Dù gì Kế Duyên cũng là sư phụ của Lục Sơn Quân nên vẫn có thể đoán được trong lòng đệ tử mình đang nghĩ gì, hơn nữa hắn
cũng khá nhạy bén với một số sự việc. Vì vậy, căn bản chẳng cần phải làm mấy chuyện như theo dõi từ xa này nọ kia, hắn cứ việc đi trước một
bước, đến một nơi thích hợp và chờ đợi là được.
Khi Kế Duyên đã đạt tới cảnh giới như ngày hôm nay, chuyện này có
quan hệ không nhỏ với bản thân hắn, đôi khi chỉ cần có một ý niệm trong
đầu thì có thể giống như phúc chí tâm linh (*), thấy một địa danh hiện
ra thì có thể biết đằng kia sắp phát sinh chuyện gì.
(*)phúc chí tâm linh: phúc đến thì lòng cũng sáng ra, thông suốt nhiều chuyện hơn
Huyện Ngọc Xương, ngay tại Vân Các của Lục thị.
Mấy năm trước, Vân Các gặp biến lớn, địa vị trên giang hồ như rớt
xuống vực sâu ngàn trượng. Nhưng danh tiếng của huynh đệ Lục thị ở huyện Ngọc Xương lại vang dội hơn cả trước kia, ai ai cũng biết Lục Thừa
Phong và Lục Thừa Vân.
Hai người dùng khả năng của mình ổn định cơ nghiệp một đời của Vân
Các. Năm gần đây, những người ở Vân Các cũng bắt đầu ổn định trở lại,
bất luận là luyện võ hay làm nghề nghiệp khác đều làm đến nơi đến chốn.
Chỉ là so với Lục Thừa Vân, thanh danh của Lục Thừa Phong lại được
đồn đãi như kẻ không ra gì. Trên giang hồ đều cho rằng Lục Thừa Phong
sớm đã sa đọa, võ công hoang phế, không còn nhuệ khí.
Hôm nay, bên ngoài một nhà kho của Vân Các đang, có hai cỗ xe ngựa
dừng ở đó. Bốn, năm người không ngừng ra ra vào vào, vận chuyển một ít
tơ lụa, vải vóc, rượu ngon vào trong xe, thậm chí còn có cả một khối
ngọc thạch thượng hạng rất lớn cũng được chuyển lên xe.
"Được rồi, đủ rồi!"
Sau khi Lục Thừa Phong tự mình kiểm kê, những người còn lại cũng dừng động tác, một lần nữa khóa chặt cửa nhà kho.
Đợi đến lúc tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, Lục Thừa Phong mới khẽ phất
tay áo. Mấy người bọn họ cùng lên xe, điều khiển xe ngựa chậm rãi rời
đi.
Khi ra khỏi phủ, Lục Thừa Vân đợi sẵn ở đó, bước nhanh tới, rồi đưa cho Lục Thừa Phong một bọc quần áo.
"Ta đã sai người sửa sang lại quần áo, đến nơi nhất định phải thay
đồ. Đừng mặc bộ đồ rách rưới này của đệ nữa. Nhớ kỹ mình đang làm gì
đấy."
Thấy dáng vẻ tận tình khuyên bảo của đại ca, Lục Thừa Phong nhếch miệng.
"Quần áo cũng chỉ là vật ngoài thân. Chúng ta đều là người giang hồ,
so bì võ công chứ ai lại so quần áo. Nếu chỉ nhìn quần áo mà không nhìn
người thì cũng không cần luyện võ nữa, ai cũng đi mở tiệm may hết rồi."
"Hỗn trướng nhà ngươi, nghe khẩu khí giống như đi tìm kẻ thù ấy nhỉ.
Đệ từng là Vân Các Tiểu Quân Tử, từng chú trọng ngoại hình nhất, sao bây giờ lại thành như vậy rồi. Y phục này để cho đệ mặc lúc đi bái phỏng
Chu gia đấy. Về phần đại hội, vì Vân Các, đệ nhất định phải khiến cho
mọi người kinh ngạc!"
Thừa Vân phải giả bộ tức giận mới khiến cho Thừa Phong miễn cưỡng đồng ý, cầm lấy bao y phục kia.
"Huynh trưởng ở nhà đợi tin là được, mấy chuyện nhỏ này cứ để ta."
