Không gian triệt để trở nên tĩnh lặng, chúng nữ Nguyệt Kỳ cùng vô số
nữ nhân Bách Hoa Tông từ phía dưới nhìn lên nhất thời hé mở từng đôi môi thơm, trong ánh mắt đều là sự kinh ngạc…
Hiển nhiên không một ai ngờ tới kết quả sẽ là như vậy, dù sao trước
đó cả Lạc Nam và Tô Nhan đều diễn xuất quá đạt, chiêu thức vận dụng mang tính một đòn quyết định thắng bại, thậm chí ngay cả Thiên Hạ Vô Song
của Lạc Nam cũng đã kích hoạt.
Cả hai đều muốn đánh lừa đối phương, để đối phương không nhận ra
quyết định của mình, nhưng kết quả cuối cùng lại là như vậy…cả hai người cùng lúc buông bỏ vũ khí, cả hai người đều không muốn tổn thương đối
phương, đều chấp nhận mình là người chịu thiệt.
Cảnh tượng tưởng chừng chỉ có trong tiểu thuyết này lại xuất hiện
trước mắt các nàng, nhất thời trong lùng rung mạnh, hâm mộ, sùng bái
hướng mắt nhìn hai thân ảnh trên không trung kia…đó gọi là chân ái sao?
Lạc Nam và Tô Nhan va mạnh vào nhau, hắn vô thức vươn tay ôm lấy thân thể nàng vào lòng, bốn mắt nhìn nhau…ngàn lời muốn nói.
Hai người không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết được tại sao lại xảy
ra kết quả như vậy, rõ ràng là người kia cũng nghĩ giống như mình, không muốn tổn thương lẫn nhau, một luồng cảm giác hạnh phúc, cảm động dâng
trào, giờ phút này như vĩnh hằng trong tâm trí.
Cảm giác được vòng tay săn chắc của nam nhân, hơi ấm của nhau lan tỏa qua da thịt, Tô Nhan hé đôi môi mộng, thổ khí như lan:
“Đệ làm như vậy…sao có thể đánh bại tỷ?”
Trong giọng nói của nàng có chút run rẩy, hắn không muốn đánh nàng, làm sao đem nàng đánh bại, làm sao nàng…có thể gả cho hắn…
Lạc Nam nghe vậy bật cười, một tay ôm chặt vòng eo Tô Nhan, bàn tay
còn lại nhẹ nhàng vuốt ve gò má hơi ửng hồng của giai nhân, Tô Nhan hơi
run rẩy trước động tác của hắn, bất quá vẫn không nỡ đẩy ra.
“Nàng nói ngốc cái gì? chúng ta trong lòng có nhau, quang minh chính
đại đến với nhau, cần gì phải phân ra thắng bại?” Hắn cười tủm tỉm hỏi.
Tô Nhan sững sờ, nhất thời khó hiểu: “Vậy còn lời nói của sư phụ?
Nàng bảo khi nào đệ vượt qua ta và hai vị sư tỷ, mới đem chúng ta gả cho đệ a…”
“Thế nàng có thấy ta cùng Nguyệt Kỳ với Mộng Ảnh đánh nhau chưa?
Chúng ta có phân ra thắng thua chưa? Hai nàng vẫn gả cho ta đấy thôi!”
Lạc Nam hỏi ngược lại.
“Cái này…” Tô Nhan cắn cắn môi, nhất thời không biết nói gì.
Lạc Nam bàn tay nhẹ nâng cái cằm trơn bóng tuyệt mỹ của nàng, để ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, hắn thủ thỉ nói:
“Lúc chúng ta mới gặp nhau, Nguyệt Kỳ vẫn còn kiêu ngạo với ta, Tô
Nhan nàng vẫn còn lạ lẫm với ta…sư phụ nói như vậy để làm cái cớ nhằm
khi ta vượt qua các nàng, sư phụ có lý do chính đáng đem các nàng gả cho ta mà thôi, hiện tại Nguyệt Kỳ đã tự nguyện gả cho ta rồi, Mộng Ảnh
cũng giống như vậy…”
Tô Nhan lặng người, tính cách của nàng vốn thanh tịnh trong trẻo,
thường ngày nhớ về Lạc Nam cũng do lời nói của Võ Tam Nương khi đó, dần
dần ý nghĩ của nàng vẫn luôn cho rằng mình gả cho hắn là một loại nghĩa
vụ, cần phải thực hiện theo ý định của sư phụ khi hắn vượt qua nàng,
đánh bại nàng…
Nhưng lúc này khi nằm trong lòng hắn, Tô Nhan mới chợt nhận ra…trong
lòng nàng có hắn, dù hắn không vượt qua nàng thì có làm sao? cho dù hắn
có trở thành một phế nhân thì có làm sao? hắn vẫn là nam nhân nàng chọn.
