Tiểu Kỳ Nam ra đời, tin tức nhanh chóng lan truyền khắp Tu Chân Giới, nhà
nhà nghe tin vui mừng như tết…bởi vì Bá Chủ bọn họ luôn sùng bái rốt
cuộc có con nối dõi, hơn nữa đây còn là tiểu công chúa, ngậm muôn vàng
sủng ái ra đời.
Tại Tu Chân Giới, vấn đề giới tính rất ít người xem trọng…bởi vì bất
kể là nam hay nữ, chỉ cần ngươi có được thiên phú, có thể trở thành
cường giả, đều sẽ được kính trọng như nhau.
Từ ngày có tiểu Kỳ Nam…Lạc Nam chính thức bị chúng nữ cho ra rìa, các bà vợ suốt ngày o bế lấy tiểu nữ nhi mà bơ hắn, ngay cả hai tiểu gấu
bông là Tiểu Hồng Nhi với Loan Loan cũng suốt ngày quấn quít bên cạnh
muội muội, mặc kệ ba ba của các nàng sắc mặt u oán.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, toàn bộ Hậu Cung trên dưới ngồi trong đình viện Liễu gia uống trà trò chuyện.
Nhìn từng dung nhan tuyệt sắt hạnh phúc ngập tràn, thỉnh thoảng có âm thanh cười khanh khanh giòn tan của ba cô con gái vang lên, Lạc Nam
trong lòng ấm áp, hận không thể để bức tranh gia đình này kéo dài đến
thiên trường địa cửu.
Bất quá hắn hiểu rõ một điều, khi mình chưa có chỗ đứng trên Tiên
giới, thì Việt Long Tinh vĩnh viễn chỉ là hạt bụi nhỏ trong sa mạc vô
tận, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thổi bay một cách đơn giản nhất.
Vì thế…Lạc Nam đã âm thầm quyết định, khi Tiểu Kỳ Nam lớn hơn một
chút, hắn sẽ mang theo cả nhà phi thăng Tiên giới, chấp nhận đối mặt với mọi loại hung hiểm.
Bất quá…cuộc sống luôn không diễn ra theo ý muốn.
Lần này cũng không ngoại lệ.
“Làm sao có thể?”
Lạc Nam đột ngột đứng bật dậy, sắc mặt hãi hùng khiếp vía nhìn chằm chằm lên trên bầu trời Liễu gia.
Nơi đó không biết tự bao giờ đã lơ lửng một thân ảnh, toàn thân được
bao trùm trong áo bào rộng thùng thình, khí tức thu liễm đến cực hạn,
diện mạo được che phủ bởi một đoàn sương khói mông lung kỳ ảo, không
nhìn ra bất kỳ điểm nổi bật nào.
Nhưng chính là như vậy, thân ảnh này lại khiến Lạc Nam khiếp đảm không thôi…
Thứ nhất…qua các trận chiến và cướp đoạt Linh Hồn, Bạch Nguyệt Đoạt
Hồn Nhãn của hắn đã đạt đến Cực Cấp Hạ Phẩm, dù là Cực Tiên cũng rất khó che giấu dung mạo trước mặt Lạc Nam, nhưng thân ảnh trên bầu trời kia
lại làm được điều đó.
Thứ hai…hắn là chủ nhân của Việt Long Tinh Cầu, mỗi một gió lay ngọn
cỏ ở thế giới này cũng không thoát khỏi cảm ứng của hắn, vậy mà giờ đây
lại có người thản nhiên đứng nhìn chằm chằm, nếu không phải đối phương
cố tình lộ diện…Lạc Nam thậm chí không biết được tồn tại của người này.
Chỉ dựa vào hai điều này, Lạc Nam đã đủ để khiếp sợ rồi…nhân vật như vậy, hàng lâm Việt Long Tinh vì sao?
Chúng nữ cũng bị bộ dạng của Lạc Nam làm cho khiếp sợ, nhìn chằm chằm lên trên thiên không…ánh mắt tràn ngập đề phòng nhìn thân ảnh thần bí
kia.
“Khanh khách!” Tiểu Kỳ Nam trong lòng Nguyệt Kỳ đột ngột tròn xoe mắt nhìn chằm chằm lên trên bầu trời cười trong trẻo.
Không một ai biết rằng, lúc này đây chỉ có một mình Tiểu Kỳ Nam nhìn
thấu được diện mạo của thân ảnh trên bầu trời, đó là một dung nhan tuyệt sắc vượt qua tất cả mẫu thân và các dì của nàng…hơn nữa không hiểu vì
sao trong lòng đứa trẻ như Tiểu Kỳ Nam lại sinh ra cảm giác thân thiết
với thân ảnh đó một cách khó hiểu.
“Kỳ Nam ngoan!” Diễm Nguyệt Kỳ như gà mái bảo vệ con nhỏ, đem Tiểu Kỳ Nam ôm sát vào trong lòng ngực, trong lòng nàng dần dần xuất hiện cảm
giác bất an.
“Tiền bối rốt cuộc là ai?”
Lạc Nam hít sâu một hơi khí lạnh, tiến lên một bước chắp tay hỏi thăm.
Hắn không biết đối phương có mục đích gì, nhưng ở trước mặt người
này…trong lòng Lạc Nam sinh ra cảm giác không thể chống cự, bởi vì cách
biệt quá mức to lớn, dù hắn sở hữu đến hai loại Cấm Kỵ…thì ở thời khắc
này cũng vô pháp bù đắp.
Chúng nữ cũng kinh ngạc khi thấy Lạc Nam biểu hiện thận trọng như
vậy, cả đám càng thêm không dám lơ làng, Tiên Lực đã âm thầm vận chuyển.
OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…
Trong lúc Hậu Cung đang đề phòng, thân ảnh kia chưa kịp trả lời câu
hỏi của Lạc Nam…thì bên trên bầu trời, có dị tượng xuất hiện.
Vô tận mây đen đùng đùng kéo tới, các cột Ngũ Sắc Lôi Kiếp khủng bố
bắt đầu được ngưng tụ, Thiên Đạo Chi Nhãn mở ra con mắt uy nghiêm vô
tình của mình lớn nhất có thể, lạnh lùng nhìn chằm chằm thân ảnh kia.
Hiển nhiên nó đã cảm ứng được có người phá vỡ quy tắc, không đem tu
vi áp chế lại dám tiến vào Việt Long Tinh nên muốn xuất hiện trừng phạt.
Toàn bộ Tu Chân Giới khiếp sợ ngẩng đầu, không hiểu rốt cuộc là ai lại trở thành kẻ xấu số của Thiên Đạo Chi Nhãn.
Lạc Nam và chúng nữ siết chặt nắm tay, trong lòng sinh ra hy vọng Thiên Đạo Chi Nhãn sẽ đem người thần bí kia đánh đuổi.
Chỉ là cảnh tượng tiếp theo lại khiến toàn bộ nhận thức của Lạc Nam
và chúng nữ đến nay triệt để sụp đổ, mà toàn bộ Tu Chân Giới cũng lâm
vào tĩnh lặng, xém chút nữa quỳ xuống.
Chỉ thấy người thần bí kia ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Thiên
Đạo Chi Nhãn một chút, chỉ là có âm thanh êm ái nhưng lại ẩn chứa vô tận quyền năng nhẹ nhàng vang lên:
“Cút!”
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Một tiếng vừa ra, Lôi Kiếp toàn bộ bị nghiền nát, bên trong sự lạnh
lùng vô tình của Thiên Đạo Chi Nhãn xuất hiện vẻ bàng hoàng và hoảng sợ, sau đó triệt để khép lại ánh mắt, biến mất tung mất dạng.
Toàn bộ bầu trời một lần nữa lấy lại ánh sáng, như chưa từng có chuyện gì diễn ra.
“Ực…”
Lạc Nam và chúng nữ cùng nhau nuốt một ngụm nước miếng khô khóc, bên trong ánh mắt là thật sâu rung động, không thể nào tản đi.
Bọn họ nhớ đến…thời điểm Đại Thủ Tiên Vương xâm phạm Việt Long Tinh ở Hải Châu Đại Lục.
Khi đó đối phương là Tiên Vương cao cao tại thượng không ai sánh
bằng, chỉ vài chiêu thức đã đem Thiên Đạo Chi Nhãn đánh cho trọng thương phải lâm vào ngủ say.
Nhưng dù là như vậy…thì Thiên Đạo Chi Nhãn lúc đó cũng cực kỳ ngoan
cường phản kháng, dù cho cuối cùng bị đánh hạ…nhưng trong mắt nó không
hề xuất hiện vẻ hoảng sợ như vừa rồi.