Nghe vậy, Lục Thừa Vân cười lạnh một tiếng.
"Ha ha, có bản lĩnh thì ngươi thử sinh em bé xem? Cút mau!"
Sắc mặt Thừa Phong tối sầm, không tranh luận với huynh trưởng mình nữa. Gã vung roi, tự mình điều khiển xe ngựa chậm rãi đi ra.
Huyện Ngọc Xương cũng không quá sầm uất, hơn nữa lúc này trời vừa mới sáng, trong thành chưa có người qua kẻ lại nên xe ngựa đi thẳng một
đường ra đến ngoài thành.
Ngồi lắc lư trên xe, Lục Thừa Phong vừa thúc ngựa vừa khép hờ hai mắt điều tức nội lực. Chân khí vận chuyển theo từng chu thiên trong cơ thể, bộ pháp luyện võ không ngừng nghỉ.
Quả màu đỏ mà Kế tiên sinh cho gã lúc trước quả thực không phải là
vật phàm. Những năm gần đây, đại ca Lục Thừa Vân cả ngày bận rộn với đủ
thứ việc vặt ở Vân Các, cơ bản không có thời gian luyện công, thế nhưng
võ công chẳng những không giảm đi mà lại còn tinh tiến. Ngay cả bản thân Lục Thừa Vân cũng bất ngờ, nhưng mơ hồ hiểu được chuyện này có liên
quan đến trái cây thần dị năm đó của đệ đệ.
Võ công của Lục Thừa Phong cũng không ngừng tinh tiến nhưng gã vẫn
dựa vào sự cố gắng, dựa vào tín niệm kiên quyết tiến thủ của bản thân
mình. Minh chứng tốt nhất chính là bàn tay đầy những vết chai. Thành tựu võ học còn vững chắc hơn Lục Thừa Vân rất nhiều.
Ở một rừng cây phía sau Vân Các, có mấy chục thân cây cổ thụ bị đánh
tới tan nát, không biết bao nhiêu cọc gỗ bị đánh bật khỏi mặt đất. Đây
đều là dấu vết trong quá trình khổ luyện võ công của Lục Thừa Phong.
Trên giang hồ, người người đều nói Vân Các đã xuống dốc, nhưng chẳng
ai biết những năm này hai anh em Lục thị nằm gai nếm mật, lánh xa khỏi
ánh mắt người đời, đưa việc kinh doanh của Vân Các vào nề nếp, đồng thời không ngừng đề thăng võ công. Nhờ vậy, Vân Các đã loại bỏ không ít nhân tố bất ổn của ngày trước, lưu lại đều là những người trung thành, cùng
đưa Vân Các tiến lên.
Lúc này, xe ngựa di chuyển chậm rãi. Lục Thừa Phong vừa điều khiển xe ngựa vừa luyện công, giống như đang buồn ngủ vậy. Nhưng các đệ tử của
Vân Các lại không có ý định giúp gã, vì bọn họ đều biết rõ Lục Thừa
Phong sẽ không đi sai đường.
"Các ngươi nói Chu gia lần này có nguyện ý gả tiểu thư kia cho Nhị gia chúng ta không?"
"Khà khà đó là phúc khí của Chu gia, sao lại không muốn chứ!"
"Khó nói lắm. Lần này chủ thượng tự mình tới đây, tuy Chu gia tiếp đãi long trọng nhưng cũng không đồng ý ngay lập tức."
"Không thể nói vậy, đây là lần đầu người ta gặp Nhị gia... Chưa kể
Nhị gia cũng sắp bốn mươi rồi, tiểu thư Chu gia mới hơn hai mươi..."
"Ài, dù sao cũng chỉ là thuận đường, đến lúc Nhị gia nổi tiếng ở đại
hội kia, người ta còn không biết Nhị gia tốt như thế nào sao?"
Sau khi lên xe ngựa một lúc, ba tên đệ tử Vân Các trò chuyện, cũng
không sợ Lục Thừa Phong nghe thấy. Dù sao tính khí của Nhị gia nhà mình
thì ai cũng hiểu rồi, nghe cũng không có vấn đề gì.
Chu thị ở phía xa Đỗ Minh phủ, đường đi cũng không gần, khoảng chừng
vài trăm dặm, thường xuyên nhận được sự giúp đỡ của sản nghiệp ngọc khí
của Vân Các ở Đỗ Minh phủ, xem như là bạn cũ của Lục gia.
Lục Thừa Phong si mê luyện võ, muốn hiệp trợ huynh trưởng bảo vệ Vân
Các, chưa từng nói chuyện yêu đương. Nhưng huynh trưởng như cha, thấy
Lục Thừa Phong càng lúc càng lớn tuổi mà con mình cũng đã lớn nên Lục
Thừa Vân càng ngày càng vội, muốn đệ đệ mình sớm kết hôn.
Lần này, việc Thừa Phong tham gia đại hội giang hồ ở Đỗ Minh phủ là
chuyện chính nhưng đi cầu thân với Chu gia cũng rất quan trọng.
Hai cỗ xe ngựa một trước một sau, đi qua thôn này huyện nọ hết một ngày ròng rã, khoảng cách với Đỗ Minh phủ cũng gần hơn.
Thời tiết hôm nay âm u, mây đen giăng đầy, không thấy một tia nắng.
Trên con đường hồi hương, bỗng hai mắt Lục Thừa Phong mở lớn. Gã thấy
một nam tử mặc thanh sam đang ngồi trên một hòn đá ven đường.
Tuy thoạt nhìn Lục Thừa Phong như đang ngủ gà ngủ gật nhưng thực ra
vẫn rất nhạy cảm với động tĩnh xung quanh. Trong mấy hơi thở lúc trước,
gã biết chỗ kia chẳng có ai, nhưng lúc này lại phảng phất có một người
ngồi nghỉ ngơi ở đó, thực sự quá quỷ dị.
Hai cỗ xe ngựa chậm rãi tiến lên. Lục Thừa Phong vẫn bày ra dáng vẻ
như lúc trước nhưng thực ra tinh thần của gã đang tập trung cao độ, nhìn chằm chằm vào nam tử ven đường.
Khi khoảng cách càng gần, thậm chí gã còn có thể nhìn thấy những hoa
văn màu đen trên tay áo của bộ thanh sam kia, chứng kiến cây trâm ngọc
trắng toát cong cong trên đỉnh đầu của đối phương.
Rốt cuộc xe ngựa cũng thoáng qua người bên đường. Lục Thừa Phong nhìn như không nhúc nhích nhưng ánh mắt vẫn gắt gao nhìn người nọ. Mà đối
phương ngồi trên tảng đá, công khai nhìn Lục Thừa Phong.
Chỉ một ánh mắt lại khiến Lục Thừa Phong sinh ra một cảm giác nguy cơ nhàn nhạt. Loại cảm giác nguy cơ này mơ hồ đến mức không thể hiểu thấu, cảm tưởng như đang đi đi lại lại bên vách núi cheo leo, nhưng nhìn kỹ
người nọ lại không còn cảm giác đó nữa, tựa như tất cả vừa rồi đều chỉ
là ảo giác.
Gã mở mắt, nhíu mày, vừa rồi thực sự là ảo giác ư?
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên bên tai khẽ động, có tiếng xé gió truyền đến.
Vèo....
Lục Thừa Phong đưa tay bắt lấy một phi tiêu vừa phóng tới, đồng thời đẩy người bên cạnh ra, bản thân mượn lực né sang bên kia.
"Soạt soạt..."
Ngoại trừ phi tiêu bị Lục Thừa Phong chụp được, có hai phi tiêu khác cũng bay tới chỗ gã và mấy người trên xe.
Nếu nói là phi tiêu, chẳng bằng nói đây là ba tấm thẻ sắt bình thường.
"Người nào?"
Sau khi quát lên một tiếng, trong mắt gã hơi híp lại, dưới chân đạp
mạnh, phóng tới khu rừng bên cạnh. Gã vận khởi chưởng lực, hung hăng
đánh vào gốc cây.
"Á.."
"Bịch..."
Thân cây bị đánh vỡ mấy mảng gỗ vụn, người đang trốn trên cây cũng bị đánh bay ra ngoài. Cả cây đại thụ lay động, lá cây không ngừng rơi lả
tả.
Lục Thừa Phong một kích đắc thủ, dưới chân vẫn không dừng lại mà đuổi theo, tiến vào rừng cây nhưng lại không thấy người kia đâu, dường như
biến mất vào hư không.
