Nhưng sóng nước cuồn cuộn một hồi cũng phải bình thường trở lại, mặc cho dư âm hướng về phía dòng sông rồi dần dần biến mất.
Hồ Vân cũng không thật sự chạy trốn về trong thành. Một mặt là vì
đứng trên bờ giúp nó cảm thấy an toàn hơn. Một mặt khác là nó cảm nhận
được dù lão Quy tức giận nhưng sóng lớn hung mãnh kia cũng không nhằm
vào nó hay Đại Thanh Ngư.
Bây giờ, xích hồ rất chột dạ. Rốt cuộc, nó đã hiểu thứ mà Kế tiên
sinh nói cho nó nghe trên đài ngắm trăng ở Ngưu Khuê Sơn chắc chắn cực
kỳ phi thường, nhưng nó lại chẳng nhớ được bao nhiêu. Ngược lại, nó vẫn
nhớ một chút đại ý của đoạn đối thoại sau đó giữa Kế tiên sinh và Lục
Sơn Quân.
"Ngài đừng nóng giận, cùng lắm thì lần tới ta sẽ xem có thể hỏi lại
Kế tiên sinh hay không. Sau đó ta nói cho ngươi biết là được rồi!"
Nghe lời này của Hồ Vân, lão Quy lại càng chán nản, nhưng ít nhất lão cũng hòa hoãn hơn một chút. Lão lắc đầu nhìn xích hồ, giọng điệu nói
chuyện cũng nhỏ hơn.
"Pháp bất khinh truyền. Mọi chuyện chỉ có một lần mà không có lần
sau. Ngay cả khi Kế tiên sinh dễ nói chuyện, ngươi hỏi đi hỏi lại cũng
sẽ không có kết quả đâu. Nếu như đến lúc ngươi tu hành, thấy phương pháp không rõ ràng, sau đó đi hỏi ngài ấy thì còn có mấy phần khả năng..."
Lão Quy cúi đầu nhìn mặt nước, thở dài. Hiện tại, lão cũng đã bình tĩnh trở lại.
"Thật ra, chuyện lúc nãy đối với ta chưa chắc là chuyện xấu. Nếu
ngươi thực sự kể lại chuyện giảng đạo đó cho ta biết, giống như ta học
trộm đạo pháp vậy, là điều tối kị, ngươi..."
Lão nói đến đây mới ngẩng đầu, những câu từ còn lại chưa được nói ra
khỏi miệng đã kẹt cứng trong cổ họng rồi. Bởi vì, lão đột nhiên phát
hiện có một người đang đứng sau lưng xích hồ.
Người vừa đến có dáng người cao gầy, búi tóc tán loạn, không đội mũ,
không mang thắt lưng, chỉ có một cây ngọc trâm cài tóc. Gương mặt không
có râu, không biết tuổi tác, một đôi mắt trắng xám khẽ mở, một tay đặt
sau lưng, một tay thả lỏng. Cả người mặc áo trắng đứng dưới ánh trăng,
lộ ra vẻ thản nhiên, trong trẻo.
Người ấy cứ hờ hững đứng bên cạnh như vậy, từng cơn gió nhẹ thổi qua, bụi cát tự rời xa.
Cảm nhận được ánh mắt của lão Quy, Hồ Vân cũng cẩn thận quay đầu, thấy được Kế Duyên đang đứng sau lưng.
"Kế tiên sinh! Người... đến đây từ lúc nào vậy..."
Hiện tại, trong lòng xích hồ xấu hổ cực kỳ, lại thở dài một hơi. Nửa
câu đầu vui mừng không thôi, nửa câu sau ngay lập tức trở nên yếu ớt
hẳn.
Chẳng qua, Kế Duyên không để ý đến nó, mà nhìn lão Quy trên mặt nước.
Lão Quy ngây người một lát. Sau khi giật mình tỉnh lại, lão vội vàng
khua nước tới gần bờ. Sau một trận tiếng nước "Rầm rầm...", lão chậm
chạp bơi vào bờ.
Tiếp đó, con rùa to lớn dùng lực đạp phía trước một cái, để cho hai
chân sau và cái đuôi rùa là điểm tựa. Lão cứ như vậy đứng thẳng lên. Còn hai chân trước được tự do ngay lập tức trái cao phải thấp, cúi người
chắp tay.
"Lão Quy Ô Sùng, bái kiến Kế tiên sinh!"