Diễm Nguyệt Kỳ nghe hai người đối thoại, nhất thời mỉm cười ngọt
ngào… nàng và phu quân cũng từng ước định mười năm, thật ra đó cũng là
cái cớ giữa hai người, một khi tình cảm đã chín muồi, cái cớ đó nhất
thiết tồn tại sao? Nàng Diễm Nguyệt Kỳ vẫn ngoan ngoãn làm vợ hắn, dù
hắn chưa chính thức đánh bại nàng…
Với tính cách của Tam muội đương nhiên không hề nghĩ được đến đó, bị
lời nói bâng quơ tùy ý của sư phụ mà tự ép bản thân đi vào khuôn khổ,
thậm chí ngay cả lúc Lạc Nam mang Nhẫn Cỏ ra cầu hôn, dù nàng đã rất
muốn đồng ý…nhưng vẫn không quên được chuyện hắn cần làm là đánh bại
mình.
Nguyên nhân là vì Tô Nhan quá mức kính trọng Võ Tam Nương, thậm chí
cả những lời nói bâng quơ tùy ý của bà nương kia vẫn được nàng khắc cốt
ghi tâm.
Lạc Nam đương nhiên nhận ra điều đó, hắn muốn dẫn nàng thoát khỏi suy nghĩ gò bó đó nên chấp nhận đề nghị khiêu chiến của Tô Nhan, chấp nhận
kết cục trọng thương để tình cảm của nàng thức tỉnh, nào ngờ kết quả
cuối cùng lại hoàn hảo như vậy.
Không ai trọng thương, tình cảm của cả hai lại càng bùng phát dữ dội.
Lúc này hai người chăm chú nhìn nhau, Nhẫn Cỏ một lần nữa nâng lên, Lạc Nam trịnh trọng nói:
“Tô Nhan, ta yêu nàng nên muốn nàng gả cho ta, chỉ đơn giản như vậy…nàng có chấp thuận không?”
Ánh mắt Tô Nhan ướt át, tận sâu bên trong ẩn chứa tình cảm ấm nồng, nàng gật mạnh đầu, hạnh phúc nói ra:
“Thiếp đồng ý, thiếp đồng ý gả cho chàng vì lòng thiếp có chàng, chỉ đơn giản như vậy!”
Lạc Nam hưng phấn muốn vỡ òa, Bách Hoa Tiên Tử không nhiễm bụi trần
đang bài tỏ với hắn, nàng chấp nhận làm thê tử hắn vì nàng yêu hắn…mà
không phải do lời nói khi đó của sư phụ.
Lạc Nam lần đầu nhẹ nhàng run rẩy, hắn nâng bàn tay ngọc ngà của nàng lên, Nhẫn Cỏ run run có đôi chút lúng túng, vậy mà đeo không vào…
Tô Nhan mỉm cười như trăm hoa đua sắc, bàn tay còn lại của nàng nhẹ nhàng nắm lấy hắn, gia tăng tự tin cho nam nhân.
Lạc Nam hít sâu một hơi, rốt cuộc Nhẫn Cỏ cũng nằm gọn trên ngón đeo
nhẫn của nàng…điều này mang ý nghĩa, Bách Hoa Tiên Tử đã là vị hôn thê
của hắn.
Bàn tay nàng thon thả trắng ngần không chút tì vết, các ngón tinh xảo tỷ mỉ như xảo đoạt thiên công, có thể dùng từ hoàn mỹ để hình dung…lúc
này Nhẫn Cỏ nhỏ nhắn tô điểm bên trên, lại có sự mộc mạc giản đơn, khiến Tô Nhan từ một tiên nữ không nhiễm bụi trần trở thành một hiền thê
trong truyện cổ tích.
Bờ môi Tô Nhan run động, hơi thở tràn ngập mùi đàn hương, Lạc Nam rốt cuộc không nhịn được nữa cúi đầu, ngậm chặt cánh hoa mềm mại đó.
