Cành Ô Liu Trắng

Chương 12


trướctiếp

Ký túc xá của Lý Toản không lớn, có 2 giường tầng dành cho 4 người. Mền xanh quân đội được xếp thành một khối vuông vắn, thẳng nếp. Ngoài ra còn có hai cái bàn, hai cái ghế, chậu men và đồ vệ sinh cá nhân trên bậu cửa sổ. Mọi chỗ đều gọn gàng và sạch sẽ không tí vết bẩn. Cô không thấy quần áo để bên ngoài. Chắc chúng được để hết trong tủ.

Tống Nhiễm nhờ lúc ở đại học có từng ghé thăm ký túc xá của các bạn nam. Bây giờ nhìn vào ký túc xá của những người lính mới thấy sự khác biệt rõ rệt, kỷ luật như đã thâm nhập vào mọi khía cạnh của cuộc sống. Ngoài mùi mồ hôi nhàn nhạt, còn thoang thoảng chút mùi xà phòng trong phòng.

Ngoài cửa sổ nắng hoàng hôn khẽ lan trên mặt đất. Tống Nhiễm đứng về phía ánh nắng với vẻ mặt ngượng ngùng và mái tóc ướt rối, nước vẫn còn nhỏ giọt. Lý Toản mở ngăn kéo, cô liếc nhìn nó. Đồng phục quân đội của anh được gấp gọn gang để bên trong. Phía trên là một chiếc kèn acmonica, một cây bút và một cuốn sổ nhỏ.

Anh lấy ra một chiếc khăn và đưa cho cô: "Cô lau tóc đi."

Tống Nhiễm ngập ngừng. Lý Toản mỉm cười: "Khăn mới đấy"

"Không cần đâu" Cô nhanh chóng xua tay và nói với một chút ngập ngừng: "Tôi sợ làm dơ khăn của anh. Anh chỉ cần cho tôi mượn cái lược thôi. Tóc cũng nhanh khô ấy mà."

Anh cũng không miễn cưỡng, vắt chiếc khăn trên ghế của mình, đi đến bên cửa sổ và lấy một chiếc lược nhựa nhỏ màu trắng trong cái cốc đựng bàn chải đánh răng và kem đánh răng đưa cho cô.

Chỗ Tống Nhiễm đứng đã sớm có một vũng nước nhỏ, cô cầm lấy lược và bước ra cửa. Cô quay đầu ra ngoài, quay lưng về phía anh, cẩn thận chải mái tóc rối, nước nhỏ như mưa mặt đất. Cô vặn nước trên tóc, chải một lần rồi hai lần, cố gắng vắt khô nhất có thể. Thời tiết ở Garo nóng và khô, chỉ một lúc là tóc sẽ khô.

Anh liếc nhìn cô, gấp chiếc khăn trên lưng ghế và đặt nó trở lại trong tủ.

Cô chải tóc rồi hất mái tóc ra sau, lén lút lấy tay áo để lau khô nước trên chiếc lược, quay lại đưa cho anh và nói: "Cảm ơn anh."

"Không có gì." Anh cầm lấy nó, liếc nhìn chiếc lược đã khô một nửa rồi đặt nó trở lại vào chiếc cốc men. Anh lùi lại bên chiếc ghế và quay qua nhìn cô. Cả hai nhất thời im lặng.

"Anh đến đây khi nào?”

“Cô đến đây khi nào?”

Hai người đồng thời lên tiếng rồi lại đồng thời cười ngượng ngùng:

“Tuần trước”

“Tháng trước”

Mặt Tống Nhiễm đỏ lên, anh cũng im lặng nhìn ra vườn rau bên ngoài, anh có ý đợi cô nói trước.

Cả hai nhất cùng im lặng, giữa họ là ánh hoàng hôn ấm áp.

Cuối cùng, anh chủ động tiếp tục chủ đề và nói: "Tại sao cô lại đến đây? Đài truyền hình không phải nên cử phóng viên nam đi sao?"

"Anh coi thường phụ nữ à?" Cô cau mày.

"Tôi không có ý đó" Anh mỉm cười dịu dàng, nhìn thẳng vào cô. Mặc dù có một nụ cười dịu dàng, nhưng dù sao cũng là một người lính nên ánh mắt của anh vẫn mang theo một tia sắc bén.

