Trông Kế Duyên với bộ dáng lõi đời thế này, chàng
thanh niên chợt cảm giác hơi câu nệ một chút. Dù gì đi nữa, có vẻ người
trước mắt này cũng là một kẻ học thức, còn cài một chiếc trâm ngọc trên
đầu nữa mà.
“Vậy thì, tiên sinh cùng đi với ta nhé? Thật ra, ngài không cần phải
lo lắng về bất cứ điều gì. Mặc dù cuộc sống khá khó khăn trong thời gian gần đây, các làng chài phụ cận vẫn còn rất hiếu khách đấy. Cơ mà, có
phải ngài là một người đọc sách hay không?”
Vừa nhịp bước đi cùng chàng thanh niên, Kế Duyên vừa gật đầu đáp.
“Đương nhiên, ta là người đọc sách. Nghe ngươi nói vậy, Kế mỗ cũng
yên tâm. Mà này, ta còn chưa biết quý tính đại danh của vị tiểu huynh đệ đây?”
Cách hỏi chuyện đậm chất thỉnh giáo thế này của Kế Duyên khiến chàng
thanh niên cảm giác rất lạ lẫm, khiến gã phải vò đầu bứt tai trong lúc
trả lời.
“Đại tiên sinh, ngài đừng nói như vậy. Ta nào có quý tính đại danh gì, chỉ có cái tên là Lương Bình Nhạc mà thôi.”
“Ồ, Lương tiểu huynh đệ, vừa bình an, lại có một cuộc sống vui vẻ,
quả thật trưởng bối của ngươi đã đặt một cái tên rất có ý nghĩa đấy!”
Kế Duyên vừa cười vừa nói, điều này cũng khiến Lương Bình Nhạc mỉm
cười. Tên này là do gia gia gã đặt cho, nay lại được một người đọc sách
khen ngợi, dĩ nhiên là gã thấy phấn khởi rồi.
Sau một lúc trò chuyện, Kế Duyên đã hiểu được phần nào về người tên
Lương Bình Nhạc này. Sau đó, hắn dõi mắt nhìn về ngôi làng ở xa xa.
“Lương tiểu huynh đệ, có thể kể cho Kế mỗ nghe về chuyện đang xảy ra ở nơi đó không? Ngươi từng nhắc đến chuyện trừ tà, là trừ tà gì thế? Kể
như là Kế mỗ đã từng đi qua rất nhiều nơi nên rất thích nghe những câu
chuyện kỳ lạ thế này.”
Trong lúc vừa đi vừa trò chuyện với Kế Duyên, Lương Bình Nhạc dần dần thả lỏng, thậm chí còn có cảm giác vinh hạnh khi được nói chuyện với
người có học thức. Khi nghe Kế Duyên hỏi thăm, vì đây cũng chẳng phải là điều kiêng kỵ gì nên gã bắt đầu kể rõ tất cả.
“Tiên sinh, chắc ngài chưa biết, người trong thôn của ta và các thôn
lân cận đều là ngư dân, sống chủ yếu dựa vào hoạt động đánh bắt cá vùng
duyên hải. Một trong những thuận lợi của nghề này là thuế má không nặng
như nghề nông trên đất ruộng. Do đó, về cơ bản thì cuộc sống cũng không
khó khăn cho lắm. Chỉ là từ cuối năm ngoái, chúng tôi đã phải trải qua
một thời gian cực kỳ vất vả vì không thể đánh bắt được mấy loài cá bán
có giá.”
“Vì sao thế? Do đánh bắt sạch cả rồi ư?”
Kế Duyên thản nhiên hỏi.
“Biển cả vô tận, tôm cua nhiều vô kể, đâu thể nào đánh bắt sạch sẽ
được. Cùng lắm là khi thủy triều lên, sản lượng sẽ giảm đi một ít, chứ
không thể nào tay trắng mà về được.”
“Cũng đúng.”
Kế Duyên phụ họa một hai câu. Với kỹ thuật đánh bắt và số lượng dân
cư ở những làng chài này, dĩ nhiên họ không đủ khả năng để khai thác cạn kiệt nguồn lợi thủy sản của một vùng biển được.
“Cũng chính vì thế mà các ngươi nghĩ nơi đây trúng tà à?”
“Tiên sinh, ngài nói gần đúng rồi đó. Các vị hương thân trong vòng
mười dặm và tám thôn làng vùng duyên hải này đều nghĩ như vậy, cũng sớm
mời một vị pháp sư đến xem. Kết quả là, mười mấy vị pháp sư được họ mời
đến chẳng truy tra ra được gì, nào là cúng trời, cúng đất, cúng quỷ
thần... nhưng đều vô dụng.”
Kế Duyên vẫn tiếp tục bước chân, nhưng lại quay đầu nhìn Lương Bình Nhạc.
“Nếu đã không linh nghiệm, hà cớ gì còn lao sư động chúng lần này?”
“Vì vấn đề vẫn còn tồn đọng đấy thôi! Quan phủ đã không quan tâm đến, thế nên các vị thôn trưởng đã tự tập hợp lại, cùng nhau suy nghĩ, cuối
cùng đều nghi vấn là liệu có phải do mấy vị pháp sư từng mời đến vẫn
chưa được cao tay cho lắm hay không? Dù có đảo Định Phong ở đó, nhưng
vẫn còn một đoạn đường khá xa để đến được vị trí có cá nhiều. Sắp đến
cuối năm rồi, thôn dân ở các làng đều đồng ý cắn răng xuất tiền, hùn hạp nhau để mời một vị pháp sư cực kỳ lợi hại đến. Pháp lực của vị này hơn
xa những kẻ mà chúng tôi từng thỉnh đấy!”
Kế Duyên gật đầu với vẻ mặt hơi ngạc nhiên.
“Ồ, thì ra là vậy. Tụ tập Nhân khí, góp phần khiến Nhân hỏa thịnh vượng. Vị pháp sư này đúng là có chút kiến thức đấy!”
“Kế tiên sinh cũng hiểu biết về chuyện này à?”
“Ta đã đi qua rất nhiều nơi, chứng kiến rất nhiều chuyện. Có lần, ta
từng thấy hàng trăm, hàng nghìn pháp sư cùng nhau tụng niệm thần chú gì
đó, khá là vui mắt.”
Nhớ đến Thủy Lục pháp hội lần trước, hắn thuận miệng trả lời.
“Ồ, hóa ra là thế!”
Lương Bình Nhạc tưởng tượng ra cảnh Kế Duyên nói, đoán rằng quang
cảnh khi ấy chắc phải náo nhiệt lắm. Vừa nghĩ đến đây, chợt có tiếng
bước chân nhanh chóng đến gần, thì ra là vài người đàn ông tạt ngang bên đường, thấy Lương Bình Nhạc đi đến thì lên tiếng chào hỏi.
“Này, tiểu Lương, ngươi cũng đến à? Vị bên cạnh ngươi là ai thế, sao ta chưa từng gặp?”
“Tỷ phu! Chẳng phải bất kỳ nam nhân nào của các hộ gia đình đều muốn
đến xem sự kiện lần này sao? Thế nên đệ cũng muốn tới xem một chút. Chốc nữa, phụ thân của đệ sẽ đến sau. À, nhân tiện, đây là vị tiên sinh mà
đệ vừa quen, là người có học thức đấy. Ngài ấy đến từ phương xa, đã từng đi qua rất nhiều nơi, gặp rất nhiều quang cảnh khắp thiên hạ rồi.”
Kế Duyên chắp tay chào những người vừa đến này.
“Kẻ hèn tên là Kế Duyên, dạo chơi khắp chốn, nay mới đến tận đây.
Hiện tại định đến quan sát xem thế nào và cùng cúng bái, hành lễ.”
Thân phận của một người có học vấn vẫn rất hữu dụng. Đặc biệt, Kế
Duyên đã thể hiện ra một cách đối đáp đầy khí độ, vượt hẳn lề lối thông
thường. Bên cạnh đó, tuy khó mà đoán ra tuổi tác thông qua diện mạo của
hắn, nhưng chắc chắn là không còn trẻ tuổi nữa.
Mọi người xung quanh cũng không dám lơ là, vội vàng đáp lễ rồi lại mời Kế Duyên cùng đi đến nơi tổ chức cúng bái.