"Lục Thừa Phong, nạp mạng đi!"
Một thanh âm u ám vang lên trên đỉnh đầu, có người cầm đao lăng không đánh xuống. Vào lúc Lục Thừa Phong kịp phản ứng, lưỡi đao đã đến ngay
trước mắt, thậm chí một chút âm thanh cũng không có.
"Bịch..." "Bịch..."
Chưởng đầu tiên đánh vào sườn đao, cảm giác đánh trả cực kỳ băng
lãnh. Chưởng thứ hai gần như phát ra cùng lúc, đánh vào ngực đối phương, va chạm với một chưởng của người kia.
Đối phương nhẹ như khói. Rõ ràng sau khi tiếp một chưởng kia, kẻ đó
đã bay lùi ra sau hơn một trượng nhưng lúc đáp xuống rất nhẹ nhàng. Thân hình mơ hồ một cái, lại xuất hiện trước mặt Lục Thừa Phong. Đao quyền
đoạt mệnh lần lượt tấn công.
"Bịch bịch bịch..." "Ầm đùng bich... Đang đang đang..."
Hai người không ngừng giao thủ, trong thời gian ngắn đã đánh hơn hai mươi chiêu, tốc độ dường như khiến người ngoài mơ hồ.
Sau hơn hai mươi chiêu, hai bên lại đối chưởng một lần nữa. Người nọ
bị đẩy ra vài chục bước, đứng đó nhìn Lục Thừa Phong. Giờ đây, Thừa
Phong rốt cuộc cũng có cơ hội quan sát đối phương thật kỹ.
Vẻ mặt kẻ này rất bình thường, dáng người phổ thông nhưng hai mắt ánh lên vẻ âm tàn.
Lục Thừa Phong cúi đầu nhìn hai tay mình, lúc này đã kết lên một tầng sương trắng, nội lực phải đi vài vòng mới có thể hóa giải được.
"Các hạ dùng môn võ công tà đạo gì vậy, sao lại oán hận ta?"
Nam tử kia ngẩng đầu nhìn sắc trời, nhếch miệng cười với gã.
"Tiểu tử, võ công của ngươi cũng không tệ."
"Như nhau!"
Lục Thừa Phong nheo mắt, thấp giọng đáp một câu. Ánh mắt gã liếc xéo
qua xe ngựa, bên kia không có chuyện gì bất thường, xem ra chỉ có một
người tập kích bọn họ.
Chỉ là lúc ánh mắt gã đang thoáng nhìn bên kia, nam tử trước mặt lại
bắt đầu mơ hồ, vừa lui về phía sau liền biến mất không thấy nữa. Lục
Thừa Phong đuổi theo nhưng không phát hiện ra cái gì, tìm kiếm một hồi
lâu vẫn không có tung tích.
Gã bất đắc dĩ đành bỏ qua, một lần nữa lên xe khởi hành, nhưng giờ đây gã đã xem trọng đại hội giang hồ hơn trước rất nhiều.
Phía bên kia, ở chỗ ngồi của Lục Sơn Quân, có khói mù nhàn nhạt hiển
hiện. Nam tử vừa rồi xuất hiện, chắp tay hành lễ với Lục Sơn Quân.
"Sơn Quân, tên Lục Thừa Phong kia võ nghệ không tệ, tuyệt không phải người hoang phế như lời đồn."
"Ừ, rất tốt."
Lục Sơn Quân lên tiếng, nhìn nam tử rồi nói.
"Biết vì sao ta thả hết những ma cọp khác, chỉ không thả ngươi không?"
"Sơn Quân tự có suy nghĩ."
Nam tử tuyệt không dám tức giận với người trước mắt.
"Ha ha, ngươi cũng không cần oán hận, người như ngươi chết đi cũng
chỉ có thể đến Hình Ngục của Âm Ty mà thôi. Vừa rồi ngươi muốn hạ sát
Lục Thừa Phong kia mấy lần. Nếu không phải do bản thân võ công của gã
dương cương cường thịnh, chắc ngươi đã ra tay rồi."
Lục Sơn Quân nheo mắt.
"Ta đã thử gã, cũng là thử ngươi. Gã không tệ, nhưng ngươi lại không được. Đàng hoàng ở lại đi."
Dứt lời, Lục Sơn Quân hé miệng hút ma cọp vào trong miệng.