Kế Duyên cũng không che kín toàn bộ đầu mình, mà vẫn giữ lại một kẽ hở
nhỏ. Sau đó, hắn nhìn thấy một đám tóc tiến vào khe hở của căn phòng,
từng sợi từng sợi một, càng lúc càng nhiều…
Nội tâm hắn run rẩy, cơ thể ướt đẫm mồ hôi khiến cho chăn đệm mới tinh cũng ẩm ướt một mảng.
Kế Duyên cũng không dám nhúc nhích, nhanh chóng suy nghĩ cách đối phó trong đầu. Thậm chí, nhiều lần hắn còn muốn trực tiếp xông ra ngoài bỏ
chạy.
“Ôi..”
Vốn dĩ đang sợ hãi gần chết, giờ lại nghe thấy một giọng nói không
giống tiếng người vang lên ngay bên trong căn phòng, thân thể Kế Duyên
bỗng chốc trở nên cứng đờ.
Nhìn xuyên qua khe hở, vào lúc cái đám tóc kia đang chậm rãi lơ lững
bay lên cao, hắn nhìn thấy một bóng người đen kịt hiện ra. Rõ ràng tất
cả mọi vật xung quanh đều rất mơ hồ, nhưng hết lần này đến lần khác, Kế
Duyên lại nhìn thấy thứ đáng sợ này cực kỳ rõ nét, mặc dù hắn thà nhìn
không rõ còn hơn.
Hơi lạnh thấu xương càng lúc càng dày đặc, dù hắn đã trùm kín chăn nhưng vẫn không cảm thấy ấm áp.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cái đó và ma cọp hoàn toàn khác nhau a! Cái này nếu không phải lệ quỷ thì có quỷ mới tin!"
Kế Duyên gắt gao nắm chặt góc chăn. Sự sợ hãi mãnh liệt và trống ngực đập dồn dập khiến cả người hắn không khống chế được mà run khẽ.
Lần này không có đám lái buôn ở bên cạnh, cũng không có những thiếu
hiệp giang hồ kia, đối phương lại càng không phải Lục Sơn Quân có thể
nói chuyện được.
Một cỗ âm khí chết chóc mãnh liệt bao trùm Cư An Tiểu Các.
"Lạch cạch... lạch cạch..."
Một loại âm thanh vô cùng quỷ dị, âm u do xương cốt ma sát vào nhau
xuất hiện, tiến đến hắn càng lúc càng lại gần, gần trong gang tấc, dường như chỉ còn cách bản thân hắn một lớp chăn mỏng manh.
Ý định giết chóc ác độc, sự tham lam và thèm khát sinh mệnh kia cực
kỳ rõ ràng. Kế Duyên trốn ở trong chăn, con ngươi xám trắng đã co lại
thành hình cây kim.
Chết mất!! Trốn không thoát!!
Đây cũng không phải là xem phim kinh dị hay phim ma Hồng Kông trên ti vi. Loại cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng này khiến cho hắn như ngừng thở, cả người vô lực.
Sau đó, Kế Duyên phát hiện ra cảm giác vô lực này cũng không thật sự
là do hắn sợ quá khiến cơ thể bài tiết ra nội tiết tố quá mức, mà là
từng sợi khí màu trắng đang từ cơ thể hắn bay ra.
“Nó đang hút dương khí của ta!!”
"Ôi..."
Hắn cảm nhận được một áp lực thật lớn trên người mình, làm cho cơ thể hắn dần dần không thể nhúc nhích, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Nếu không có lớp chăn che phủ lại, có lẽ hắn sẽ thấy một bóng đen ô uế đang vặn vẹo tứ chi trắng bệch, bám vào trên người hắn…
Âm thanh rít gào khủng khiếp này và trạng thái thân thể mất khống chế khiến cho Kế Duyên nhớ đến thời điểm lúc hắn mới xuyên qua.
Lúc này, không hiểu sao trong lòng Kế Duyên nổi giận đùng đùng.
“Lúc bố mày ở miếu Sơn Thần, trước mặt gặp cọp tinh, có con đường
chết nào chưa trải qua. Chẳng lẽ lúc này lại chết không rõ ràng ở đây?
Con mẹ nó chứ, ta không cam lòng!! Không cam lòng!!”
Kế Duyên gắt gao cắn chặt răng, con ngươi xám trắng có chút ứa máu,
mí mắt run rẩy dữ dội. Hắn đưa ngón tay phải làm thành một chỉ, cố gắng
hết sức duỗi ra.
“Ta mới đến thế giới này. Ta mới biết mình rất đặc biệt. Ta còn có
rất nhiều chuyện phải làm. Ta còn có rất nhiều chuyện muốn làm. Ta còn
muốn nhìn thế giới thần kỳ này một chút!