Đây cũng không phải là chuyện cần giấu diếm. Hơn nữa, vị pháp sư kia
có nói rằng, nếu có người liên quan đến văn nhân hỗ trợ thì hiệu quả sẽ
càng tốt hơn.
Người đàn ông vừa gọi Lương Bình Nhạc có tên là Trương Phú. Gã này
giao thiệp sôi nổi hơn Lương Bình Nhạc khá nhiều. Trước đó đều là Kế
Duyên hỏi, Lương Bình Nhạc trả lời; lần này chẳng cần Kế Duyên phải lên
tiếng, Trương Phú cứ luyên thuyên không dứt.
Ngay cả về hòn đảo Định Phong mà Kế Duyên định hỏi thêm, gã cũng miêu tả rõ rệt ra. Đúng như hắn nghĩ, đó chính là hòn đảo nhỏ mà bản thân
từng chọn làm nơi để tu hành. Ban đầu, nó được gọi là đảo Sơn Tiêm Tử,
nhưng bây giờ ngư dân xung quanh đều kêu là đảo Định Phong.
Đoạn đường còn lại cũng không quá dài. Chẳng bao lâu sau, nhóm người
đã cùng nhau tiến vào thôn Thiên Loan. Khu vực phía trước ngôi làng đã
được dọn sạch sẽ, chừa ra một khu vực trống trải; bên trong có tiếng
chiêng trống ồn ào. Kế Duyên còn thấy có vài đống củi lớn tại đó, chắc
là để nổi lửa lúc đêm về.
Nhìn từ xa, mặc dù thị lực lò mờ nhưng Kế Duyên vẫn có thể thấy có
rất nhiều người đang đi lại tại bãi tập kết kia, thỉnh thoảng lại hét
lên vài câu với với người dẫn đội. Mỗi khi họ thét lên như thế, dường
như âm lượng của tiếng chiêng trống kia cũng lớn hơn chút ít.
“Dân làng, kẻ trước người sau ... Cùng chung một chỗ, nâng cao hơi người...”
“Nâng cao hơi người...”
“Nâng cao hơi người...”
……
Kế Duyên bất chợt sững sờ trong thoáng chốc. Sau một lúc, hắn quay
đầu lại, bỗng thấy Lương Bình Nhạc và Trương Phú cũng đã nhận được mấy
băng vải đỏ từ tay một người phụ nữ đứng gần đó.
“Ồ, động tác của bọn họ có ý nghĩa gì thế?”
Trương Phú đưa một băng vải đỏ cho Kế Duyên cùng một vẻ mặt không biết phải giải thích như thế nào.
“Thưa tiên sinh, vị pháp sư kia nói rằng, bằng vào việc buộc vải đỏ
vào cánh tay thế này có thể ngăn ngừa hung thần đánh tới. Mọi người ở
đằng kia cũng buộc như thế, ở bãi tập kết cũng vậy. Hiện tại đang là
thời khắc Dương hỏa thịnh vượng thiêu đốt mà.”
“Dương hỏa thịnh vượng ư? Đây là điều mà vị pháp sư kia nói à?”
Kế Duyên chưa bao giờ nghe những khái niệm mới mẻ thế này.
“Đúng vậy, hai ngày này chính là ngày Dương hỏa thịnh vượng, ngày mai là thời điểm tổ chức buổi tiệc ngàn người. Bắt đầu từ tối nay, chúng ta sẽ đốt đuốc, xếp thành hình một con rồng dài để xua đuổi yêu tà ven
biển, xua đuổi bọn ma quỷ đang dọa sợ bầy cá kia đi khỏi nơi này. Tầm
qua một tháng, tôm cá sẽ xuất hiện trở lại!”
Mặt đầy hưng phấn, Trương Phú giảng giải thêm về chuyện này.
Kế Duyên ngơ ngác gật đầu, kể như phụ họa với cảm giác hưng phấn của mọi người ở đây.
“Ồ, ồ… Lại học hỏi thêm một kiến thức mới, thì ra là thế!”
“Ha ha, tuy ngài là người có học nhưng chắc chắn không biết nhiều về
loại chuyện này. Cao nhân mà chúng tôi thuê là một vị pháp sư nổi tiếng
và lợi hại ở đạo Đông Đào. Người ấy đã từng tiêu diệt rất nhiều yêu tà
rồi!”