Lúc này, lão Quy còn khẩn trương hơn Hồ Vân nhiều. Vị trước mặt này
không biết đến từ lúc nào, có lẽ khi lão hỏi Hồ Vân chuyện giảng đạo ở
đài ngắm trăng vừa rồi, ngài ấy đã xuất hiện. Nghĩ đến đây, trong nội
tâm lão Quy liền thấy không ổn chút nào.
Kế Duyên khẽ gật đầu, cũng chắp tay đáp lễ với lão Quy.
"Kẻ hèn là Kế Duyên, ngươi đã nghe qua một vài chuyện về ta, nên cũng không cần giới thiệu nhiều."
Hắn nhìn lão Quy, vì mai rùa không thể uốn cong, nên lão cũng không xoay người được. Vì vậy, lão tận lực kéo thấp cổ rùa xuống.
Cảnh tượng này nhìn rất buồn cười, nhưng từ Kế Duyên đến Hồ Vân, lại
đến Đại Thanh Ngư trong nước đều cười không nổi. Nếu đổi lại thành một
ngày trước, có lẽ Hồ Vân đã cười "Ha ha ha" thành tiếng, nhưng bây giờ
lại không có cảm giác này.
Lão Quy chờ Kế Duyên thu lễ, lúc này mới chậm rãi hạ chân rùa xuống.
Khi chân chạm đất, lão đều cố giữ động tĩnh nhỏ nhất, chỉ sợ âm thanh
lớn quá sẽ khiến người khác không thích. Sau đó lão đứng yên tại chỗ,
không dám nói tiếp nữa, chỉ chờ đối phương lên tiếng.
Đại Thanh Ngư đã bơi đến bờ sông, thỉnh thoảng nhả ra một bong bóng
nước. Hồ Vân căng thẳng nhìn Kế Duyên, rồi lại nhìn lão Quy, do dự một
chút mới mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc.
"Kế tiên sinh, ngài xem lão Quy tu hành rất cực khổ, nếu không..."
Nếu là trước kia, có lẽ Hồ Vân sẽ hỏi thẳng xem liệu Kế Duyên có thể
nói lại chuyện ở đài ngắm trăng đêm đó hay không, nhưng bây giờ nó có
chút không dám rồi. Hơn nữa, chính bản thân nó đã quên "Tiêu Dao Du"
ngày đó, nên rất sợ Kế tiên sinh trách móc.
Kế Duyên nghiêng mặt nhìn xích hồ.
"Ngươi muốn hỏi xem ta có thể giúp lão một chút hay không, đúng
không? Hồ tiên Hồ Vân đại nhân có năng lực lớn như vậy, sao không tự
mình giúp lão Quy đi?"
Hồ Vân không dám nói tiếp. Trước kia tuy nó không hiểu chuyện, ở
trước mặt Kế tiên sinh cũng không dám tùy ý đòi hỏi cái gì. Trong tình
huống này, nó lại kiên trì mở miệng, chỉ có thể nói lão Quy thực sự có
chút đáng thương.
Kế Duyên nói xong câu này, mới tiếp tục mở pháp nhãn nhìn lão Quy.
Khí cơ của lão đều hiện ra ở trước mắt hắn. Ngũ Hành Chi Khí trong cơ
thể dồi dào hơn năm xưa một chút. Nhất là mai rùa đen kịt kia thực ra
cất giấu một ít đạo bói toán kiên cố và hoa văn cung quẻ.
"Quả thực ngươi tu hành không dễ. Nhưng năm này qua tháng nọ, chấp
niệm càng ngày càng sâu. Dựa vào thần thông của ngươi, phí hết vô tận
tâm tư, hao phí thời gian mấy trăm năm, cuối cùng cơ quan tính toán
tường tận nhưng trận nào cũng thất bại. Pháp lực càng sâu, có thể tu
hành nhưng sớm đã trì trệ không tiến. Ngươi ít tạo sát nghiệt nhưng lại
rước lấy một thân lệ khí, che mờ linh đài, làm hỏng tâm tính ngươi,
nhưng thật đáng tiếc....!"
Nói đến đây, Kế Duyên nghĩ đến lúc trước từng hỏi thăm Bạch Tề một việc, lại quay sang hỏi lão Quy một câu.
"Bạch Giang Thần đưa luyện quyết cho ngươi, ngươi đã tu tập như thế nào?"