“Ưm…”
Tô Nhan bất chợt nỉ non một tiếng, cảm nhận hương vị lạ lẫm mà đầy
ngọt ngào, môi hắn mơn trớn môi nàng, trái tim như ngừng đập, cơ thể tựa sát lòng nam nhân, đôi tay vẫn cùng hắn nắm chặt...
Gò má nàng ửng đỏ đẹp không sao tả siết, Lạc Nam diệu dàng ôn nhu đến cực điểm, chỉ nhẹ nhàng hôn môi nàng, tận hưởng xúc cảm tuyệt vời nhất
thế gian…
Môi nàng mát diệu, ngọt ngào, mềm mịn, ngậm lấy như có thể hòa tan linh hồn hắn.
Hơi thở Tô Nhan gấp gáp, cảm giác đầu lưỡi nóng bỏng của hắn đột ngột chèn qua hai cánh môi, nhất thời giật mình run lẩy bẩy, nàng không quen nên có chút kháng cự…
“Bảo bối ngoan, nụ hôn lần đầu của chúng ta…không thể lưu lại nuối
tiếc!” Lạc Nam diệu dàng truyền âm dụ dỗ, càng đem nàng ôm chặt vào
lòng.
Tô Nhan nghe vậy trái tim mềm nhũn, hàm răng ngọc ngà rốt cuộc khai mở, đầu lưỡi hắn mạnh mẽ tiến vào.
“Ưm, hức…”
Tiếng nhẹ rên từ cổ họng nàng trong vô thức, đầu óc Tô Nhan đã hoàn
toàn mụ mị khi cái lưỡi thơm tho nhỏ xinh của mình bị quấn lấy, nước bọt tràn đầy khí khái nam nhân truyền vào miệng nàng, tương tự chất mật của nàng cũng bị hắn chiếm lấy.
Không chỉ riêng nàng, ngay cả Lạc Nam cũng cảm thấy đầu óc trống
rỗng, chỉ còn lại dư vị tuyệt vời nơi miệng lưỡi, hôn nàng theo bản
năng…
Đôi nam nữ say đắm hôn nhau giữa ngàn hoa, trước ánh mắt hâm mộ của
vô số nữ tử Bách Hoa Tông, ánh mắt các nàng đã sớm ướt át vì hâm mộ, cảm thấy thay Tông Chủ cảm thấy vui mừng, hạnh phúc.
Nam nhân của Tông Chủ các nàng là thiên tài Top 10 Hoàng Kim Bảng
mang danh yêu nghiệt, tương lai chính là đỉnh cấp cường giả, trai tài
gái sắc, xứng lứa vừa đôi.
Thời khắc này sẽ ghi vào sử sách Bách Hoa Tông, truyền lưu hậu thế…
Không biết đã qua bao lâu, khi Lạc Nam cảm giác khóe môi hơi tê dại, hắn rốt cuộc buông tha Tô Nhan, lưu luyến tách rời…
Tô Nhan hoàn toàn mất hết sức lựa tựa trong lòng hắn, Lạc Nam cười ha ha đem nàng bế lên theo kiểu công chúa, hạ mình rơi xuống…
“Chúc mừng Tông Chủ, chúc mừng Lạc công tử…” Các vị trưởng lão đè nén cảm xúc dâng trào, vội vàng tiến đến mừng rỡ nói ra.
Tô Nhan lúc này không còn chút hình tượng tông chủ uy nghiêm thường
thấy, trái lại như tiểu cô nương mới biết yêu ẩn nấp trong lòng hắn…
“Khanh khách, tam muội thật khả ái!” Diễm Nguyệt Kỳ cùng Tần Mộng Ảnh nhoẻn miệng cười trêu chọc.
Tô Nhan nghe vậy sắc mặt càng đỏ, rốt cuộc nhảy xuống lòng hắn đứng
sang một bên, một mặt hạnh phúc không che giấu được, trong lòng nàng
chưa bao giờ nhẹ nhõm như vậy.
“Chúc mừng phu quân!” Yên Nhược Tuyết cùng Hoa Ngọc Phượng tiến đến mỉm cười nói.
“Thua thiệt các nàng!” Lạc Nam hơi áy náy nắm chặt tay hai nữ, hôm
nay hắn cũng cầu hôn hai nàng, trái lại giành hết sân khấu cho Tô Nhan
rồi.
