Trong ngự thư phòng ở kinh thành, lão hoàng đế có
vài cử chỉ điên rồ, vừa hưng phấn khi biết được tin tức của rồng, vừa
cực kỳ bất an vì nghe được chuyện rồng rơi xuống.
Cảm giác bất an này rất mãnh liệt, tựa như tiếng chiêng trống vang trời ở trong lòng.
Nguyên Đức Đế đột nhiên nghĩ đến một bản tấu chương bí mật, cánh tay
hơi run rẩy lục tung bàn làm việc. Bình thường lão luôn chú trọng việc
giữ hình tượng uy nghiêm, lúc này lại hoàn toàn không để tâm đến chuyện
ấy.
"Cạch cạch cạch. . . Cạch cạch cạch. . ."
Rất nhiều tấu chương bị Nguyên Đức Đế thô bạo lật qua lật lại rơi xuống khỏi bàn.
Tấn Vương sững sờ nhìn động tác của phụ hoàng, đương nhiên cũng nhìn
rõ hai bàn tay của lão Hoàng Đế hơi run rẩy. Giờ khắc này, cảm xúc trong lòng của y hỗn loạn, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
'Phụ hoàng. . . già thật rồi. . .'
Lúc này, ngay cả ánh mắt của Ngô Vương cũng có chút phức tạp, nhưng
rất nhanh liền đổi thành vẻ mặt vui mừng, sau đó lại tỏ ra bình tĩnh.
"Tìm được. . . Tìm được. . ."
Nguyên Đức Đế tự lẩm bẩm. Đôi tay hơi run rẩy cầm lên một bản tấu
chương bí mật, sau đó cẩn thận mở ra, bên trên ghi người viết tấu chương là Tri phủ Lệ Thuận Phủ - Doãn Triệu Tiên.
Nguyên Đức Đế kéo tấu chương ra, xem lướt rất nhanh, giống như là
đang tra tìm cái gì. Khoảng chừng sau mười mấy hơi thở, rốt cuộc lão đã
tìm được một hàng chữ nhỏ:
(Vi thần cho rằng, chuyện của Uyển Châu tuyệt đối không thể nhân
nhượng, quan viên lừa trên gạt dưới ra sức tham ô, vơ vét vô độ khiến
dân chúng lầm than, đây là mối nguy cho giang sơn xã tắc của Đại Trinh
ta. )
Trên thực tế, lo nghĩ trước đó của Kế Duyên không phải vô lý. Lúc ấy
hắn nói với Doãn Triệu Tiên rằng lão Hoàng Đế đang chuẩn bị Thủy Lục
Pháp Hội, lo ngại tâm lực và quyết đoán của lão hoàng đế đối với chính
vụ không đủ.
Mà Nguyên Đức Đế sau khi biết rõ chuyện ở Uyển Châu quả thật vô cùng
phẫn nộ, chuyện đập vỡ bộ đồ trà trong ngự thư phòng cũng không phải
giả. Nhưng thời gian trôi đi, tâm tính của lão cũng phát sinh biến hóa. Những quan viên khốn nạn gan to bằng trời vơ vét nhiều lợi ích như vậy, những ích lợi kia có thể đã trực tiếp chảy vào quốc khố và tư khố của
hoàng đế hay không? Có nên tiếp tục duy trì dòng vàng bạc liên tục chảy
vào này không?
Ngay cả Tấn Vương cũng không biết suy nghĩ này của Nguyên Đức Đế,
huống chi là Doãn Triệu Tiên thân ở Uyển Châu. Đây tuyệt đối là một loại tư tưởng cực kỳ nguy hiểm.
Thế nhưng lúc này vừa nghe tin tức “Rồng rơi xuống Nghiễm Động Hồ", lão hoàng đế đột nhiên thức tỉnh.
"Phù. . ."
Nguyên Đức Đế thở ra một hơi, nhìn các đại thần và hoàng tử trong ngự thư phòng, lí do thoái thác được chuẩn bị sẵn cũng sửa lại. . .
"Đúng như Doãn ái khanh nói, chuyện ở Uyển Châu tuyệt đối không thể
nhân nhượng, chú ý tất cả quan viên trong triều có dính líu đến chuyện ở Uyển Châu. Làm theo đề nghị của Doãn ái khanh, trước tiên tìm lý do
thăng chức cho Tri châu Uyển Châu Trần Vũ Hạ, triệu hồi kinh thành. . ."
Khi Lão hoàng đế nói đến đây, ánh mắt quét về phía đám thần tử và mấy nhi tử của mình.
"Ta không quan tâm trong các ngươi có kẻ nào dính líu đến Uyển Châu
hay không. Hôm nay xem như cho các ngươi một cái cơ hội, toàn lực hoàn
thành chuyện này, quả nhân sẽ bỏ qua chuyện cũ. Nếu dám tiết lộ phong
thanh. . . người trong Hoàng thất, chém, quần thần trong triều, tru di
tam tộc!"
Khi lão hoàng đế nói lời này, thanh âm tương đối khàn, nhưng lãnh ý
trong đó lại khiến cho đám quan viên trong ngự thư phòng run rẩy. Trong
đó không ít kẻ toát mồ hôi hột, thầm nghĩ phen này Trần Vũ Hạ e là lành
ít dữ nhiều.
. . .
Đương nhiên, thời điểm thế cục tại Uyển Châu bắt đầu chuyển biến,
rất nhiều người trong cuộc vẫn không hay biết gì. Thủy Lục Pháp Hội tại
Kinh Kỳ Phủ vẫn đang hừng hực khí thế chuẩn bị, nhưng việc này trước mắt chỉ có người xung quanh Kinh Kỳ Phủ biết được, chưa lan rộng cho lắm.
Đối với Nguyên Đức Đế, chuyện này quan trọng không kém vấn đề của
Uyển Châu. Thậm chí lão còn dự định phái người tiến đến điều tra sự kiện Rồng rơi xuống, tìm kiếm kỳ nhân dị sĩ của Uyển Châu.
Ngay sau đó, chuyện hoàng đế muốn tổ chức Thủy Lục Pháp Hội tại Kinh
Kỳ Phủ lập tức chiêu cáo thiên hạ, bất kể là Phật, Đạo, Nho hay người
phàm, mời cao nhân danh sĩ trong thiên hạ tới Kinh Kỳ Phủ tham gia pháp
hội, cầu phúc cho quốc vận của Đại Trinh, cầu phúc cho thiên tử của Đại
Trinh.
Đồng thời chọn ra một vài cao nhân ban thưởng danh hiệu "Thiên Sư",
thưởng ngàn lượng hoàng kim, có thể được thiên tử triệu kiến.
Chiếu thư vừa ra, "Cao nhân" trong các châu các phủ của Đại Trinh
đương nhiên không thể kiềm chế ý nghĩ cần phải lập tức đi đến Kinh Kỳ
Phủ tham gia pháp hội.
. . .
Hơn hai mươi ngày đã trôi qua kể từ tiệc đầy tháng thứ tử của Doãn gia, phía sau nha môn của Lệ Thuận Phủ tại Uyển Châu.
Trên bàn đá trong vườn hoa đang bày một bàn cờ vây. Doãn Triệu Tiên
mặc bộ y phục màu trắng thường ngày, còn Kế Duyên mặc một bộ thanh sam,
hai người đang ngồi đánh cờ.
Tới bây giờ, tài đánh cờ của Kế Duyên sớm đã vượt qua Doãn Triệu Tiên rất xa, nhưng người kia cũng có tiến bộ. Cả hai đều không còn là những
tên gà mờ không biết đánh cờ nữa.
Kế Duyên không phải lão Long, không quá háo thắng, chơi cờ với hảo
hữu đương nhiên sẽ nhường Doãn Triệu Tiên một chút. Cho nên hai người
vẫn có đi có lại. Chơi cờ kiểu này, cả hai đã chơi rất nhiều ván, xem
như vừa chơi vừa nói chuyện phiếm.
Lúc này, Kế Duyên hạ cờ đen trong tay xuống, chủ động đánh chiếm một góc nhỏ, khiến Doãn Triệu Tiên phải nhíu mày trầm tư.
"Hình như hôm nay Doãn phu tử có chút lơ đãng?"
Doãn Triệu Tiên nhìn qua bàn cờ đang xen đầy quân cờ đen trắng, cũng
đoán được kết quả cuối cùng. Y do dự một chút, đành ném cờ nhận thua.
"Ài. . . Kinh thành có tin, rốt cuộc Thánh thượng đã quyết định động
thủ với quan lại của Uyển Châu. Chỉ có điều chiếu thư về Thủy Lục Pháp
Hội cũng đã ban xuống rồi, danh xưng là Cửu Thiên Thập Hội, mời cao nhân trên thiên hạ tham gia thịnh hội của tiên đạo. . ."
Doãn Triệu Tiên đã tiếp xúc qua cao nhân chân chính, cũng hiểu rõ hơn rất nhiều người trong triều, loại mời chào này sẽ chẳng có bao nhiêu
cao nhân thật sự tham dự.
Tình cảnh này không khỏi khiến cho Doãn Triệu Tiên nghĩ đến một đống
chuyện hoang đường cầu tiên của Chính Nguyên Đế năm đó. Cầu tiên vấn đạo thì cứ cầu tiên vấn đạo đi, nhưng lại không có tư thái mà tu tiên vấn
đạo nên có, nắm quyền không thả lại còn tổn hại triều cương, hoang phế
xã tắc, nắm giữ quốc gia không vì giang sơn mà lại vì tiên đan, khó
tránh mang đến gánh nặng cho Đại Trinh.
Kế Duyên cũng nheo mắt suy nghĩ, sau đó mới giãn mặt ra cười nói.
"Việc này không phải chuyện Doãn phu tử có thể quản, trong triều
vẫn còn một đám ngự sử mà. Hơn nữa Nguyên Đức Hoàng Đế chẳng phải vẫn
còn quan tâm đến Uyển Châu sao, so với suy nghĩ trước đó của Kế mỗ còn
tốt hơn nhiều. Một trận pháp hội thôi mà, tùy ý Hoàng đế đi!"