Kế Duyên không thể không mỉm cười.
“Người như vậy, ta thật sự muốn đến gặp mặt một lần!”
“Không nói nữa, không nói nữa! Ngài nhanh chóng buộc sợi dây đỏ vào
đi, rồi cùng chúng ta đi tham dự vào hội Dương hỏa thịnh vượng! Càng
đông người càng tốt đó!”
Kế Duyên nhìn băng vải đỏ trên tay, rồi nhìn sang Trương Phú và Lương Nhạc Bình đã buộc vải sẵn từ nãy giờ.
“Ta cũng phải buộc nó ư? Nếu vải đỏ này dùng để ngăn cản hung thần
tập kích, vậy nếu ta cầm trên tay thì cũng có tác dụng tương tự mà, đúng không?”
“Về chuyện này, vị pháp sư kia cũng không giải thích rõ.”
“Nếu chưa giải thích, vậy cũng có thể hiểu là không cấm làm như vậy.
Thế thì mỗ cứ cầm trên tay thôi. À đúng rồi, vị pháp sư kia cũng đang ở
đó nhỉ?”
Kế Duyên nhanh chóng quyết định theo ý mình.
“Đương nhiên.”
“Vậy thì đi ngay thôi!”
Nếu đã muốn ăn ké tiệc nghìn người, đương nhiên Kế Duyên phải chọn
cách nhập gia tùy tục. Thực ra, chuyện này cũng khá thú vị, kể như một
kiểu tiêu khiển vậy. Thế là, hắn đi theo Trương Phú và những người khác
ra bãi tập kết, nhanh chóng hòa vào đám đông.
Tuy nhiên, Kế Duyên chỉ đi dạo xung quanh như cưỡi ngựa xem hoa chứ
không hề thét lên theo nhịp. Và khi đến gần mấy đống củi to tướng kia,
hắn đã gặp vị đại pháp sư nổi danh nọ.
Y mặc một chiếc áo choàng lớn với màu đỏ xen vàng có vẽ hình Âm Dương song ngư cùng Bát quái đồ, xung quanh là những nét họa tiết trang trí
hình những khóm mây. Vị pháp sư này đội một chiếc mũ cao trang trọng
được điểm xuyến bằng những hạt minh châu, đeo một thanh kiếm trên lưng
và tay cầm một chiếc phất trần đang vung qua vung lại, trông có vẻ rất
thạo nghề.
Điều khiến Kế Duyên khá bất ngờ chính là vị pháp sư này thật sự có
linh khí và pháp lực lưu chuyển trong cơ thể. Tuy nhiên, đó chỉ là
“những dòng pháp lực hỗn tạp”, nghĩa là không thể điều động pháp quyết,
cũng không thể dùng cách nhập định để quan sát thấy Tâm hỏa, trui rèn
linh khí và pháp lực.
Phong thái và quần áo của Kế Duyên trông khá bắt mắt giữa các ngư
dân. Thế là, nhiều người đang dòm ngó hắn, thậm chí cả vị pháp sư kia
cũng đang quan sát Kế Duyên.
Thấy Kế Duyên gật đầu cười với chính mình, vị pháp sư chợt sửng sốt;
mặc dù đang phải vung vẫy phất trần liên tục, y cũng gật đầu đáp lại Kế
Duyên.
Hội Dương hỏa thịnh vượng này vẫn tiếp tục cho đến khi màn đêm buông
xuống. May mà Kế Duyên cũng không gấp rút rời đi, thế nên hắn chỉ đi
lượn vài vòng rồi bước ra ngoài cùng Trương Phú và những người khác.
Mọi người đã bắt đầu nhóm lửa tại bãi tập kết nơi bờ biển, những
người đến từ các làng khác đến tham gia hội “Dương hỏa thịnh vượng” này
bắt đầu nhộn nhịp ùa về, chờ đợi buổi tiệc ngàn người và bày trận thắp
đuốc.
Ngược lại, Trương Phú, Lương Bình Nhạc và sau đó là cha của tiểu
Lương lại không hòa theo dòng người. Trương Phú vốn là người của thôn
Thiên Loan, thế nên trước tiên phải đi ra khu vực trước thôn để tập hợp
với họ hàng. Họ Lương và họ Trương là họ hàng với nhau nên hôm nay cũng
không cần thiết phải tạt ngang bên kia làm gì. Thế là, Kế Duyên dĩ nhiên sẽ đến nhà họ Trương cùng gã.
Món đãi khách là cơm khoai môn và cá hấp muối, ăn kèm với canh rau.
Hai gia đình sợ hắn là người học thức ăn không quen nên hỏi han khẩu vị
của hắn rất tận tình trước khi nấu. Chờ đến khi trông thấy Kế Duyên dùng bữa rất ngon miệng, mọi người mới yên tâm.
Xung quanh những làng chài như thôn Thiên Loan này, chưa từng có một
vị văn nhân nào ghé thăm trong suốt từ mười đến hai mươi năm qua. Hiện
tại, chỉ có thôn trưởng là miễn cưỡng đọc hiểu được dăm ba con chữ, rõ
ràng là kém xa Kế Duyên. Bởi thế, cả hai gia đình đều đối đãi Kế Duyên
như một vị khách quý.
Đến nửa đêm, Kế Duyên tự đi ra làng chài, một mình dạo bước đến bãi
biển. Nhìn dòng thủy triều, hắn xác định không có bất cứ yêu tà nào ở
phụ cận thôn Thiên Loan cả. Cơ mà, tính che đậy của biển khơi rất mạnh,
khó mà khẳng định mọi chuyện một cách chính xác được. Theo dự tính, hắn
sẽ chờ mọi chuyện nơi này kết thúc rồi tự âm thầm điều tra một lần; dĩ
nhiên, tốt hơn hết là không phải đắm mình vào trong nước để tìm hiểu mọi chuyện.
Đại tiệc ngàn người ngày hôm sau diễn ra vô cùng sôi động, người từ
khắp các thôn đều mang theo chút ít gì đó khi đến thôn Thiên Loan. Đây
không phải là chuyện của một thôn một xóm, mọi người bắt đầu cùng nhau
bày tiệc tối. Hiện đang là thời điểm đón năm mới, trông thế này lại có
dáng dấp của một mùa lễ hội.
Trong bữa ăn, Kế Duyên phát hiện ra rằng, khí thế Nhân hỏa của người
dân tại thôn Thiên Loan bắt đầu dâng cao mạnh mẽ; đặc biệt là khi gần
một nghìn người đàn ông xếp hàng để nhận đuốc, luồng khí thế này đã lên
đến đỉnh điểm.
Điều này làm cho Kế Duyên đột nhiên nhận ra vị pháp sư được mời kia
quả thực cũng có chút vốn liếng đấy. Dĩ nhiên, biến hóa này không xuất
phát từ pháp lực của đối phương, mà là một dạng của tâm lý ám chỉ.
Trải qua một nghi thức bao gồm khá nhiều quá trình, cộng thêm hàng
nghìn người đàn ông đã ăn uống no đủ với lòng dũng cảm tăng cao hòa
chung với một hàng dài các bó đuốc được thắp sáng, ai ai cũng thầm cảm
giác khí thế tăng lên. Tuy cách làm này khác với khí thế trong quân ngũ
nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu.
Kế Duyên cũng cầm đuốc đứng trong đội, và vị pháp sư kia cũng cầm
đuốc đi đầu. Lúc này, giọng nói của y vang lên như sấm, chấn động như
bão tố.
“Mọi người phải sẵn sàng theo kịp đội hình, lên trận... dẫn rồng dài tiến lên...”
Tiếp theo, vị pháp sư đó lập tức dẫn đầu đội hình, cầm một cây đuốc
bắt đầu đi đi lại lại, xuất phát từ thôn Thiên Loan, đi dọc theo bờ biển tiến về phía trước. Một hàng dài các ngọn đuốc dài mang theo luồng Hỏa
khí cuồn cuộn của mọi người bắt đầu di chuyển tại bờ biển.
Nhìn cảnh này khi đứng giữa đội hình, Kế Duyên chợt lẩm bẩm:
“Thật thú vị! Đúng là không thể coi thường người trong thiên hạ!”