Trước đó, lão Quy đang nghe Kế Duyên đánh giá, vẫn còn lo lắng không
yên. Bây giờ, nghe câu hỏi này xong, lão càng cảm thấy chấn động, chuyện này mà Kế tiên sinh cũng biết ư?
Chẳng qua, nếu đã được hỏi tới, tất nhiên lão cũng không dám nói dối.
"Hồi Kế tiên sinh, Giang Thần lão gia cho ta luyện quyết. Lão Quy ta
chăm chỉ tu hành, chưa từng lười biếng. Sáu năm trước, ta thấy gân cốt
nóng rực. Trừ lần đó ra, những cái khác...."
Với con rùa có tuổi thọ dài như lão, dĩ nhiên không thiếu sự kiên
nhẫn, tuy luyện pháp kia hiệu quả cũng tạm chấp nhận được, nhưng dù sao
cũng có hi vọng. Lão chỉ sợ hi vọng thì có, còn số tuổi thọ tương lai
của lão không chờ được đến lúc ấy.
Kế Duyên lại đánh giá cả người con rùa lớn, nhìn khí tượng biến hóa.
Trong khi đó, lão Quy cẩn thận liếc nhìn đôi mắt của Kế Duyên. Ánh mắt
trắng xám, không chút gợn sóng, rõ ràng không có ánh mắt giao hội, nhưng lại mang đến cảm giác như có thể nhìn thấu hết thảy.
Kế Duyên cẩn thận nhìn lão Quy mấy lần. Thấy Hồ Vân, lão Quy và Đại
Thanh Ngư dường như có chút khẩn trương, mặt hắn bỗng giãn ra, khẽ cười. Nụ cười này của hắn như một cơn gió thổi tan phần lớn áp lực.
"Lão Quy Ô Sùng, nhiều năm qua, ngươi cũng xem như đã giúp không ít
phàm nhân. Hình như ngươi muốn chờ bọn họ giàu sang, sau đó có thể giúp
mình một chút. Vì sao lúc này ngươi không làm nữa? Lệ chướng chi khí
trên người chỉ e là không tránh được liên quan tới việc này, đúng
không?"
Nghe vậy, vẻ mặt lão Quy có chút suy sụp, cũng không lảng tránh.
"Làm người đoán mệnh không dễ, khó đoán được lòng người. Ta cũng chỉ
là một con rùa già giỏi đoán số, không thể dời sông lấp biển, chẳng thể
hóa đá thành vàng. Pháp lực có biên giới, thần thông có cao thấp, vậy mà dục vọng của con người lại vô biên vô hạn. Số phận của ta từ trước đến
nay không tốt, thường thường nhờ vả sai người. Mỗi lần ta nhìn thấy một
nước cờ hay, có thể thay đổi theo thời gian, rồi lại có nhiều kết cục
thảm hại đeo bám, ài..."
Lão Quy thở dài, tiếp tục nói.
"Bây giờ, ta đã chặt đứt phần ý niệm này trong đầu rồi."
Khi gặp một người hay một yêu có vận khí tốt hoặc xấu, lão Quy cũng
cực kỳ có cảm xúc. Nhất là sau khi nhìn thấy Hồ Vân, loại cảm xúc này
càng sâu hơn, mà lão thường chính là người có vận khí kém cỏi.
Vẻ mặt Kế Duyên như đang suy nghĩ điều gì, thật lâu sau mới nở nụ cười, nói.
"Ha ha, như vậy đi. Mỗi lần thư viện Huệ Nguyên tới ngày hưu mộc,
ngươi sẽ thấy một thư sinh họ Doãn ngồi nơi này đọc sách cho Đại Thanh
Ngư. Nếu ngươi không chê thư sinh nhỏ tuổi, kiến thức nông cạn, thì có
thể cùng dự thính, như thế nào?"
Trong mắt lão Quy hiện lên vẻ vui mừng như điên, căn bản không tồn tại một chút ý niệm nào là từ chối hay ghét bỏ.
Lão biết rõ đây nhất định là cơ duyên hiếm có, nói không chừng còn
lớn hơn trong tưởng tượng của bản thân lão. Cái này chắc chắn là "Tiên
nhân chỉ lộ" trong truyền thuyết rồi.
'Ta sắp đổi vận rồi!'
Ý niệm này nảy lên trong đầu liền ép không được nỗi vui sướng.