Bất kể có tác dụng gì hay không, Kế Duyên vẫn liên tục nghĩ đến ván
cờ Lạn Kha kia, không ngừng tưởng tượng đến quân cờ kia. Trước mắt, đây
là cách duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến.
Trong lòng Kế Duyên tức giận. Hắn không quan tâm đến đau đớn, mở cả
hai mắt. Trong chăn, vào lúc một khí tức nào đó thoáng chốc khẽ chấn
động, thân thể ngay lập tức khôi phục khống chế.
'Ta! ! !'
"Không cam lòng! ! !"
Ba chữ này phát ra từ trong miệng Kế Duyên, cùng một lúc hắn kịch
liệt đứng dậy; vừa vén chăn lên, cánh tay hình thành một dạng kiếm chỉ,
sau đó mạnh mẽ đâm ra khỏi chăn bằng một sự phản kháng khi bị dồn vào
đường cùng. Khí tức huyền bí trên cánh tay thẩm thấu ra, hóa thành một
quân cờ hư ảo ngay trên đầu ngón tay.
“Cút cho ta!!”
Ô...ô...n...g...
Cánh tay Kế Duyên tựa như được bao phủ bởi một tầng bạch quang mờ mờ. Trong thoáng chốc, quân cờ trên đầu ngón tay đã bay đến con ác quỷ.
"A ~~~~~~~~~~~ "
Theo đó, kiếm chỉ và quân cờ xuyên qua linh hồn và thân thể của lệ
quỷ. Một âm thanh sắc nhọn ở phía đối diện vang lên khiến cho màng nhĩ
Kế Duyên cực kỳ đau đớn thảm thiết.
Ô ô ô...
Từng cơn gió lạnh dường như lượn vòng. Từng đoàn âm khí cực kỳ ô uế
cũng xoay vòng quanh cánh tay phải của Kế Duyên, tựa như quần áo nằm
trong máy giặt.
Kế Duyên cảm thấy toàn bộ cánh tay phải của mình giống như hoàn toàn
bị đóng băng. Cảm giác rét lạnh thấu xương giống như từng cây kim thép
không ngừng đâm vào da thịt trên cánh tay phải, cảm giác đau đớn và lạnh lẽo khiến hắn không chịu nổi nữa.
Một lát sau.
"Phanh ~" một tiếng.
Một bóng đen hung hăng bắn ra, đụng vào cửa phòng rồi trực tiếp thẩm
thấu xuyên qua, nhanh chân chạy trốn vào giếng nước trong sân.
Trong khi đó, Kế Duyên lại giơ cánh tay phải lên, mắt trợn tròn. Hắn
giữ tư thế này ước chừng mười mấy giây. Sau đó, hắn đứng trên giường,
run rẩy hai cái, thân thể mềm nhũn ngã nhào về phía sau.
"Đùng. . ." một tiếng, Kế duyên ngã xuống giường, hôn mê bất tỉnh.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết âm trầm đến tột cùng làm người ta sợ hãi đến cực điểm.
Không biết có bao nhiêu hộ gia đình ở một góc phường Thiên Ngưu kia
nửa đêm đột nhiên bị tiếng thét chói tai không biết giọng nam hay nữ này làm cho tỉnh giấc.
Bọn họ nhao nhao trốn trong chăn, không dám nhúc nhích.
Thậm chí, có một số gia đình vẫn còn đang thắp đèn dầu, cũng cuống
quít tranh thủ tắt đèn. Bọn họ sợ đưa tới cái gì đó quá tà dị.
Mà vào lúc này, ở phường Miếu Ti phía tây bắc huyện Ninh An, một toà Kim Thân bên trong miếu Thành Hoàng đột nhiên chấn động.
Ở một nơi người thường không thể nhìn thấy, Thành Hoàng huyện Ninh An đang đứng yên lặng ở phía trên cao đường (*)
(*) Cao đường: Sảnh lớn của chính thất
“Dạ Tấn Du đâu? Nhanh đến Tỏa Hồn Tỉnh ở thành nam phường Thiên Ngưu điều tra!”
“Tuân lệnh!”
Hai gã Âm sai toàn thân mặc áo quân dịch màu đen. Một tên mang theo
móc câu có cán dài, một tên mang đao bên hông. Hai gã hóa thành bóng đen phiêu hốt trôi nổi rời khỏi miếu Thành Hoàng, bay về phía phường Thiên
Ngưu.
…
Ở Cư An Tiểu Các, Kế Duyên xoa đầu, ngồi dậy bên cạnh giường. Vào lúc mới té, hắn đập đầu vào mép giường. May mắn thay, đầu hắn còn đủ cứng,
nếu không não hắn cũng không thể hoạt động nữa rồi.