Doãn Triệu Tiên cười lắc đầu.
"Ha ha, ta cũng sắp sửa bận đến tối mặt tối mũi, chuyện của Uyển Châu cũng đủ sứt đầu mẻ trán rồi. Ta cũng không có khả năng quản chuyện ở
Kinh đô, chỉ e cái đám ngự sử không thể can gián Thánh Thượng."
Doãn Triệu Tiên chỉ nói chuyện phiếm với Kế Duyên. Mặc dù biết cao
nhân chân chính đang ở trước mắt, nhưng không hề có ý nghĩ mời Kế Duyên
tham gia pháp hội gì gì đó. Hảo hữu của y chắc sẽ không hứng thú với mấy chuyện này.
Chỉ có điều, Doãn Triệu Tiên đã đoán sai. Kế Duyên đối với Thủy Lục
Pháp Hội thật sự cảm thấy hứng thú, dĩ nhiên không vì tham lam danh hiệu Thiên Sư và vàng bạc ban thưởng.
Thực ra, hắn đã từng thảo luận qua với lão Long về pháp hội này, thậm chí bên phía Ngọc Hoài Sơn cũng đã chuẩn bị một chút.
Nguyên Đức Hoàng Đế thật sự hồng phúc tề thiên(*)? Cũng không phải.
(*) Hồng phúc tề thiên: hồng phúc ngang trời
Chủ yếu là tình hình hiện tại của Đông Thổ Vân Châu bắt đầu có chút
không ổn, đây có thể là vấn đề mà chính Đông Thổ Vân Châu đã ấp ủ trong
một thời gian dài. Và tin đồn về Thiên Cơ Các năm đó đã khiến cho Đại
Trinh vốn chỉ ở một góc nhỏ biên giới Đông Thổ Vân Châu, lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý.
Bây giờ Đại Trinh xác thực được coi là "Ngọa hổ tàng long", có thể
tưởng tượng được Thủy Lục Pháp Hội lần này của Nguyên Đức Đế, rất có thể không chỉ thu hút bọn lừa đảo, không chừng còn có cả yêu ma quỷ quái ở
bên trong.
Dù sao được Đại Trinh Hoàng Đế đích thân sắc phong "Thiên Sư", tương
đương với đạt được chính thống của Đại Trinh. Lùi một bước mà nói, cho
dù là đám yêu ma đạo hạnh còn thấp, cũng vô cùng khát vọng nhận được sắc phong chính thức này.
Chẳng qua, cửa Âm Ti của Kinh Kỳ Phủ cũng không dễ qua như vậy, mà
chính thống tiên lưu trong Đại Trinh cũng sẽ tận dụng dịp này đào tận
gốc rễ, mượn cơ hội này một lần quét sạch.
Kế Duyên đang còn suy tư, Doãn Triệu Tiên đột nhiên mở miệng nói.
"A đúng rồi, Tri Châu đại nhân ít ngày nữa sẽ thăng chức vào kinh thành, ta còn phải chuẩn bị một phần hạ lễ."
"Ha ha, thế thì Doãn phu tử phải tốn kém rồi, chút bổng lộc này mà
chuẩn bị lễ vật, chỉ sợ sẽ bị hạ lễ của những người khác lấn át."
"Kế tiên sinh nói đùa, Doãn mỗ đâu nỡ dùng bạc, viết cái thiếp chúc mừng là được!"
Doãn Triệu Tiên nói xong liền đứng lên.
Chưa kể, lễ vật này của Doãn phu tử chuẩn bị này thật sự không tệ, có câu lời hay ngàn vàng cũng khó đổi.
"Đã như vậy, Doãn phu tử cứ đi làm việc của mình, Kế mỗ đã ở đây quấy rầy hơn hai tháng, cũng đến lúc rời đi rồi."
Kế Duyên cũng đứng lên, xem như từ biệt hảo hữu.
Doãn Triệu Tiên cũng không ngạc nhiên, có thể lưu Kế tiên sinh một tháng đã quá tốt rồi.
"Lần này Kế tiên sinh sẽ trở về huyện Ninh An sao?"
Kế Duyên cười cười.
"Cũng không phải, Kế mỗ chuẩn bị đi xem Thủy Lục Pháp Hội ở Kinh Kỳ Phủ một chút."
. . .
Nửa ngày sau, Kế Duyên tạm biệt mọi người trong Doãn phủ, rời khỏi
nha môn của Lệ Thuận Phủ. Hắn tùy ý đi dạo một vòng trong thành, sau đó
ra khỏi thành đạp mây mà đi.
Đương nhiên, hắn sẽ không tham gia pháp hội này, nhưng dù sao cũng phải đi sớm chiếm một chỗ.
Pháp hội này nhất định không giống bình thường. Nguyên Đức Đế cũng có thể xem là một người may mắn, ít nhất sẽ không giống như Chính
Nguyên Đế cái gì cũng nhìn không thấy.