Chỉ một tiếng quát khiến Thiên Đạo Chi Nhãn khiếp sợ bỏ trốn…đây là điều mà ngay cả Tiên Vương cũng không thể nào làm được.
“Chẳng lẽ…là Tiên Tôn?” Chúng nữ Hậu Cung toàn thân rung rẩy, bị một
nhân vật có thể là Tiên Tôn nhìn chằm chằm, các nàng sởn cả tóc gáy.
Mà Diễm Nguyệt Kỳ nhịp tim bất đầu gia tốc, đem Lạc Kỳ Nam ôm càng chặt hơn, đôi môi cắn chặt xém chút rỉ máu.
“Kim Nhi…người này…rốt cuộc là ai?” Lạc Nam siết chặt nắm đấm, đối
phương thiện ác chưa rõ, dù phải liều mạng hắn cũng sẽ không khuất phục.
“Không lâu sau công tử sẽ biết!” Kim Nhi chỉ đáp một câu như vậy.
Lạc Nam giận đến ngứa răng, trong giờ phút dầu sôi lửa bỏng mà nha đầu này còn lập lờ nước đôi.
“Chủ nhân…chạy trốn đi! Người này không phải ngươi có thể đối kháng, một ý niệm của y có thể đem ta nghiền nát thành cạn bã!”
Đúng lúc này, một âm thanh non nớt pha lẫn rung rẩy vì sợ hãi vang
lên bên tai, Lạc Nam trong lòng càng thêm u ám, bởi vì giọng nói vừa rồi chính là của khí linh Việt Long Tinh Cầu.
Ngay cả Khí Linh của một thế giới cũng khuyên nhũ hắn như vậy…kẻ trước mặt này, khủng bố đến mức nào?
“Tiền bối là cao nhân phương nào?” Hắn kiên nhẫn hít sâu một hơi, lại lần nữa mở miệng hỏi.
Thân ảnh kia trầm mặc thoáng chốc, không trả lời câu hỏi của Lạc Nam, mà chỉ thở dài một hơi:
“Giao nàng cho ta đi! Các ngươi không bảo vệ được nàng…nếu để một số
kẻ biết đến sự tồn tại của nàng, để nàng ở lại nơi này chỉ khiến hành
tinh này lâm vào đại họa!”
“Nàng?” Ánh mắt Lạc Nam co rụt lại, bản năng của một người cha, một
người chồng khiến hắn lập tức lao đến ôm thật chặt Diễm Nguyệt Kỳ cùng
với Tiểu Kỳ Nam, mặc dù thân ảnh kia không nói rõ ràng “nàng” là
ai…nhưng hắn hiểu rằng, đối phương muốn Lạc Kỳ Nam con gái hắn.
“Vô ít…dù là mấy tiểu Tiên Vương đang lén lút quan sát bên trên cũng
không dám làm gì ta, các ngươi không ngăn cản được!” Thân ảnh giọng nói
hết sức thản nhiên, nhưng lại khiến Lạc Nam và chúng nữ cảm thấy toàn
thân như gặp phải trọng kích, trong lòng dâng lên vô tận sóng gầm.
Bọn hắn vẫn luôn thắc mắc…vì sao có kẻ phá hỏng quy tắc thế giới mà các vị Tiên Vương hay chấp pháp vẫn chưa xuất hiện.
Thì ra…khi thực lực của một số người đạt đến một tầng thứ nào đó…cái gọi là quy tắc ở trong mắt họ chỉ là trò đùa trẻ con.
Các vị Tiên Vương đã xuất hiện từ lâu, nhưng không dám ra tay trừng
phạt thân ảnh thần bí…điều đó nói rõ, Tiên Vương ở trước mặt người này
không là gì cả.
Quy tắc…chỉ giới hạn những kẻ không phải cường giả chân chính mà thôi.
Hiểu được đạo lý này, lòng khao khát sức mạnh của Lạc Nam và chúng nữ bùng phát càng thêm dữ dội…
Bất quá hiểu rõ không thể chống lại thân ảnh thần bí này, Lạc Nam ánh mắt hiện lên vẻ quyết ý.
“Vào!”
Hắn quát một tiếng, Linh Giới Châu đem toàn thể hắn và chúng nữ thu vào bên trong, để lại một đình viện Liễu gia vắng vẻ.
“Linh Giới Châu…thật hoài niệm a!”
