Vốn một tên ăn mày như Kế Duyên cũng không phải trọng điểm mà những người này quan tâm.
Nên sau khi nói rõ ý định, bọn họ đều bận rộn chuẩn bị tất tần tật mọi
thứ ở trong miếu.
“Bịch” “Bịch”
Kế Duyên đã sớm biết bên
trong hai cái bao tải to đặt ở góc tường có cái gì. Bởi vì thỉnh thoảng, hắn nghe thấy tiếng heo và dê kêu.
“Ăn mày, củi đốt ở đây là của ngươi đúng không? Chúng ta có thể dùng chứ? Chúng ta sẽ mua lại theo giá thị trường.”
Ở cách đó không xa, nam tử đeo kiếm hô lên một tiếng. Kế Duyên đang ngây
người, nghe thấy vậy hắn vội khoát tay ý bảo bọn họ cứ tự nhiên.
Chẳng qua Yên Phi cũng chỉ hỏi một tiếng như vậy, chứ cũng không đưa tiền mua củi cho Kế Duyên. Kế Duyên cũng sẽ không ngu ngốc đến mức đòi tiền gã.
Những người khác cũng chẳng ai có hứng thú để ý đến tên ăn mày trong miếu này nữa. Người thì quét dọn nền nhà, người thì đi nhóm lửa. Sau đó bọn họ
đều tự tìm chỗ rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Dù đã gần như chắc chắn
rằng đám người này đang tìm đường chết, nhưng Kế Duyên cũng không lập
tức chỉ ra hành động của bọn họ ngu xuẩn ra sao.
Tuy rằng nhìn ra bọn họ không phải là người xấu, nhưng còn lâu mới nhiệt tình được như
Trương Sĩ Lâm. Bọn họ thấy phiền phức rồi không mang mình xuống núi thì
phải làm sao bây giờ.
Trước tiên phải quan sát và nghe ngóng một chút.
Ngộ nhỡ bọn họ thực sự đang ẩn dấu thực lực, có thể hàng phục được Lục Sơn Quân thì sao?
Kế Duyên lại bình ổn tinh thần, cẩn thận lắng nghe bất kỳ động tĩnh gì của chín người này. Chẳng hạn như tiếng va chạm của một ít vũ khí rơi trên
mặt đất khiến Kế Duyên hiểu rõ bọn họ mang theo rất nhiều người. Hơn
nữa, khí tức của bọn họ kéo dài, có lẽ đúng là người luyện võ.
Cao thủ võ lâm ở nơi này giống với thực tế ở kiếp trước hay lại giống như trong phim ảnh có thể bay qua nóc nhà, đi trên tường…?
Có thể đối phó được với thành tinh lão hổ hay không? Có phải dùng các loại phù chú hay không?
Kế Duyên vừa có chút lo lắng vừa tò mò không biết đám người này sẽ làm như thế nào.
Đống lửa lại bùng lên lần nữa, người ngồi sưởi ấm đã đổi thành một nhóm
khác. Có vài người cởi áo khoác ngoài trên người ra rồi treo lên cây gỗ
bên cạnh để hơ lửa. Dù nam hay nữ đều không có vẻ thiếu tự nhiên.
Hiện tại, trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn. Kế Duyên phỏng đoán kế hoạch của
bọn họ có thể là dùng mồi nhử dụ dỗ cọp tinh đi ra, nhưng bọn họ lại
giống như không muốn bắt đầu ngay lập tức.
“Nghe người ở trấn Thủy Tiên nói, tai họa này đã ồn ào từ rất lâu, cho tới bây giờ con cọp này đã ăn không ít người.”
Nữ tử họ Lạc ngồi cạnh đống lửa, dùng nhánh cây khều đống củi để lấy lửa, ôm đầu gối nhỏ giọng hỏi.
Yên Phi vừa dùng một miếng vải cẩn thận lau sạch mũi kiếm và thân kiếm, vừa trả lời.
“Đúng thế, dĩ nhiên ta cho rằng những người mất tích trong núi cũng không
hoàn toàn bị cọp ăn thịt, dù sao thì núi rừng cũng đầy rẫy nguy hiểm.
Buồn cười nhất có người trên trấn Thủy Tiên đồn là do yêu ma náo loạn.”