Cô cúi đầu, vuốt mái tóc ướt của mình, nói: "Đã là phóng viên, không phải là nên tiến về phía trước chẳng lẽ lại chạy về đằng sau .... Thế còn anh? Sao lại qua đây? Tôi nghe chính ủy La nói rằng nhiệm vụ gìn giữ hòa bình ở đây là nhiệm vụ tự nguyện mà”

“Đã là một người lính, không phải là nên tiến về phía trước chẳng lẽ lại chạy về đằng sau… " Anh nhẹ nhàng dùng đúng câu của cô để trả lời.

"..." Tống Nhiễm mím môi. "Ồ. Được đấy."

Mặt trời lặn, chiếu trên mặt đất tạo thành một hình chữ nhật. Vệt nước ở cửa cũng đã bốc hơi hoàn toàn.

Cô không muốn ở lại quá lâu. Cô nhìn những con gà chạy bên ngoài và nói: "Chắc sắp đến lúc anh phải tập hợp rồi. Tôi đi trước nhé."

"Ừm."

"Cảm ơn." Cô chỉ về phía cửa sổ: "Về chiếc lược"

"Không cần khách sáo" Anh lại mỉm cười, khoe hàm răng ưa nhìn.

Tống Nhiễm quay đầu đi ra khỏi cửa, vừa khuất khỏi cửa sổ đã cắm đầu chạy. Lý Toản đi đến cửa liếc nhìn theo thấy cô chạy còn nhanh hơn cả thỏ, nhoàng một cái đã chạy đến cuối doanh trại rồi biến mất không thấy bóng dáng.

Tống Nhiễm chạy một hơi đến một khúc cua mới dừng lại, thở hổn hển. Cô đi chậm lại, điều chỉnh nhịp thở. Đang bước đi bỗng nhớ ra việc gì đó lại đột nhiên vỗ lên đầu rồi chạy vòng lại.

  

Ba lô của cô vẫn còn trong văn phòng của La Chiến. Khi vào văn phòng vì tâm trạng bối rối nên cô quên cả việc chào hỏi. La Chiến đặt điện thoại xuống, nhìn cô, gõ nhẹ xuống bàn.

Cô nhìn lại: "Chính ủy!"

"Có chuyện gì vậy? Sao lại thất thần như thế"

"Không có gì" cô lập tức giãn lông mày và nheo mắt lại.

"Nói xem có phải có anh chàng nào đã đắc tội với cô không, cứ nói với tôi, tôi sẽ cho anh ta chạy 10 km"

Tống Nhiễm cười cười: "Không có, chỉ là tôi đang suy nghĩ về việc tìm tư liệu thôi"

"Ồ, vừa hay muốn nói với cô ngày mai sẽ có một đơn vị đi thực hiện nhiệm vụ rà phá bom mìn. Cô có muốn đi cùng không?"

“Được ạ”

Tống Nhiễm đi ra ngoài, trên lưng vác một balo lớn, khi đến cửa lại ngập ngừng quay đầu lại hỏi: “La Chính ủy, thật sự có thể phạt chạy 10 km sao?”

La Chiến biết cô đang đùa, nhìn cô, giơ ngón tay chỉ chỉ hai lần. Cô nở một nụ cười rồi nhanh lẹ chuồn đi.

Sáng hôm sau, lại cúp điện

Căn phòng nóng kinh khủng, Tống Nhiễm liên tục ngủ không ngon giấc, mệt mỏi vật vờ đến mức đồng hồ báo thức gần như không đánh thức nổi cô dậy.

Khi cô vội vã chạy đến nơi tập trung với ba lô trên lưng, các sĩ quan và quân nhân của đơn vị rà phá bom đã tập hợp trong một chiếc xe tải quân sự. Tống Nhiễm vội chạy đến và nói xin lỗi vì đã để mọi người chờ đợi lâu.

Đội trưởng của họ Dương nói “Không muộn đâu” và trấn an khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm vì vẫn chưa quá muộn, lúc này mọi người cũng vừa chuẩn bị xong.

"Lên xe đi" đội trưởng Dương ngước nhìn người lính ngồi sau xe tải và nói "Giúp cô ấy lên đi"

Tống Nhiễm chuẩn bị trèo lên xe tải, thì một bàn tay đeo găng tay chiến đấu nửa ngón màu đen chìa ra, lộ ra một phần ngón tay dài. Cô liếc lên, Lý Toản đeo mặt nạ nửa mặt, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn cô.