Thân ảnh thần bí kia nhìn thấy cảnh tượng này nhẹ nhàng lẩm bẩm một hơi, sau đó bàn tay hướng về không gian chợp đến…
Trong lòng bàn tay trắng nõn…Linh Giới Châu bị bắt gọn, thân ảnh thần bí ý niệm vừa động, thân thể cũng theo đó biến mất.
…
Bên trong Linh Giới Châu.
“Phu quân…người vừa rồi rốt cuộc là ai, vì sao muốn đoạt Kỳ Nam của bọn thiếp?”
Diễm Nguyệt Kỳ cùng chúng nữ tràn ngập lo lắng vây quanh Lạc Nam, chưa bao giờ các nàng bất an đến mức như thế này.
XOẸT XOẸT XOẸT…
Trong ánh mắt trợn tròn của các nàng, không gian Linh Giới Châu đột
ngột bị xé rách, thân ảnh thần bí không nhìn rõ dung mạo kia lại xuất
hiện rồi.
“Giam Cầm!”
Lạc Nam lạnh lùng quát, không gian bốn phía Linh Giới Châu theo chỉ
thị của hắn bất chợt hình thành lồng giam, hướng thân ảnh kia ép đến.
Lạc Nam đương nhiên hiểu rõ với tu vi của đối phương, Linh Giới Châu
sẽ không trốn tránh được…nên hắn chỉ có thể liều dụ dỗ người này vào
cùng, sau đó mượn nhờ quyền làm chủ của mình dùng Linh Giới Châu đánh
bại người này.
“Không biết nên nói ngươi thông minh…hay là ngây thơ nữa!”
Thân ảnh kia nhẹ nhàng lắc đầu, óng tay nhẹ phất…Linh Giới Châu đang
công kích bất chợt trở nên yên tĩnh, không còn dám hó hé dù chỉ một
chút.
Bất lực…
Một cảm giác bất lực dâng trào khắp toàn thân Lạc Nam và chúng nữ…
“Ta chỉ muốn tốt cho đứa bé và cả các ngươi…bổn Đế sẽ thu nàng làm đệ tử, toàn bộ Vũ Trụ mênh mông này, chỉ có ta mới mang lại tiền đồ sáng
chói nhất cho nàng!”
“Bổn Đế? Ngươi là Tiên Đế?” Lạc Nam giật mình, ánh mắt tràn ngập nghiêm nghị.
“Muốn cướp nữ nhi của ta? đừng nằm mơ!”
Diễm Nguyệt Kỳ mặc kệ đối thủ có là Tiên Đế hay không, nàng như hổ
cái lên cơn giận dữ, có kẻ muốn đoạt đi nữ nhi yêu dấu của nàng, dù phải thịt nát xương tan…nàng cũng không để đối phương toại nguyện.
GÁY…
Kim Ô Thánh Hỏa bùng nổ, hư ảnh Thần Thú Kim Ô gào thét mà ra, hung hăng hướng thân ảnh thần bí kia vồ đến.
“Kim Ô?” Hư ảnh thần bí có chút kinh ngạc, vốn dĩ y chỉ quan tâm đến
Thời Không Thánh Thể của Tiểu Kỳ Nam…nên chẳng thèm dò xét thiên phú của mẫu thân nàng.
Dù sao thì trong mắt y, nữ nhân đến từ thế giới cấp thấp có thể may
mắn sinh ra Thời Không Thánh Thể đã là vạn hạnh, làm sao đùng một cái
xuất hiện Kim Ô Thần Thú thế này?
Bất quá bấy nhiêu đó chưa phải toàn bộ, rất nhanh thân ảnh thần bí toàn thân chấn động, lâm vào khiếp sợ thật sự.
RỐNG…
GÀO…
LỆ…
NGÂM…
Theo vô vàn tiếng gầm thét vang trời, Thái Bạch Thôn Tinh Xà, Băng
Phượng Hoàng, Thanh Phong Dực Long, Cửu Vĩ Thiên Hồ, Mộc Thanh Tước,
Khổng Tước, Côn Bằng, Diễm Băng Hoàng Điểu, Kim Sát Bạch Hổ, Thái Cổ
Long Tượng, Hắc Ma Thánh Báo, Kim Sí Đại Bằng…
Hư ảnh các loại thần thú gào thét mà ra, ở trên không trung tung ra toàn lực hướng thư ảnh thần bí công kích.