Vào một khắc cuối cùng mà Kế Duyên vẫn còn ấn tượng, lệ quỷ kia bị
một ngón tay của hắn đánh bay, sau đó nó chạy ra ngoài. Theo phản xạ,
hắn nhìn lên thì thấy vật kia không phải đơn giản là không tổn hao một
sợi lông, có lẽ ít nhất nó cũng bị dọa.
Trải qua chuyện vừa rồi, lá gan của Kế Duyên lớn thêm không ít. Hắn trực tiếp mặc áo ngoài rồi từ trên giường đi xuống.
Cánh tay phải vẫn còn lành lạnh tê tê, cả người cũng có chút mềm nhũn vô lực, nhưng trên cơ bản, hắn không có gì đáng ngại.
Rút then gỗ cài cửa ra, “Két..” một tiếng, hắn mở cửa chính ra.
Trên đầu, ánh sao sáng ngời. Trong sân, nhành cây táo lớn đang đong
đưa. Dưới bóng cây, giếng nước hoàn toàn bị bao phủ trong bóng đêm.
Ô. . . Ô. . .
Từng đợt gió mát lạnh lẽo thổi tới khiến Kế Duyên run rẩy một chút.
Kế Duyên đứng ở cửa phòng, tâm thần không yên, sắc mặt cũng biến đổi
liên tục. Hắn cân nhắc nhiều lần có nên thừa dịp này chạy đi hay không,
dù sao lần tới chưa chắc hắn đã có vận may này.
“Ở Cư An Tiểu Các vậy mà lại có phàm nhân vào ở sao?”
Đột nhiên, một âm thanh kinh ngạc từ ngoài sân bay tới. Sau đó hai gã toàn thân mặc áo quân dịch màu đen cầm binh khí trong tay, thân ảnh quỷ dị xuyên qua cửa viện đi vào trong sân.
Trong lòng Kế Duyên khẽ chấn động; sau đó, con ngươi co rụt lại. Hắn phát hiện ra mình có thể nhìn thấy bọn họ rõ ràng.
“Lại gặp quỷ rồi!”
Hai tên áo đen hiển nhiên dồn toàn lực chú ý đến giếng nước trong
sân. Đối với Kế Duyên đang đứng ở cửa phòng thì hai gã liếc một cái rồi
bỏ qua.
“Quái lạ! Không ngờ rằng lệ khí trên Tỏa Hồn Tỉnh lại tiêu tán hơn một nửa ư? Nơi này đã xảy ra chuyện gì?”
“Thành Hoàng đại nhân hẳn là đã phát hiện ra điều khác thường!”
“Bố cục phong thủy ở Cư An Tiểu Các chưa bị phá. Lệ quỷ kia có lẽ
không thể trốn thoát, ta vẫn cảm giác được nó còn trong giếng!”
“Ừ, hơn nữa khí tức bất ổn!”
“Nếu như vậy, đây chính là cơ hội trời ban để tru diệt nó, phải nhanh chóng báo cáo với Thành Hoàng đại nhân!”
Sau khi hai gã Âm sai trao đổi ngắn gọn, tên cầm móc câu có cán dài ở lại bên cạnh giếng nước, còn tên mang đao hóa thành hình bóng mơ hồ như sương mù xuyên qua cửa rồi bay đi.
Vừa rồi, Kế Duyên đang đứng ở cửa phòng suýt chút nữa bỏ chạy.
“Nghĩ là ta không nhìn thấy bọn họ? Lệ quỷ? Bố cục phong thủy? Thành Hoàng đại nhân?”
Là một thanh niên đọc rộng hiểu nhiều ở thế kỷ hai mươi mốt bùng nổ
tin tức trên Internet, chỉ đơn giản mấy câu đã khiến cho Kế Duyên suy
nghĩ ra rất nhiều chuyện.
Cái giếng trong sân ở Cư An Tiểu Các có lẽ đang khóa một quỷ vật rất
lợi hại nào đó. Thành Hoàng huyện Ninh An cũng không phải là một tượng
sét trong miếu, hai gã đến đây có thể là âm sai dưới trướng Thành Hoàng…
Lúc trước hắn đã gặp Yêu vật, Quỷ vật, lúc này lại thấy Âm sai dưới quyền Thành Hoàng của huyện này.
Tâm niệm Kế Duyên nhanh chóng chuyển động.
“Có phải thế giới này có Thần linh, Thần tiên, Phật Tổ hay không? Bây giờ ta có nên chạy không? Trong ba mươi sáu kế… Vật trong giếng bị
thương kia là do một ngón tay của ta phải không?”
Vừa nghĩ như vậy, Kế Duyên cảm thấy mình tự tin làm quần chúng hơn một chút.
Hơn nữa, từ trong xương cốt, kỳ thật Kế Duyên cũng chỉ là một cậu
nhóc trưởng thành ôm ấp một vài mộng tưởng. Những vật trong miếu Thành
Hoàng không phải ai cũng có cơ hội mở mang kiến thức một chút đâu.