Nghe Yên Phi nói thế, một gã nam tử bốc vác lúc trước tên gọi là Quỷ Đầu Đao cũng nhịn không được chen ngang.
“Cũng không phải vậy, lúc ấy ta với Yên Phi đang hỏi thăm tình hình mãnh cọp ở núi Ngưu Khuê. Mấy người ở trấn Thủy Tiên kia đều ngậm miệng không nói, chỉ có một lão bá trong quán trà rất kiêng dè nói có khả năng trên núi
có yêu quái. Ha ha ha ha… Trên đời này thật sự có yêu quái, nếu là ngươi sẽ không nói lời nào cũng sẽ không khai ra sao?”
“Quá hoang đường, bọn họ cũng chẳng phải khách thường vãng lai trong núi nữa!”
Một nam tử không mang theo bất kỳ binh khí nào bỏ thêm một khúc củi vào trong đống lửa, cũng cười nói:
“Được rồi, được rồi. Nếu chúng ta đã nhận cáo thị, liền giúp bọn họ chuyện
này. Nếu có yêu ma thật cũng tốt. Ta! Lục Thừa Phong còn muốn mở mang
chút kiến thức đây!”
"Ha ha ha, có lý!"
Những người bên
cạnh cũng cười theo. Tuổi trẻ ngông cuồng, một thân tài nghệ. Lần này,
chính là lúc mở ra chí khí hùng tâm, muốn trên giang hồ xông ra một phen tên tuổi!
Càng nghe bọn họ trò chuyện hăng say, Kế Duyên càng
vơi bớt đi hy vọng với đám người này. Xem ra bọn họ căn bản không biết
rằng trên núi này thật sự có yêu quái.
Kế Duyên cảm thấy dù sao
mình cũng nên thử ngăn cản một chút, đừng để đến lúc đó trừ yêu không
xong, còn liên lụy mình bị giận cá chém thớt.
Chín người luyện võ trẻ tuổi này dường như quên mất tên ăn mày này, vì vậy Kế Duyên chỉ có thể tự mình gây sự chú ý của bọn họ.
“Khục khục khục… Chẳng lẽ mấy vị tráng sĩ tới đây để đánh cọp?”
Kế Duyên ho khan rồi hỏi thăm.
Nghe Kế Duyên hỏi vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.
“Không sai, chúng ta nhận cáo thị của huyện nha, đặc biệt tới đây vì dân trừ hại.”
"A ~~~~ "
Kế Duyên ý vị thâm trường lên tiếng. Hắn cố gắng làm cho giọng nói của
mình không mang theo hàm ý khiêu khích, lại có thể khiến cho những người này hiếu kỳ.
Quả nhiên, phản ứng của tên ăn mày khiến bọn Yên Phi nhíu mày.
“Ăn mày, ngươi có điều gì muốn nói sao”
Yên Phi vô thức liền hỏi một câu, mà Kế Duyên cũng thuận theo nói tiếp.
“Cũng không có gì. Đối với tinh thần hiệp nghĩa của các vị, tại hạ cực kỳ
khâm phục. Chỉ có điều lúc ra trận giết địch, bày mưu rồi mới làm, vì
dân trừ hại cũng như vậy. Không biết mấy vị hiệp sĩ đã lên kế hoạch
chưa?”
Kế Duyên cố gắng thể hiện sự uyên thâm, chỉ cần biểu hiện và bộ dáng ăn mày khác xa nhau thì có thể khiến người khác chú ý.
Quả nhiên, tên ăn mày này vừa thay đổi phong thái, vừa nói năng hùng hồn
đầy lý lẽ, hợ nữa giọng nói lại trầm trọng thâm sâu, mười phần trung
khí, bỗng làm cho đám người cảm thấy không đơn giản!
Trưởng bối
thường dạy bảo đi ra cửa không nên xem thường bất kỳ ai. Yên Phi nhìn
đồng bạn, đứng lên rồi đến gần tên ăn mày vài bước. Gã tinh tế dò xét
tên ăn mày này lần nữa, rồi cau mày trả lời.
“Nghe nói cọp ăn
thịt người chỉ đi lại lúc đêm khuya. Chúng ta dự định dùng heo và dê
sống làm mồi nhử trên núi. Sau đó dụ dỗ mãnh hổ xuất hiện vào ban đêm,
rồi cùng nhau xong ra tấn công.”
Kế Duyên thoáng sửng sốt.
"Chỉ những thứ này? Không có kế sách khác, thủ đoạn khác?"
Mấy người này còn không thèm cân nhắc đến chuyện đào hầm, thiết lập các loại cạm bẫy nữa hả?
“Chúng ta đều tập võ từ nhỏ, võ nghệ cũng không phải hạng tầm thường. Dù cho
cọp có hung dữ nhưng bất quá chỉ là súc sinh. Đao kiếm trong tay, hợp
sức tấn công, còn có thể để nó chạy mất hả?
Chẳng ra làm sao, đám người này chẳng những đến cho có, hơn nữa còn quá ngây thơ!
Kế Duyên có chút bi thương, xem ra vẫn phải làm ra vẻ một phen.
Trong lòng chuẩn bị một hơi rồi mới mở miệng cười thành tiếng.
"Ha ha ha ha... Ha ha ha ha..."
"Ba ba ba đùng đùng..."
Kế Duyên khẽ vỗ tay cười.
“Được được được, tốt tráng sĩ, chẳng qua tại hạ có một lo ngại nhỏ. Nếu như
trong núi này không phải cọp bình thường mà là một yêu thú, các vị có
thể nắm chắc không?”
"Yêu quái?" "Thật hay giả vậy..."
“Trấn Thủy Tiên cũng có người nói như vậy!”
Vài tên hiệp sĩ nheo mắt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía tên ăn mày.
"Ăn mày, ngươi đừng cố làm ra vẻ huyền bí!"
Lúc này Kế Duyên cũng buông lỏng một chút, nụ cười không đổi nhìn bọn họ.
Hai mắt màu xám khiến cho chín người không khỏi an tĩnh lại.
“Ta
minh bạch bản thân thấp cổ bé họng, tùy tiện mở miệng khuyên bảo sẽ
khiến các ngươi chán ghét. Nhưng ta quan sát các ngươi đã lâu, thấy các
ngươi thực sự có ý chí hành hiệp trượng nghĩa. Các ngươi có thể làm
nhiều chuyện khác giúp cho muôn dân khắp thiên hạ, không đáng mất mạng ở chỗ này, ta bèn nhịn không được mới mở miệng.”
Lúc khuyên người phải vỗ mông ngựa một cái. Đây là đạo lý mà Kế Duyên đã tìm tòi ra trước kia.
Quả nhiên, nghe lời này trong lòng chín người này vẫn có chút thoải mái, chỉ là không thể hiện ra bên ngoài.
“Ăn mày… Ách, hảo ý của các hạ, chúng ta ghi nhớ trong lòng, nhưng nếu
chúng ta đã nhận cáo thị, tự nhiên sẽ thử cố gắng một lần. Ta cho rằng
chuyện yêu quái phần lớn chỉ do nghe nhầm rồi đồn bậy. Nếu chúng ta thực sự gặp bất trắc, cũng không trách được người khác!”
Yên Phi nói
năng chính nghĩa, người bên cạnh cũng gật đầu liên tục. Kế Duyên khen
ngợi đã chạm đến chỗ ngứa trong lòng bọn họ. Yên Phi nói ra cũng chính
không khác gì mọi người tỏ thái độ nhất trí, bọn họ đi không chỉ vì lấy
danh tiếng mà thôi!
Nói xong, Yên Phi chắp tay với Kế Duyên.
“Cám ơn thiện ý nhắc nhở của các hạ!”
Sau đó gã trở lại cạnh đống lửa, nhắm mắt dưỡng thần.
Đúng vậy, nhìn có vẻ bọn họ càng tràn đầy nhiệt tình hơn, Kế Duyên dứt khoát không khuyên giải nữa. Bằng không đến lúc đó bên này thì bị bọn họ
ghét, bên kia thì bị Lục Sơn Quân hiểu lầm, lý ngoại bất thị nhân a.
Về phần hắn đi đánh cọp với bọn họ tuyệt đối không thể nào, Kế Duyên chỉ
có thể hy vọng việc bản thân lừa Lục Sơn Quân đêm qua vẫn còn có chút
tác dụng...