Mà các loại huyết mạch đặc biệt như Thủy Hoang, Quảng Hàn…cũng toàn diện xuất động, không nói hai lời thi triển công kích.
Ngũ Hành Thánh Thể, Diệt Sinh Độc Thể, Hóa Trận Thánh Thể, Hóa Phù
Thánh Thể, Đại Nhật Thần Thể, Cửu Âm Thiên Thể, Phá Vạn Kiếm Tâm Thể,
Nhẫn giả Vô Song Thể, Nhân Khôi Thông Huyền Thể…các loại Thể Chất cũng
dốc hết toàn lực.
Hậu Cung chúng nữ đồng lòng đến cực hạn, kẻ này muốn cướp đi đứa con chung của các nàng, làm sao có thể nhẫn nhịn?
Vô vàn loại công kích tập trung vào thân ảnh thần bí, khiến y toàn
thân chết lặng như trời trồng, trong lòng sinh ra cảm giác như đang mộng du.
“Đây rốt cuộc là nơi nào?”
“Ta không phải lạc vào Viễn Cổ Chiến Trường ấy chứ?”
“Các loại Huyết Mạch…các loại Thể Chất quý hiếm cùng lúc xuất hiện
trên thân một đám nữ nhân ở thế giới cấp thấp, chuyện quỷ gì thế này?”
Dù với tâm cảnh của một Tiên Đế, khi chứng kiến vô cùng vô tận thủ
đoạn của Hậu Cung, thân ảnh thần bí cũng phải mất vài hơi thở mấy lấy
lại bình thản.
“Thời Gian Đọng Lại!”
Hít sâu một hơi bình ổn lại tâm tình quái dị của mình, thân ảnh nhẹ nhàng thở ra một hơi nặng nhọc.
Trong khoảnh khắc đó, các loại công kích cường đại của chúng nữ bất
chợt bất động trên không trung, ngay cả tiến thêm một bước cũng không
làm được.
“Mất đi!” Thân ảnh thần bí lại tiếp tục phất tay, một cái Vòng Xoáy
Không Gian xuất hiện trong Linh Giới Châu, đem công kích vô tận của
chúng nữ hút vào trong đó, chỉ thoáng chốc đã biến mất dạng.
“Quá mạnh!” Chúng nữ thật sâu lâm bất lực, cả đám sắc mặt ảm đạm như tro tàn.
Các nàng không phải ngu ngốc, đối phương mạnh quá sức tưởng tượng của các nàng…do người ta không muốn đánh mà thôi, bằng không các nàng đã
sớm bị giết sạch.
Sở hữu Thời Gian và Không Gian hai loại Linh Căn, thực lực của người
thần bí này vượt xa thiếu nữ hai lưng và con chồn các nàng từng thấy kia quá nhiều, hai bên không cùng một cấp bậc.
“Tiền bối…ngươi mạnh thì mạnh thật, nhưng tin tưởng ta…nếu muốn bắt
đi con gái ta, cái giá ngươi phải trả sẽ rất thê thảm!” Lạc Nam đứng im
nhìn tình cảnh này bất chợt lên tiếng, bên trong ánh mắt tà dị tràn ngập điên cuồng.
Hắn quyết định…nếu kẻ trước mặt này vẫn muốn cướp đi Tiểu Kỳ Nam, hắn sẽ thả ra Cấm Kỵ một cách hoàn toàn để dẫn động toàn bộ Vũ Trụ, quấy
một trận long trời lỡ đất.
Tin tưởng khi đó sẽ có rất nhiều đại năng Tiên giới tìm đến Cấm Kỵ,
người thần bí trước mặt dù cho lợi hại…nhưng chưa chắc đối kháng được
toàn bộ Tiên giới.
Thân ảnh thần bí kia liếc nhìn Lạc Nam thật sâu, nếu là trước đây
nghe được lời nói như vậy y sẽ không để ở trong lòng, bất quá sau khi
chứng kiến vô số loại Huyết Mạch và Thể Chất, lại sinh ra mấy phần xem
trọng.
Nam tử nhìn qua trẻ tuổi ở trước mặt này sinh ra nữ xuất chúng, lại
có một đám nữ nhân sở hữu thiên phú khủng bố như vậy ở bên cạnh, nhất
định không phải kẻ tầm thường ở hạ giới như vẻ ngoài của hắn.
Nghĩ đến đây, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng chút ít, mở miệng hỏi: