp đến nhường nào, rồi chẳng biết có nhớ luôn cái câu
“Từng nụ cười, từng cử chỉ của nàng đều in sâu trong lòng” hay không,
bỗng dưng Dương Bình lại nhoẻn miệng cười nhẹ.
Không ai hiểu rõ con gái bằng mẹ, vừa thấy cử chỉ này của Dương Bình, Đức Phi cũng âm thầm mở cờ trong bụng.
“Vậy là, Bình nhi nhà ta cũng xem trọng chàng trai đó rồi à?”
“Mẫu phi, người đang nói gì vậy? Con không có nha…”
…
Cùng lúc đó, tại mảnh sân nhỏ khu vực nhà khách bên trong Doãn phủ,
Doãn Trọng đã sớm bị Kế Duyên đuổi về đi ngủ. Giờ chỉ còn Kế Duyên, con
hạc giấy nhỏ, Hồ Vân và một đám chữ nhỏ đã được phép “ra ngoài hóng gió” sau một thời gian dài giữ im lặng.
Không giống như tình huống lúc trước, trong phòng lúc này lại không
hề ồn ào. Tất cả đều đang nghe Hồ Vân kể lại sự việc ban nãy.
Khi Hồ Vân nói gần xong, ngay cả Kế Duyên cũng tỏ vẻ khó tin:
“Thằng nhóc Thanh nhi này lợi hại quá vậy?”
“Đúng vậy, ngay cả ta cũng không ngờ luôn!”
Hồ Vân phấn khích vẫy nhẹ bộ vuốt, sau đó nghiêm túc nói.
“Ta cũng phải học tập một chút, loại bản lĩnh này sớm muộn gì cũng có lúc cần dùng đến!”
Kế Duyên cũng mỉm cười, hiếm hoi phụ họa một câu:
“Đúng vậy. Nếu y viết sách hướng dẫn về loại bản lĩnh này, không
chừng còn có thể truyền bá sâu rộng hơn cả mớ văn chương của Doãn phu tử nữa đấy!”
“Khà khà, Kế tiên sinh cũng muốn học à?”
“Nói vớ va vớ vẩn!”
Kế Duyên phất ống tay áo, Hồ Vân lập tức bay ra cửa chính như một quả bóng; cửa chính cũng đồng thời mở ra, nó lăn một mạch ra khỏi phòng.
Đám chữ nhỏ lập tức bay tới cửa, cười nhạo Hồ Vân.
“Vớ vẩn, Hồ Vân là đồ vớ vẩn!”
“Ha ha ha, đáng đời!” “Vớ vẩn, dám gài kèo Đại lão gia à?”
“Hồ ly nhỏ Hồ Vân vớ vẩn!” “Lăn ra ngoài như một quả bóng nha!”
“Ha ha ha ha …”
Hồ Vân vừa định mắng lại thì cửa phòng đóng sầm vào. Đồng thời, giọng nói của Kế Duyên vang lên từ phía xa xa.