Tống Nhiễm im lặng đưa tay cho anh, bàn tay mắn tay cô thật chặt, kéo mạnh, cô bước đến ghế cuối xe và ngồi xuống phía ngoài. Lý Toản cúi đầu, cũng chưa ngồi xuống, cằm anh hất vào trong và nói: "Cô ngồi bên trong đi."

Tống Nhiễm không hiểu tại sao, nhưng vẫn nhếch mông đẩy ba lô dịch vào phía trong. Lúc này, chiếc xe tải đột nhiên rẽ, Lý Toản không đứng vững, nghiêng ngả một chút, người đổ nghiêng về phía Tống Nhiễm. Thấy sắp ngã vào cô, anh áp hai tay vào mui xe, cố gắng giữ lại. Tống Nhiễm cũng vội né người tránh đi, hai tay ôm lấy cánh tay hơi ngượng ngùng. Sau đó chiếc xe chạy ổn định lại. Anh ngồi xuống, cùng với đồng đội phía đối diện kéo tấm ván chắn phía sau lên. Khuôn mặt của Tống Nhiễm đỏ bừng, trong lòng cố gắng điều chỉnh nhưng nhịp tim vẫn đập thình thịch không khống chế nổi. Cô kéo mũ bảo hiểm xuống che kín khuôn mặt. Cô không nhìn anh, nhưng anh kỳ thực đang ngồi bên cạnh cô. Con đường bị bom tàn phá nên khá xóc, thân xe lắc lư, cơ thể cũng nghiêng ngả theo. Tay, chân hai người không tránh được việc va chạm vào nhau. Cách cả lớp quần áo nhưng vẫn khiến cô thấy ngại ngùng bất an. Thật là muốn đòi mạng mà.

Một số binh sĩ trong xe nhắm mắt ngủ gà ngủ gật, có lẽ đêm qua họ ngủ không ngon. Cả xe im lặng, không ai nói gì. Tống Nhiễm cũng thấy ngủ, liền chống cằm lên ba lô, nhắm mắt lại.

Khi xe dừng lại, Tống Nhiễm tỉnh dậy. Lý Toản tháo vách ngăn xe tải và nhảy ra ngoài. Một đám lính cũng từng người nuối đuôi nhau xuống. Độ cao hơn nửa mét không phải là vấn đề đối với họ. Tống Nhiễm đi đến bên cửa xe, Lý Toản đứng dưới nhìn cô và nói: "Đưa balo cho tôi."

“Hơi nặng đấy" cô nhẹ nhàng nhắc nhở.

Anh dễ dàng đỡ lấy và đặt nó xuống dưới chân và hỏi: "Cô có thể xuống không?"

“Được" Cô ngồi xổm xuống, hạ thấp trọng tâm và nhảy xuống. Anh vẫn đưa tay ra đỡ lấy khuỷu tay cô, giữ một lúc.

"Cảm ơn." Tiếp đất cô nhấc balo và đeo lên lưng.

Họ đến một ngôi làng ở ngoại ô. Một số dân làng đã bỏ đi. Chỉ còn lại những người đã ở đây từ lâu đời và quá nghèo không thể ra đi.

Mùa này, lúa mì trên núi đã trổ bông. Những dải màu vàng bao phủ cả ngọn đồi. Một số cây ô liu rải rác xung quan trông giống như người canh gác trên vùng đất này. Bãi mìn nằm trong vùng trũng bên trong núi. Vài ngày trước, một người nông dân đã không may dẫm lên nó trong khi thu hoạch lúa mì, vụ nổ đã làm chết một cặp vợ chồng. Bãi mìn là do phiến quân chôn xuống trong lúc rút lui, lực lượng chính phủ đang bận rộn chiến đấu nên không có ai dọn dẹp. Nhiệm vụ của đội không phải là dọn sạch tất cả bom mình ở trên núi, vì đó là một khối lượng công việc quá lớn, sẽ tốn rất nhiều chi phí và nhân lực. Tất cả những gì họ phải làm là tạo ra một vành đai an toàn cho những người dân ở đây, và đặt các biển báo nguy hiểm cho khu vực còn lại.

Những người lính lấy máy dò, và nhanh chóng chia ra đi đến sườn đồi.

Đội trưởng Dương nhắc nhở Tống Nhiễm: “Đừng đi đến bọn họ chưa kiểm tra”

Tống Nhiễm gật đầu: "Tôi sẽ cẩn thận"

Lý Toản đi ngang qua nghe thấy đoạn nói chuyện này, nhẹ nhàng như không nói: "Chúng tôi mà đoàng một cái sẽ trở thành anh hùng nhưng nếu phóng viên Tống mà xảy ra chuyện gì thì sẽ bị kỷ luật cả đám đấy"

Đội trưởng Dương cười, nói: "Cậu ta nói đúng đấy."

Tống Nhiễm lí nhí: "Tôi hiểu rồi."

Việc rà bom là một công việc khá tẻ nhạt và cực kỳ nhàm chán. Mỗi người sẽ cẩn thận rà trên mặt đất trong khu vực đã được phân chia tương ứng của họ, cầm máy dò quét từng centimet đất.

Nhiệt độ dưới mặt đất lên đến gần bốn mươi độ, công việc cứ thế lặp đi lặp lại hàng giờ, nhìn qua cũng có thể tưởng tượng được sự mệt mỏi đến nhường nào.

Tống Nhiễm cầm máy ảnh và theo dõi công việc của họ. Hơi khó chịu một chút nhưng may mắn thay, cô chỉ cần chụp một số bức ảnh sau đó là có thể núp dưới bóng cây trốn nắng, nghỉ ngơi.

Vừa xem lại các hình ảnh chụp, cô vừa cố gắng không làm phiền họ, giữ giọng nói thật thấp nói vào bút ghi âm để ghi âm lời mô tả.

Trời và đất chìm vào sự im lặng. Vào lúc 10 giờ 20 phút, một tiếng chuông báo động phát ra, người lính A phát hiện ra một quả mìn. Tống Nhiễm đứng khá gần anh ta, ngay lập tức bước về phía trước. Binh sĩ A lại hướng sang bên cạnh hét lên: “A Toản”

Lý Toản đang ở gần đó, nhanh chóng đi qua.

Tống Nhiễm hạ ống kính xuống và thấy một đoạn dây nhỏ được kéo ra từ gốc của một cây lúa mì, cách mặt đất vài cm.

"Là bán lôi" Binh sĩ A nói với Lý Toản đang đi đến.

Lý Toản ngồi xổm xuống và nhẹ nhàng quét sạch bụi bẩn xung quanh nó. Sau một lúc, vỏ kim loại của quả mình xuất hiện. Hình tròn, đường kính khoảng 20-30 cm.

Tống Nhiễm tò mò và hỏi: "Bán lôi là gì?"

Lý Toản trả lời: "Là đạp phải nó sẽ phát nổ ngay"

Tống Nhiễm: "... Ồ."

Tống Nhiễm vẫn muốn hỏi, nhưng thấy anh bắt đầu cắt dây, đành ngậm miệng lại. Lý Toản đã lấy dao quân dụng để loại bỏ dây nối, sau đó gỡ bỏ kíp nổ.

Binh sĩ A đứng một bên giúp gạt đất, lấy dao quân dụng định nạy quả mìn lên.

"Cẩn thận!" Lý Toản bất ngờ giữ tay anh ta, trầm giọng nói: “Bên dưới còn có một quả lựu đạn"

“Suýt chết" Binh sĩ A giật mình, tay anh ta cứng đờ, không dám di chuyển.

Tống Nhiễm cũng rất lo lắng, nhưng không biết tại sao lại không cảm thấy nguy hiểm, mà thay vào đó cứ nhìn chằm chằm vào nó. Lý Toản từ từ vững vàng nâng đế quả mìn lên và nói: "Cậu buông tay ra." Đồng chí A từ từ buông tay và đưa cho Lý Toản xử lý.

Tống Nhiễm duy trì sự cảnh giác cao độ, ngồi xổm xuống một cách nhẹ nhàng, chĩa camera vào lỗ quả mìn và thấy trong đó có một thứ đen tròn ẩn trong bùn.

Cô đưa ống kính gần hơn, bất ngờ chạm vào tay Lý Toản

Tống Nhiễm: "..."

Lý Toản ngước mắt lên, cô mín môi ngậm chặt miệng như hến, vẻ mặt biết lỗi.

Anh nói: "Cô vẫn ở đây à?"

“Không thì sao?"

"Tôi cứ nghĩ cô đã sợ chạy mất dép rồi chứ"

"..." Cô lẩm bẩm: “Anh xem thường tôi?"

"Không dám" anh nói.

Tống Nhiễm nghe lời, nhìn trộm anh, thấy anh đã tập trung vào công việc trong tay, hơi nhíu mày và kiểm tra những vật tròn bên dưới.

