Ứng Nhược Ly tiến lại gần Kế Duyên hai bước, nhỏ giọng nói.
"Kế thúc thúc, đây là một chiếc phi chu chở người qua các giới vực.
Trên đó có khoảng mấy trăm người, phương pháp cấm chế là lộ số của tiên
môn, không biết thuộc về phương nào."
"Ừ."
Kế Duyên lên tiếng, quan sát phi chu đang ở phía xa trên bầu trời.
Tuy nét mặt của hắn không thể hiện ra cái gì, nhưng thực ra trong lòng
đang cực kỳ tò mò.
Mặc dù phi chu này có cấm chế nhưng dưới pháp nhãn của Kế Duyên, hắn vẫn có thể nhìn thấy trên đó có không ít phàm nhân.
Chứng kiến người tu tiên, yêu vật, thậm chí cả đám tà ma ngoại đạo,
Kế Duyên đều cảm thấy rất bình thường. Ngay cả khi nhìn thấy phàm nhân,
cũng không thể nói là không bình thường. Nhưng lúc này đây, nhìn thấy ít nhất có ba người phàm trở lên trong đó, hắn cảm thấy có chút ly kỳ.
Phải biết rằng, ở một quốc gia, người bình thường đi đi lại lại giữa
mấy huyện thành cũng xem như là đi xa nhà rồi. Hoàn cảnh của xã hội này
vốn là thế. Bây giờ, nhìn thấy người phàm đang ngồi phi chu đi lại giữa
các giới vực, quả thực rất ngoài ý muốn của người khác, ngay cả Kế Duyên cũng thấy thật bất ngờ.
"Nhược Ly, ta chưa bao giờ ngồi trên những thứ như phi chu chở người
qua giới vực. Chẳng lẽ trên đó vẫn có nhiều người bình thường như vậy
sao?"
Long Nữ nhìn phía xa, lắc đầu nói.
"Kế thúc thúc chưa từng ngồi thì Nhược Ly cũng thế. Từ nhỏ đến giờ,
con là Giao Long. Nếu muốn vượt giới, bơi ra biển hoặc bay lên trời đều
thoải mái hơn nhiều."
"Cũng đúng, chỉ là hình như bọn họ rất kiêng kị ngươi ấy nhỉ?"
Ứng Nhược Ly nhẹ nhàng mỉm cười.
"Quả thực là con không để cái phi chu kia vào mắt, nhưng có lẽ bọn họ hiểu lầm trận sấm chớp mưa bão vừa rồi do con gây ra, cảm thấy có khả
năng con đang ở một giai đoạn trọng yếu nào đó hoặc tâm tình không tốt,
nên không muốn chọc vào."
Kế Duyên khẽ gật đầu. Đúng là loài Long Giao không dễ chọc, nhất là ở nơi biển cả mênh mông này. Ai mà biết được dưới kia có phải hang ổ hay
có rất nhiều thủy yêu hay không chứ.
"Bọn họ đang hành lễ với chúng ta đấy, hồi lễ một cái đi."
"Vâng!"
Nghe Kế Duyên nói vậy, Ứng Nhược Ly đáp lời. Tay nàng vốn đang cầm
bút mà Kế Duyên đưa, lúc này cũng nhẹ nhàng cất bút lên giá trên bàn.
Sau đó, nàng cùng với Kế Duyên chắp tay về phía phi chu bên kia.
Nhìn thấy cảnh này ở xa xa, hai gã Chân nhân trên phi chu hơi buông
lỏng một chút. Dù sao bớt đi một phiền toái cũng tốt lắm rồi. Bọn họ
không dám lãnh đạm, lại chắp tay hành lễ về phía Cự Kình lần nữa, mà lần này chủ yếu là làm lễ với Kế Duyên.
"Người ngồi trên lưng cá voi kia là ai, sao Long Nữ Ly Giao giống như người hầu bên cạnh vậy?"
"Không rõ lắm, cũng không biết có phải là Long Giao không, nhưng nhìn qua thì cũng ôn hòa."
Vào lúc hai gã Chân nhân đang bàn luận, mấy tên có tu vi thấp hoặc
phàm nhân không có tu vi gì hoàn toàn không biết tình huống ở phía xa.
Vừa rồi có một con rồng lớn như vậy, tất cả mọi người đều rất hưng phấn. Lúc này lại thấy ở phía dưới có một con cá lớn đang di chuyển, nhưng
người ngồi trên lưng lại bé tí như hạt vừng, căn bản là không thấy rõ
động tác gì.
"Trì Chân nhân, chúng ta có cần bay tới đó gần hơn chút không? Mọi người đều rất muốn nhìn bên kia."
Tu sĩ chịu trách nhiệm điều khiển phi chu ở bên cạnh cũng tới hỏi
thăm. Hai gã Chân nhân liếc nhìn nhau, lại thấy rất nhiều người đang
đứng hóng chuyện ở mạn thuyền và bên cửa sổ. Bọn họ suy nghĩ một chút
rồi nói.
"Có thể hạ xuống một khoảng cách phù hợp, sau đó chậm rãi đi tới cách bọn họ một khoảng. Nhưng ngươi báo cho hành khách trên thuyền biết rằng không được la hét, thậm chí lúc đi qua phải hành lễ về phía lưng của Cự Kình."
Lần này, gặp được hai người cưỡi cá voi ở Đông Hải, một người trong
đó là Ly Giao, một người cúi đầu viết chữ trên đó. Nhìn kiểu gì cũng
thấy bọn họ tuyệt đối không tầm thường, vẫn nên bái phỏng một cái, thuận tiện có thể thỏa mãn những người hiếu kỳ.
Vì vậy, trong mắt Kế Duyên và Ứng Nhược Ly, chiếc phi chu khổng lồ đang chậm rãi hạ xuống, vừa hạ thấp vừa dần dần đến gần.
"Kế thúc thúc, có cần con đuổi bọn họ đi không?"
Ứng Nhược Ly hỏi một tiếng, dù sao Kế thúc thúc có thể chuẩn bị làm phép. Nhưng Kế Duyên lại lắc đầu.
"Tùy bọn họ đi. Tới giờ rồi, không cần phân tâm để ý bọn họ. Không ai quấy rầy chúng ta đâu. Một chút nữa, vào thời khắc vận pháp, ngươi cũng nên lưu ý hơn, đối với tương lai hóa rồng cũng sẽ có chỗ tốt."
Tối nay, ngoại trừ việc Thanh Đằng Kiếm thu thập thanh khí và bản
thân Kế Duyên tu hành như lệ cũ, còn cần tôi luyện bút lông sói trong
tay nữa. Mà có bút lông sói trong tay lại phụ trợ lấy thanh khí, Kế
Duyên cảm thấy có thể thử một vài ý tưởng một lần, nói không chừng còn
có thể giúp Long Nữ nhìn rõ ràng hơn chút.
Thế nhưng Cự Kình Tướng Quân dưới chân lại không phục, kêu lên một tiếng.
"Thuyền này bay trên trời thì cũng thôi đi, đến mặt biển chẳng lẽ còn muốn vượt qua ta, hừ!"
Nói xong câu đó, Kế Duyên cảm thấy thân thể mình hơi ngửa ra sau. Tốc độ của Cự Kình đã nhanh hơn một chút. Chỉ là lúc này Long Nữ giẫm mạnh
chân xuống dưới. Cự Kình Tướng Quân đau quá, "ai ôi!!!" một tiếng rồi
lập tức trở nên đàng hoàng hơn.
"Tối nay là giao thừa, Kế tiên sinh bảo ta tản đi sấm chớp mưa bão
đương nhiên là có chuyện cần làm đấy. Ngươi đừng có thêm phiền phức
nữa!"
Ứng Nhược Ly lạnh lùng nói một câu. Cự Kình Tướng Quân dĩ nhiên không dám cãi lại.
"Dạ dạ, Nhược Ly nương nương nói đúng."
Cự Kình Tướng Quân không dám quẫy nước lung tung nữa, thậm chí tốc độ còn chậm hơn lúc trước chút chút, chỉ mong sao cho thật vững vàng.
Kế Duyên cũng chẳng để ý đến trò hề này. Ánh mắt rời khỏi phi chu đằng xa, chuyển dời đến tinh không trên đầu.
Giờ phút này, trăng sao sáng rọi, vạn dặm không mây. Lúc này cũng sắp tới giờ Tý.
Hắn không cần cố gắng tính thời gian làm gì, chỉ cần nhìn khí Thiên
Địa thay đổi là biết. Hắn đã nhìn thấy giao thời giữa năm cũ và năm mới
rất nhiều lần, nhưng bầu không khí khác biệt, hoàn cảnh cũng có những
biến hóa khác nhau. Giờ phút này, đón giao thừa trên biển không biết sẽ
như thế nào.
Chỉ chốc lát, pháp nhãn của Kế Duyên mở to, trong trời đất lờ mờ hiện ra một mảng ánh sáng le lói. Vạn vật trong mắt hắn vốn dĩ đều mơ hồ,
dường như ngay tại giây phút này sáng rõ.
Từng mảnh, từng mảnh bụi khí màu xám tro nổi lên giữa trời đất, nhưng trong đó lại có hai cỗ khí tức tích súc. Đây chính là khí tức đang
chuyển hoán, giúp thế giới trong mắt hắn đặc biệt rõ ràng.
Đông Hải mênh mông không người, khí đạo trùng kích, cũ mới chuyển giao vẫn rung động như cũ.
Trong thiên địa hiển hiện ra bụi khí xám tro liền thành một mảng, bắt đầu phân chia thanh khí và trọc khí. Thanh khí tích súc bay lên, còn
trọc khí hạ thấp xuống rồi tiêu tán ngay lập tức, từ đó "xé mở" ra một
mảnh không gian mới.
Trong đó hiển hiện ra thanh khí tân xuân. Trên những đám mây treo lơ lửng giữa không trung, bức màn năm mới được kéo ra.
Thời khắc năm cũ năm mới chuyển giao này, Long Nữ chỉ nhận ra một
chút, có thể hơi phát hiện ra thời gian thay đổi, nhưng cũng không có
quá nhiều cảm xúc. Còn với Cự Kình Tướng Quân và đại đa số những người
trên phi chu đằng xa thì càng không cần nhắc đến.
Nhưng trong mắt Kế Duyên, cảnh tượng trời đất thay đổi này gặp lần nào cũng thấy rung động.
Trừ phi ở trong trạng thái vô ý thức hoàn toàn, nếu không mỗi năm hắn đều sẽ không bỏ qua thời khắc này. Lúc này cũng vậy, tay hắn vung lên,
Thanh Đằng Kiếm lập tức được rút ra rồi bay lên. Trong tích tắc, nó bay
thẳng lên chín tầng mây, nhảy vào trong thanh khí tân xuân đang sắp tiêu tán giữa thiên địa.
"Boong..."
Kiếm âm trong trẻo vang lên ở chỗ rất ra trên không trung.
Thiên địa vẫn còn là ban đêm, nhưng trong linh giác của những người
nhạy bén, dường như có một tia sáng màu trắng bạc vụt sáng lên.
Thanh Đằng Kiếm thành thạo chém xuống một mảng nhỏ thanh khí tân
xuân, cuốn một phần thanh khí trở lại mặt biển. Cùng lúc đó, Kế Duyên
cũng đưa tay bắt lấy cán bút, chỉ lên trời rồi vung vẩy mấy cái, quấn
lấy tia vân khí mà Thanh Đằng Kiếm đem về, thuận theo đó quán thông vào
bản thân.
Đây chỉ là biến hóa trong mấy hơi thở ngắn ngủi, nhưng đối với Kế
Duyên mà nói, lúc này giống như đã trải qua một lần tu hành dài đằng
đẵng lại còn rất hài lòng.
Giờ khắc này, Kế Duyên xoay bút, rung bút, tư thế lại có biến hóa.
Hắn như đang viết cái gì đó lên bầu trời. Thông qua phương thức này, tất cả thanh khí còn sót lại đã được quấn quanh ngòi bút, chẳng lãng phí
chút nào.
"Tập trung tư tưởng vào đầu ngòi bút, xem thanh khí, trọc khí trong thiên địa phân chia."
Ứng Nhược Ly có chút sững sờ, nhanh chóng điều chỉnh tinh thần, tập
trung chú ý vào cây bút lông sói trên tay Kế Duyên. Cự Kình Tướng Quân
vốn đang yên lặng di chuyển ở phía dưới, lúc này trí thông minh cũng đột nhiên lóe lên. Một con mắt he hé gắt gao chuyển góc nhìn, tuy có chút
khó chịu nhưng nó vẫn dồn hết toàn bộ thị lực để quan sát.
Bút lông sói diệu bút sinh hoa. Từng đạo thanh khí hội tụ giờ giống
như mực, chữ viết tức thì lóe lên bên ngoài. Đây là một dạng Thiên lục
văn không thể lưu giữ.
Mặc dù, với đạo hạnh của Ứng Nhược Ly, nàng cũng chỉ có thể chứng
kiến trong một chớp mắt. Nhưng chính trong chớp mắt đó, tâm thần băng
liệt, trong mắt dị tượng biến thiên, giống như thấy được khoảnh khắc
thanh - trọc trong thiên địa phân chia cao thấp, mở ra bức màn năm mới.
"Đây là cái gì..."
Ứng Nhược Ly thất thần, lẩm bẩm một mình. Nàng còn muốn nhìn kỹ hơn
nhưng bút lông sói trong tay Kế Duyên đã ngừng viết lên trời.
Cự Kình Tướng Quân thì không bằng Long Nữ. Nó không có cách nào nhìn
thấy thiên lục văn tồn tại trong mấy hơi thở ngắn ngủi kia, nhưng có thể cảm nhận được ý cảnh biến hóa lúc thanh - trọc khí phân chia. Giờ đây,
nó đã hoàn toàn mê man, di chuyển lắc lư từ bên này sang bên kia.
Mà đám người trên phi chu giới vực kia xem ra, bất luận là tu sĩ hay
là phàm nhân, hoặc một ít tinh yêu trong đó, đều không thể nhìn thấy kỳ
cảnh trong mắt Kế Duyên, cũng không thể nào thấy rõ được thiên lục ở đầu ngòi bút như Long Nữ. Thậm chí, bọn họ còn chẳng bằng Cự Kình Tướng
Quân 'ở quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật', mặc dù cũng chỉ là
trăng trong nước.
Tuy bọn họ không thấy được thiên địa nhưng vẫn có thể nhìn thấy
người, cảm nhận được một cảm giác càng khoa trương càng khó có thể hình
dung.
Vào mấy hơi thở trước khi năm cũ năm mới chuyển giao.
Bất kể là tu sĩ, phàm nhân hay tinh yêu trên phi chu đều cảm giác
được người đứng trên lưng Cự Kình ở phương xa đang vung bút. Một nơi kia giống như hóa thành một mảng mênh mông, mơ mơ hồ hồ phảng phất như trở
nên xa xôi vô cùng, lại rõ ràng tới mức giống như có thể chạm tay đến.
Dù là phàm nhân, ai cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng trên lưng Cự Kình, giống như đang ở gần đó vậy.
Có một loại cảm giác quỷ dị vừa rõ ràng vừa đục ngầu không chịu nổi
đan xen vào nhau. Ngoại trừ chỗ đó, hết thảy cảnh vật chung quanh tựa
như ảo giác hiện ra một mảng tối tăm mờ mịt. Sau khoảnh khắc ấy, tất cả
cảm giác mơ hồ tan biến vô tung, chỉ còn lại một đạo ánh sáng màu xanh
thật lâu không tiêu tan trên đầu ngọn bút đang được thanh sam nam tử
đứng trên lưng Cự Kình vung vẩy.
"Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Trên phi chu, một gã Chân nhân sững sờ hỏi sư huynh mình. Gã biết
được chắc chắn đã xảy ra chuyện khó lường nào đó nhưng không biết sự
tình ra sao.
Tên Chân nhân áo vàng bên cạnh cũng thất thần một hồi, nhưng trong miệng vẫn lầm bầm.
"Vừa rồi ta cảm nhận được thiên địa gột rửa đều từ một bút trong tay
người kia. Trên không có mây, thời khắc năm cũ năm mới giao thời, có
thanh - trọc khí giống như tràn ngập thiên địa, vạn sự biến hóa ẩn chứa
trong đó, chính là sinh cơ căn bản. Người này chẳng lẽ ...""
Người áo vàng sửng sốt một lát, thốt ra một câu.
"Tẩy bút luyện trọc khí năm cũ, vung bút sinh thanh khí năm mới. Vị
cao nhân này lấy thanh khí trọc khí trong thiên địa để tẩy bút luyện
pháp!"