Không giống như con hồ ly Hồ Vân không biết tốt xấu kia, lão Quy luôn nắm chặt lấy mọi cơ hội. Lão nhịn không được lại đứng dậy liên tục chắp tay.
"Đa tạ Kế tiên sinh chỉ điểm đường sáng, đa tạ Kế tiên sinh chỉ điểm đường sáng!"
"Cũng không phải là không có thù lao."
Câu nói này của Kế Duyên chỉ khiến lão dừng lại trong chớp mắt, rồi
vẫn thiên ân vạn tạ, đồng thời cam đoan chỉ cần lão lấy ra được hoặc có
thể làm được thì cứ việc phân phó.
"Cũng không cần ngươi vào nơi nước sôi lửa bỏng gì đâu. Nhiều năm
qua, trong những người được ngươi giúp đỡ, chọn câu chuyện xưa mà ngươi
có cảm xúc và ấn tượng sâu sắc, ráng nhớ lại một phen rồi nói cho ta
nghe."
Kế Duyên mỉm cười nói một câu, chậm rãi đi về phía bờ, nhìn Đại Thanh Ngư vẫn đang đợi ở mép bờ sông.
Đại Thanh Ngư thấy Kế Duyên đi đến đây nhìn mình, vội vàng vỗ vây cá, trong miệng thở ra "Ba... Ba... Ba...". Nó giống như đang hỏi chuyện Kế Duyên. Đáng tiếc là vây cá quá dài, không chạm được vào nhau, muốn chắp tay hành lễ cũng không được.
"Đại Thanh Ngư nhà ngươi tuy chưa luyện hóa xương ngang, nhưng năm đó ta cảm thấy ngươi rất thuận mắt. Nghĩ đến ngươi cũng chưa có tên, không bằng về sau gọi ngươi là La Bích Thanh đi!"
Hắn cũng không biết Đại Thanh Ngư là đực hay cái, cũng chưa từng
nghiên cứu giới tính của cá. Một vài động vật còn lấy Âm Dương khí để
phân chia. Phần lớn Thủy tộc đều Âm thịnh. Có lẽ đực cái sẽ có sự khác
biệt, nhưng hiện tại cũng không có một con Đại Thanh Ngư khác để Kế
Duyên làm phép loại suy.
Cái tên La Bích Thanh có thể dùng cho cả cá đực và cái. Nếu như tương lai có một ngày Đại Thanh Ngư có thể tu luyện tới hóa hình làm người,
nó đều có thể dùng tên này.
"Rầm rầm. . . Rầm rầm. . ."
Ở cạnh bờ, Đại Thanh Ngư vui sướng bơi vòng vòng, bong bóng trong miệng cũng "Ba ba..." không ngừng.
Lúc trước, nó nghe lão Quy nói nhiều như vậy, bản thân nó cũng biết
nếu được cao nhân như Kế Duyên ban tên, duyên pháp trong đó quả thật
không đơn giản.
Tâm tư lão Quy cũng nóng lòng mong đợi. Một cặp mắt rùa to lớn đầy
chờ mong nhìn về phía Kế Duyên, cho dù là Hồ Vân cũng có thể đọc được ba chữ "Cầu ban tên" mãnh liệt trong ánh mắt ấy.
Kế Duyên cũng không nói gì, một đôi mắt trắng xám không chút gợn sóng thản nhiên nhìn về phía lão Quy.
"Sao vậy, ngươi cũng chưa có tên ư?"
Lão Quy sững sờ, sau đó thoáng chút chán nản.
"Ta... có..."
Lão Quy tự mắng mình trăm ngàn lần trong lòng, không có việc gì lại
đi đặt tên cho mình làm gì, không có việc gì lại đi học đòi văn vẻ của
đám văn nhân phàm tục, không có tên sẽ chết sao? Dù sao, qua nhiều năm
như vậy, ai mà chẳng gọi thẳng là "lão Quy", có tên hay không có tên
cũng chẳng khác gì nhau.
'Ài... không phải hâm mộ, nên thỏa mãn!'
Kế Duyên lắc đầu, nhìn về phía dòng sông. Trong nước mơ hồ có một
bóng trắng cực lớn uốn lượn dưới đáy sông. Hắn chắp tay về phía kia, sau đó chậm rãi bước về bến tàu.
Hồ Vân do dự một chút rồi vội vàng đuổi theo. Còn lão Quy và Đại
Thanh Ngư biết mình không thích hợp đi tới, vì vậy cũng không nhúc
nhích.