“Nói ngốc gì đấy? chàng phải đối tốt với Tông Chủ đấy, nếu không Mị
tỷ không tha thứ chàng!” Hai nữ lườm tên này một cái, các nàng nào có
hẹp hòi như vậy…
Lạc Nam tự tin vỗ vỗ ngực, tưởng chuyện gì thì khó, chứ nữ nhân của
mình còn không thể yêu thương, hắn cũng không xứng làm nam nhân.
Lúc này hầu hết đệ tử Bách Hoa Tông cũng kéo đến tham gia náo nhiệt
tạo thành một vòng tròn lớn, có thể nói là oanh oanh yến yến, nhìn nơi
đâu cũng toàn là mỹ nữ.
“E hèm, mặc dù Lạc công tử và các nàng đã tâm đầu ý hợp, bất quá lễ
nghi là không thể thiếu, đương nhiên chỉ cần đơn giản là được!” Đại
trưởng lão Hoa Ngọc Loan ho khan nói ra.
Lạc Nam nghe vậy mỉm cười, hỏi vợ đương nhiên cần có sính lễ, hắn một lần cưới hết bốn viên minh châu, cũng không thể để Bách Hoa Tông thua
thiệt…
“Các nàng có thể cho ta một chút không gian!” Hắn nhìn mấy nữ đệ tử Bách Hoa Tông cười nói.
Cả đám nhất thời ngoan ngoãn lùi lại thật xa để giữa khoảng cách, bất quá lại tràn ngập tò mò, thầm nghĩ Lạc công tử muốn có không gian lớn
làm gì?
Lạc Nam nhìn Nguyệt Kỳ cùng Mộng Ảnh liếc mắt, hai nữ mỉm cười bay
đến sau lưng hắn, bàn tay nhẹ nâng, hai cái mâm ngọc xinh xắn đã xuất
hiện trên tay các nàng…
Bên trên là từng kiện Pháp Bảo bá đạo, mặc dù có hai nàng áp chế, bất quá chúng vẫn khiến không gian xung quanh có chút run rẩy rồi…
Chưa dừng lại ở đó, Lạc Nam hơi động ý niệm, tất cả nữ nhân trong
Linh Giới Châu đồng loạt xuất hiện, mỗi người như hoa như ngọc xinh đẹp, trên tay đều bê lấy một cái mâm cao quý…
Các nàng phân biệt đứng thành hai hàng sau lưng Lạc Nam, cười tươi rạng rỡ…
Ngay cả Minh Nguyệt, Linh Lung cũng tham gia náo nhiệt, chỉ thiếu Ái Tâm cùng Tô Mị còn đang bế quan…
Để các vị tiên tử nổi danh trên Bách Hoa Bảng bê sính lễ, ngoài Lạc Nam ra không còn ai khác.
Ngay cả một con Người Đá cũng xuất hiện, hai cánh tay khổng lồ của nó bưng một cái mâm lớn có đường kính chừng trăm mét, bên trên là lít nha
lít nhít vật phẩm, không thấy điểm cuối cùng, đó còn chưa kể đống Linh
Thạch chất chồng như núi kia.
Mà khi cảnh tượng này xuất hiện, nhất thời khiến toàn thể Bách Hoa
Tông sắc mặt đại biến, ngay cả Tô Nhan cũng ngơ ngác thất thần…
Liễu Thi Cầm không bê mâm, đứng cạnh Lạc Nam, quét mắt một vòng nhìn toàn thể Bách Hoa Tông, mỉm cười ôn tồn nói ra:
“Sính lễ cầu hôn Bách Hoa Tông ba vị Thánh Nữ gồm có: 500000 Cực Phẩm Linh Thạch, 1200 viên Dưỡng Nhan Đan, 600 kiện Y Phục Địa Cấp Cực Phẩm, 90 kiện Thiên Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo, 30 bộ Công Pháp Thiên Cấp Cực
Phẩm, 12 bộ Công Pháp Linh Cấp Cực Phẩm, 12 kiện Linh Cấp Cực Phẩm Pháp
Bảo cùng với 1 con Người Đá Thất Chuyển Sơ Kỳ Thể Tu!”
Tĩnh…
Tĩnh lặng đến cực hạn…
Hàng ngàn đệ tử Bách Hoa Tông trợ mắt há hốc mồm, có nữ còn lấy tay
dụi mắt, véo mạnh lên mặt mình xem có phải bản thân đang nằm mơ, nhìn
lít nha lít nhít sính lễ trên tay các vị tiên tử, các nàng nhất thời hít thở không thông.
Nhất là Dưỡng Nhan Đan và y phục xinh đẹp chính là bảo bối trong mắt
nữ nhân, Đa Bảo Các bán ra với các giá rất cao các nàng mua không nổi,
chỉ biết ước vọng mà thôi.
Vậy mà hiện tại sính lễ có rất nhiều, ngày sau nhất định sẽ trở thành phần thưởng cống hiến của môn phái, chỉ cần các nàng cố gắng nhất định
sẽ đạt được.
Các vị trưởng lão Bách Hoa Tông chỉ cảm thấy thế giới này sắp đảo
điên, khóe mắt Hoa Ngọc Loan cùng Yên Nhược Lan tràn ra lệ nóng, đồ đệ
có thể tìm được một tấm chồng như vậy, các nàng sao có thể không vừa ý.
Sính lễ như vậy đã vượt qua bảo khố của một cái Cửu Cấp Thế Lực rất
nhiều lần…xung kích tạo ra thật sự là quá lớn, thậm chí con Người Đá đạt đến Thất Chuyển Sơ Kỳ, chính là vũ khí khủng bố sắp tới của Bách Hoa
Tông.
Không phải các nàng tham lam, mà khi Lạc Nam đưa ra sính lễ lớn như
vậy, chứng tỏ địa vị của chúng nữ trong lòng hắn đồng dạng rất lớn, giao đồ đệ cho một người nam nhân như vậy, các nàng hoàn toàn yên tâm.
Liễu Thi Cầm chưa dừng lại ở đó, nàng vỗ vỗ tay…
RỐNG…
Lạc Nam ý niệm vừa động, lại thêm hai con Người Đá hung hăng xuất hiện, một âm thanh chấn kinh thiên hạ vang lên.
Hai con Người Đá Thất Chuyển Thể Tu bê một cái mâm lớn, bên trên mâm
ngồi một Con Gấu uy phong lẫm lẫm, một thân Hắc Bạch thổ linh lực nồng
đậm đến cực hạn, khiến Tô Nhan lần đầu tiên biến sắt, bật thốt lên:
“Dị Thổ!”
Đám người nghe vậy giật mình kinh hãi, chuyện Lạc Nam làm ở Bạch Sa
Hoàng Triều đã sớm lan truyền khắp tinh cầu, ai cũng biết Dị Thổ mạnh
nhất hiện giờ trong tay hắn, lúc này lấy ra không lẽ là muốn…
“Hiện ra bản thể đi!” Lạc Nam hướng Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ nhàn nhạt nói ra.
Sắc mặt Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ nhất thời đen lại, nó chưa bao giờ cảm
thấy mất mặt như thế, bị bế trên mâm để làm sính lễ, khiến tên này mấy
lần muốn bạo loạn…
Bất quá nghĩ đến ước định, nó không phải nhân loại xảo trá không giữ chữ tín, nhất thời ủy khuất gầm lên một hơi.
Trong ánh mắt trợn tròn của mọi người, chỉ thấy vô số bão cát trên
thân Dị Thổ thu lại, hình tượng một con gấu lớn oai hùng như ngọn núi
nhanh chóng teo nhỏ lại…
Cho đến cuối cùng, bão cát hoàn toàn biến mất, trên cái mâm khổng lồ
chỉ còn lại một con gấu trúc đen trắng xen lẫn, thân hình nhỏ nhắn lười
biếng nằm cuộn tròn, mắt to lúng liếng, kích thước toàn thân chỉ bằng
một chú cún con…
Đám người tròn xoe mắt, ngay cả Lạc Nam cũng cảm thấy cổ quái, đây là bản thể của Dị Thổ mạnh nhất Việt Long Tinh?
Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ thấy đám người nhìn mình như vậy, trong đôi mắt vậy mà xuất hiện tia xấu hổ, đôi chân bé xíu đứng trên mâm tròn, móng
vuốt chống nạnh, phòng to gò má giận dữ, nãi thanh nãi khí nói ra:
“Nhìn cái gì nhìn? Chưa thấy qua gấu dễ thương xinh đẹp hay sao?”
Nghe giọng nói vừa cất lên, toàn thể mọi người hay mặt nhìn nhau, trong đầu đồng loạt xuất hiện ý nghĩ: