Hiện tại, Kế Duyên đã phần nào tin những gì Trương Phú nói lúc trước. Theo tình huống này, trận hình trước mắt quả thực có thể xua đuổi một số yêu tà xoàng xĩnh, ngay cả những yêu tà có đạo hạnh nhất định cũng có thể bị hù dọa mà bỏ chạy. Rốt cuộc, dù gì đi nữa thì
trông có vẻ như đây là một trận pháp đến từ cao nhân chỉ điểm mà ra.
“Yêu tà, mau mau lùi bước! Hô to teo ta! Yêu tà, mau mau lùi bước!”
Vị pháp sư dẫn đội gào to, thôn dân theo sau cũng gân cổ mà hét.
“Yêu tà, mau mau lùi bước!” “Yêu tà, mau mau lùi bước!”
...
Ban đầu, giọng hô không đồng đều nhau, nhưng càng về sau lại dần nhịp nhàng. Dường như giọng hô ấy bị trận hình dãy đuốc hình rồng kia ảnh
hưởng, để rồi tự vang dội ra xa một cách lạ thường, vờn quanh cùng tiến
lên với đội hình bó đuốt dài hơn ba trăm trượng này.
Xung quanh vốn là bóng tối, nhưng không gian hiện tại lại được các bó đuốc chiếu sáng rực. Thôn dân nơi đây đều là ngư dân vùng duyên hải nên luôn chú ý xuống dưới chân mỗi khi đi đứng nhằm tránh việc sơ sẩy té
xuống biển. Dưới sự hướng dẫn của vị pháp sư, bất cứ khi nào có là một
con sóng lớn đánh tới, tiếng la hét của các thôn dân càng vang lên mạnh
mẽ hơn.
“Yêu tà, mau mau lùi bước!”
“Yêu tà, mau mau lùi bước!”
......
Mặc dù ánh sáng của những ngọn đuốc có vẻ rất gần, nhưng trong mắt Kế Duyên, luồng Nhân hỏa của mọi người đang dần hình thành nên một trận
thế và liên tục cuộn trào, ảnh hưởng đến các khu vực xung quanh. Tựa
như, luồng khí ấy đang đè nén lên hơi thở của những dòng biển xung
quanh, tạo thành một cỗ khí thế đang trong giai đoạn tích súc mạnh mẽ .
“Rì rào... Rì rào...”
Từng đợt bọt nước nổi lên trên mặt biển xa xa. Khó mà có thể nhìn rõ
cảnh biển qua những con sóng nhấp nhô như vậy. Đồng thời, những làn sóng ấy cuộn trào từ phần đáy lên hướng trên, khiến cả mặt biển mang một màu đục ngầu.
“Ào ào ào... Ào ào ào...”
Cơn sóng phía trước càng lúc càng lớn nhưng vị pháp sư dẫn đầu không
hề rụt rè khi nhìn thấy. Thay vào đó, y giơ cao ngọn đuốc chạy thẳng vào bờ, trong khi nhóm ngư dân xếp thành hình rồng dài sau lưng cũng đuổi
theo sát nút.
“Ngàn người cuồn cuộn, Nhân – Thần – Quỷ - Yêu không xúc phạm lẫn
nhau. Chân đạp Càn Khôn, tiễn Hỏa long... Nếu có linh vật nào dạo chơi
gần bờ này, mau mau thối lui ...”
Vị pháp sư hét to bằng tất cả sức lực, âm vang truyền khắp cả đội hình thoe sau.
Trên thực tế, y đã khảo sát toàn bộ bờ biển và tìm hiểu chi tiết về
tình hình vùng duyên hải trong khoảng hơn một năm trở lại đây. Cơ bản là ngư dân chưa bao giờ bị yêu quái cướp phá, thậm chí những người ra khơi cũng không gặp phải bất cứ quái vật nào, nhiều nhất là không đánh bắt
được cá mà thôi.
Do đó, đây chắc chắn không phải do yêu tà có đạo hạnh quấy phá. Từ
đây, có thể đoán rằng nguyên nhân là do một động vật nào đó trong biển,
loại có cấp bậc đã mở linh trí - bắt đầu tu Yêu đạo, bơi tới gần đó, hù
hết bọn cá trong nước bỏ đi. Và dĩ nhiên, chỉ cần triển khai trận hình
thắp đuốc được phụ trợ bởi khí Nhân hỏa đến từ cơn tức giận của người
dân, chắc chắn sẽ hù chết được bọn Yêu tà nhỏ bé chưa trải sự đời này!
Bờ biển nơi đây rất nhiều đá, nhưng nước bên dưới cực kỳ sâu, vì những khu vực nước nông khó mà chứa nổi bọn yêu vật này.
“Mau mau lùi bước...”
“Mau mau lùi bước...”
Tất cả dân làng đều đồng thanh hét lên. Trong mắt con người, đó chỉ
là những cơn sóng xô bờ; nhưng trong pháp nhãn của Kế Duyên, con rồng
mang theo luồng Nhân hỏa thịnh vượng kia đang lao thẳng ra biển, mạnh mẽ hơn cả những con sóng lớn kia.
Mọi người sắp xếp các ngọn lửa thành trận, tăng mạnh lòng dũng cảm
lên một mức chưa từng chạm tới. Điều quan trọng hơn là ai ai cũng tin
rằng vị pháp sư kia có pháp lực cao cường. Quầng lửa mạnh mẽ kia cứ xoay tròn, tựa như một tảng sóng lớn đánh về biển cả, lại tựa như một chuỗi
xoắn ốc đâm xuống, quét sạch bờ biển trong một lần duy nhất.
Vào thời khắc này...
“Ào ào ào... Ào ào ào...”
Một con sóng lớn bất ngờ cuồng bạo nổi lên từ mặt biển. Và với động
lượng lớn hơn nhiều so với sức gió tối nay, ngọn sóng ấy xoay tròn cuốn
về phía một nửa đoạn đầu của đội hình ngư dân. Đến khi mọi người nhìn
thấy nhờ ánh sáng của những ngọn đuốc, cơn sóng lớn kia đã ở ngay trước
mặt rồi.
“Không ổn! Tránh ra...”
Vị pháp sư dẫn đội thét nhỏ, sau đó lập tức lao tới trước mặt cơn
sóng lớn. Y điên cuồng quạt mạnh cây phất trần trong tay, vận khởi pháp
lực định chống lại cơn són này. Tuy nhiên, luồng pháp quang chỉ vừa tiếp xúc với những tia nước đầu tiên thì y cảm giác như trúng phải một đoàn
tấn công cực mạnh, khiến cả thần hồn phải gánh chịu một cảm giác đau đớn cùng cực.
Sóng lớn ập đến quá đột ngột, mọi người vẫn còn đang bẩn thần, không kịp né tránh.
“Ầm ầm...”
Nhưng chẳng hiểu sao, làn sóng cực lớn đánh vào phía trước dãy đuốc
lại tựa như đụng vào một quả cầu trong suốt. Vô số bọt nước nổ tung,
phóng mạnh về hai phía trên, dưới. Tình cảnh này khiến rất nhiều dân
làng sững sờ, ai ai cũng nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của họ, như thể
trông thấy Thiên hà đang bay ngang qua.
“Ào ào ào ào...”
Đa phần bọt nước rơi xuống ngay khu vực cạnh bãi biển ở phía sau.
Không ít dân làng vẫn còn đang trong trạng thái từ thất thần chuyển sang sợ hãi. Nhưng lúc này, bất chợt họ lại cảm thấy hưng phấn với hình ảnh
hiện tại.
“Mau mau lùi bước...” “Mau mau lùi bước...”
Sau khi những thôn dân kia kịp phản ứng lại, họ tiếp tục la hét trong tâm trạng phấn khích, cơ hồ thét đến khản cả cổ họng.
Trong khi đó, vị pháp sư nọ lại cầm phất trần ôm lấy lồng ngực đang
đập thình thịch của mình giữa đội ngũ, dõi ánh mắt nghi ngờ nhìn tới
nhìn lui mọi người xung quanh.
Y biết bản thân hoàn toàn không đủ sức ngăn cản làn sóng vừa rồi, thậm chí còn khiến cả trận hình thắp đuốc tan nát.
Không những thế, cơn sóng lớn vừa rồi đã ập đến cùng một mùi tanh
nồng nặc; đặc điểm này chứng minh có một thứ gì đó vô cùng lợi hại đã
tạo ra bức tường sống này. Ở thời khác ấy, vị pháp sư đây cũng muốn ngăn chặn nó theo bản năng, để rồi phải ân hận ngay khoảnh khắc cây phất
trần trong tay va chạm vào cơn sóng.
Những ngư dân đang reo hò gầm thét này cơ bản là không hiểu gì về sự
nguy hiểm vào thời điểm ấy; nhưng với tư cách là một người trong cuộc,
vị pháp sư đây run sợ tận tâm can.
“Rốt cuộc là vị cao nhân nào giúp mình?”
“Đại pháp sư, chúng ta không tiến lên à?”
Tiếng gào thét cứ thế mà yếu dần. Thấy vị pháp sư kia chỉ lo ngẩn ngơ nhìn tới nhìn lui, vậy mà còn không chịu tiến bước, một trong những ngư dân tại đây bèn hô hào hỏi dò một câu.
Vị pháp sư kia bèn lập tức phản hồi lại, đồng thời vẫy nhẹ phất trần trong tay.
“Không cần đi nữa, chỉ cần đứng ở chỗ này thôi. Mọi người cùng nhau
hướng về phía mặt biển, giậm chân thét to, nhớ kỹ là phải giậm đều nhé!”
Vị pháp sư đây không tiếp tục tìm kiếm ngài cao nhân kia nữa. Nếu đối phương đã có lòng hỗ trợ, tốt hơn hết là y nên góp thêm chút công sức.
Hơn ngàn người cùng tiến dần đến vị trí tập trung, sau đó lập tức đốt đuốc dự phòng vì mấy ngọn đuốc ban đầu đều cháy trụi cả rồi. Càng lúc,
càng có nhiều người giậm chân cùng vị pháp sư.
“Lịch bịch... Lịch bịch... Lịch bịch...”
Hàng ngàn người cùng nhau giẫm lên mặt đất, dù mỗi bước chân của họ
cũng không quá mạnh nhưng âm thanh tạo nên từ đó lại vô cùng vang dội.
Cộng với hình ảnh làn sóng vừa bị tách ra vừa rồi, khí thế của mọi người thoáng chốc tăng cao.
Về phần Kế Duyên, hắn chợt nghĩ ngay đến nguyên tác “Đao Tử ca” và
một số phương pháp phổ biến được sử dụng trong quân đội để nâng cao tinh thần.
“Gào...”
Bỗng có một tiếng rống to xuyên qua mặt nước vọng đến đi kèm với từng đợt bọt khí ùa đến trên mặt biển. Đồng thời, một mùi tanh nồng nặc xoay tròn xộc đến, một tầng nước biển từ dưới dâng lên, sau đó lại dập dìu
chảy từ trên xuống. Lúc này, một tấm lưng đen nhánh khổng lồ đang từ từ
nổi lên.
“Ào ào ào...”
Giữa tiếng nước âm vang dồn dập, tiếng giậm chân cứ thế nhỏ dần. Các
ngư dân đều lặng im, lại có người vô thức lùi về phía sau, ngay cả vị
pháp sư kia cũng thế.
“Yêu... Yêu quái ư? Pháp sư, yêu quái xuất hiện kìa!” “Ngài pháp sư! Ngài pháp sư, có yêu quái thật kìa!”
“Đây là một con cá voi lớn ư?” “Có vẻ là vậy!”
“Pháp... Ngài pháp sư, chúng ta phải làm sao nữa? Trừ yêu bằng cách nào đây?”
“Ngài pháp sư đâu rồi?”
“Ngài pháp sư ơi!” “Ngài pháp sư ơi, mau tiến lên phía trước đi!”
Vì hoảng sợ, một vài ngư dân bèn đẩy vị pháp sư đã thối lui lại ở phía sau ra phía trước.
Con cá voi khổng lồ vừa nổi lên trên mặt nước này lớn hơn nhiều so
với những con cá voi lớn mà các ngư dân đã từng gặp ngoài biển. Trong
mắt mọi người, nó trông giống như một ngọn đồi nhỏ vậy.
“Ực ực...”
Vị pháp sư nuốt nước bọt, bước về phía trước trong tâm thế hồi hộp
cực độ. Đối mặt với con cá voi tưởng chừng có thể tiện tay đập chết bản
thân bất cứ lúc nào, y thầm nơm nớp lo sợ.
“Ngươi... Ngươi là thủy quái phương nào? Ở đây... Vùng duyên hải xung quanh nơi này là khu vực an cư lập nghiệp của các ngư dân, thế mà ngươi lại xua đuổi bầy cá tôm bỏ đi, khiến đời sống của ngư dân làng chài rơi vào cảnh lầm than. Người có biết hành vi này sẽ tạo biết bao ác nghiệp
hay không?”
Thấy yêu vật trên mặt biển không hề đối đáp lại, vị pháp sư bèn lấy
hết can đảm mà thét to một tiếng về phía đối phương nhưng với một giọng
điệu nhẹ nhàng hơn. Đồng thời, y vẫn luôn liếc mắt qua lại xung quanh
đội hình nơi này.
Đêm nay ắt hẳn có cao nhân ở gần đây; chỉ mong rằng, cao nhân đã giúp thì hãy giúp đến nơi đến chốn, giúp đến cùng, đừng vội bỏ đi quá sớm.
Con cá voi khổng lồ kia chợt liếc một mắt sang nhìn vị pháp sư đây.
Ánh mắt ấy khiến trái tim của y run lên, cơ bắp cả người căng cứng.
“Cút!!!”
“Đùng...”
Một tiếng gầm inh ỏi đột nhiên nổ vang lên, vô tận bọt sóng bắn mạnh
ra xung quanh con cá voi khổng lồ. Sóng nước ngập trời bắn mạnh lên
trời, sau đó “ào ào” đổ xuống giống như một cơn mưa lớn, thấm ướt mọi bó đuốc trong tay nhóm dân làng.
Nhất thời, mọi người hốt hoảng, nhăn nhó mặt mày lui lại, trong khi vị pháp sư kia lại ngồi bệt ngay tại đó.
Con cá voi khổng lồ đảo ánh mắt khinh thường nhìn về phía vị pháp sư
trên bờ rồi liếc tới liếc lui đám ngư dân đang co rúm kia. Lúc này, trận đuốc với khí thế mạnh mẽ đã đã bị phá tan từ sớm, ngay cả khí tức Nhân
hỏa của mọi người dường như cũng đang vơi đi.
“Cao nhân phương nào, có thể hiện thân gặp mặt một lần hay không?”
Chẳng có ai trong đội ngũ trước mặt đáp lại cả. Ai ai cũng đều nhìn
sang hai bên mình, hai mặt nhìn nhau, để rồi cuối cùng vẫn là nhìn về vị pháp sư nọ. Tuy nhiên, kẻ này cũng đã nhanh chóng thụt lùi về sau,
không dám đứng quá gần bờ biển.
“Có thể hiện thân gặp mặt hay không?”
Giọng nói của con cá voi khổng lồ lại vang lên lần hai. Âm lượng vẫn
rất lớn, và bóng dáng của nó càng lấn sâu vào bờ hơn, khiến dân làng sợ
hãi, tiếp tục lùi lại về phía sau. Thế nhưng mà, Kế Duyên vẫn không xuất hiện.
Mặc dù con quái vật này tỏa ra yêu khí rất mạnh mẽ, nhưng luồng khí ấy cũng không bao hàm sát khí bên trong.
“Ta là Cự Kình tướng quân. Vì cao nhân không hiện thân, trong khi
những ngư dân này đã xúc phạm đến ta, thế nên ta sẽ giết sạch bọn chúng! Gào....”
Bất chợt, con cá voi khổng lồ gầm lên theo kiểu tiếng rú hoang dại
của loài động vật. Đồng thời, bỗng dưng có một đoạn đuôi to lớn đang
trồi từ dưới mặt nước lên.
Cũng vào thời khắc này, Kế Duyên đã nắm chặt Thanh Đằng kiếm trong
tay. Hắn rút thanh trường kiếm ba tấc ra, vươn tay bắn vào thân kiếm.
“Xoẹt...”
Tiên kiếm phóng ra một luồng kiếm khí vô hình, nâng cái đuôi của con cá voi khổng lồ lên.
“Gào ...”
“Ầm ầm...”
Trong khi đuôi cá voi rơi xuống và vẫn chưa kịp tạo ra quá nhiều bọt
sóng, con cá voi khổng lồ kia nhoài người bơi đi, trông vô cùng đau đớn.
“Ào ào ào ...”
Bọt nước bắn tung tóe, con cá voi khổng lồ xé đôi dòng nước biển,
nhanh chóng mang theo đa phần bọt sóng chìm xuống mặt nước, bơi về phía
biển cả.
“À, gọi là Cự Kình tướng quân ư...”
Trông về hướng con cá voi đang bơi đi xa, Kế Duyên bèn nở một nụ
cười. Sau đó, thân hình hắn mờ ảo dần khi đang đứng giữa đội ngũ; cuối
cùng, Kế Duyên cưỡi sóng đuổi theo con quái vật kia.
Lúc này, những ngư dân xung quanh và vị pháp sư vẫn còn trong trạng thái bàng hoàng và sợ hãi.