Cô đưa ống kính kéo ra một chút và hỏi: “Đó là lựu đạn à?"

"Ừm." Li Min bình thản trả lời, cúi đầu nhìn vào bên trong và phán đoán tình huống. Chợt nhớ là Tống Nhiễm đang quay phim. Anh ta tiến đến và chỉ vào chuôi quả lựu đạn, giải thích thêm một câu: "Chỗ này ban đầu có một chốt an toàn nhưng đã được kéo ra. Bây giờ chốt kích nổ đang bị đất nặng đè lên. Một khi moi quả mìn lên nó sẽ phát nổ. "

"Nguy hiểm vậy sao "Tống Nhiễm thở dài và hỏi một cách lo lắng:" Vậy giờ nên xử lý thế nào?"

Lời còn chưa dứt đã thấy Lý Toản vươn tay vào lỗ, cầm lấy quả mình đưa đến trước mặt cô: "Này"

Tống Nhiễm: "..."

Cứ như vậy à

Cô lúng túng hỏi: "Nó sẽ không nổ đấy chứ?"

"Trừ khi tôi buông tay" Lý Toản nói, đồng thời buôn ngón trỏ của bàn tay cầm quả lựu đạn.

"Này" Tống Nhiễm sợ hãi la lên, bật nhảy ra phía sau.

Nhưng quả lựu đạn vẫn ngoan ngoãn nằm trong tay anh. Hóa ra anh buông ngón trỏ, nhưng ngón giữa và ngón đeo nhẫn vẫn giữ chặt kíp nổ.

Lý Toản nhìn chăm chú một loạt phản ứng vừa nãy của cô và một nụ cười rạng rỡ ánh lên trong đôi mắt sáng, nhưng anh kịp thời ho nhẹ một tiếng, kiềm chế ý cười.

"..." Tống Nhiễm nghĩ. Có lẽ cô nên méc lại với La Chiến khiến anh bị phạt chạy 10 km.

Cầm máy ảnh, cô tiếp tục hỏi: "Giờ thì sao? Anh cũng đâu thể cứ cầm nó mãi vậy."

"Chỉ cần dán băng vào nhưng ..." Lý Toản nhớ điều gì đó, trông nghiêm túc hơn, đứng dậy và nhìn vào đội trưởng Dương cách đó không xa. Báo cáo: "Một quả bán lôi và một quả lựu. Mang về hay xử lý luôn?".

Đội trưởng Dương nói: “Xử luôn đi"

Lý Toản nhìn lại Tống Nhiễm, vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: "Cô muốn quay cả cảnh này?"

Tống Nhiễm nhanh chóng gật đầu: "Tôi muốn."

Lý Toản mím môi, giơ tay lên và ném mạnh ra xa. Trên bầu trời xẹt qua một đường parabol. Anh quay lại và cầm máy ảnh trong tay Tống Nhiễm, đẩy cô ra sau lưng anh, nói: "Bịt tai lại."

Tống Nhiễm ngoan ngoãn đưa tay bị tai và núp sau lưng anh. Cách đó không xa, một tiếng nổ lớn vang lên, đất cát văng tung tóe như mưa, bắn lung tung vào bộ đồ chiến đấu của anh.

Một vài viên đá đập vào bắp chân của Tống Nhiễm, hơi đau. Nhưng hầu hết đều đã bị cơ thể anh chặn lại. Khi vụ nổ qua đi, anh cúi đầu, lắc lắc mấy cái, vỗ vỗ cát trên mũ bảo hiểm và trả lại máy ảnh cho cô.

Cô thì thầm: "Cảm ơn."

"Không có gì" Anh phủi bụi trên trang phục và bước đi, tiếp tục làm việc.

Tống Nhiễm thấy không ổn lắm, có một cục đất nhỏ rơi vào cổ áo cô. Cô cẩn thận hất lên và ném nó đi.

Cô nghĩ đến vừa rồi khi được anh che chở phía sau, tự nhiên thấy vô cùng an toàn…

Tống Nhiễm hít một hơi thật sâu, dỗ dành con tim đang loạn nhịp. Viên đá nhỏ ở nơi trái tim cô lăn qua lăn lại, đâm đâm, thiệt là biết giày vò người ta.

Nhất định khi về phải bắt anh chạy 10 km, còn phải là vác nặng mà chạy.

trướctiếp