Nắm đấm sắt của Bảo Lỵ ngưng tụ cường độ Vũ Đồ cuốn tới, lấy thực lực hiện
tại của Vân Phi Dương, căn bản không chịu nỗi, bị đánh trúng nhất định
phải nằm trên giường vài ngày.
Ngay trong lúc nguy cấp, hắn la lớn:
- Đạo sư, ta không biết bọn họ là ai, nhưng ta biết về sau bọn họ là ai. Là ta…Vân Phi Dương!
Ba.
Khí kình trên nắm đấm tán đi, hóa thành nhu chưởng nhẹ nhàng vỗ lên mặt Vân Phi Dương, cười quyến rũ nói:
- Ngươi trả lời thế này, để cho ta rất hài lòng.
- Hô…
Cảm thụ được tay nhỏ non mịn, Vân Phi Dương thở một hơi dài nhẹ nhõm, dù
nhiều năm về sau, mỗi khi nhớ tới một màn này, hắn đều âm thầm may mắn,
chính mình lúc ấy thật mẹ nó… quá cơ trí.
- Nghe rồi chứ.
Bảo Lỵ nhìn về phía mọi người dưới đài, nói:
- Câu nói của Vân Phi Dương hôm nay là mục tiêu sau này của các ngươi, ta rất chờ mong sau này, tên các ngươi có thể lưu danh trong học viện.
- Nghe được!
Mọi người cùng thanh nói, nhưng trong lòng đắng chát không thôi, Danh Lưu Sử Sách ai không muốn, nhưng bị phân phối đến Quý Thủy Đường, đại biểu
tư chất cực kỳ cùi bắp, đời này nhất định không có hi vọng.
Mộng tưởng ai cũng có, nhưng hiện thực quá tàn khốc.
Bảo Lỵ nhẹ nhàng sờ một chút lên gương mặt Vân Phi Dương, nháy đối mắt câu hồn một cái, cười nói:
- Tiểu gia hỏa, ta rất thưởng thức phần tự tin này của ngươi, cho nên ba
tháng sau khảo hạch tân sinh võ đạo, ngươi nhất định phải đứng đầu cho
ta.
- Hả?
Vân Phi Dương nhất thời mắt trợn tròn.
Bảo Lỵ theo sát đi tới, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú hắn:
- Có vấn đề gì à?
Trên người nàng tản ra mùi thơm thâu nhiếp tâm thần người, khiến cho Vân Phi Dương động dung, hắn lúc này chém đinh chặt sắt đáp.
- Không có vấn đề.
- Rất tốt.
Bảo Lỵ dán mặt vào lỗ tai hắn, nói khẽ:
- Tiểu gia hỏa, nếu như ngươi có thể làm được, ta sẽ cho ngươi một khen thưởng đặc thù.
Nữ nhân này dựa vào rất gần, bộ ngực đầy đặn dán tới, cái này khiến Vân
Phi Dương rất cứng ngắc, trong lòng cũng rất ngứa ngáy, đương nhiên, hắn càng để ý đặc thù khen thưởng hơn, không phải khen thưởng cái kia hứ
hứ… đi chứ.
Vì đặc thù khen thưởng, lão tử nhất định phải đạt đệ nhất!
Lúc này, Bảo Lỵ tuyên bố.
- Bời vì có tân sinh nhập học, cho nên ngày chương trình học hôm nay là
tu luyện tâm pháp nhập môn, đi với ta đến diễn võ trường!
Dưới sự chỉ huy của Bảo Lỵ, bọn người Vân Phi Dương trùng trùng điệp điệp đi
tới diễn võ trường, lúc này, những học sinh học đường khác cũng đã đến
đây tu luyện trước.
Tân sinh mới vừa vào học Đông Lăng học phủ
đều được truyền thụ một loại tâm pháp tụ khí quyết nhập môn, mà diễn võ
trường bốn phía có Linh lực trận pháp, là nơi tu luyện nơi tốt.
- Hắc hắc, tinh anh đường tới.
Đoàn người Quý Thủy Đường vừa mới vào sân, liền hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của đám học sinh, đương nhiên phần nhiều là cười nhạo.
- Mau nhìn Quý Thủy tam chim kia, từng tên mặt mũi bầm dập, khẳng định tu luyện quá đầu, tự mình luyện cho ngộ thương.
- Ha ha ha.
Trên diễn võ trường vang lên tiếng cười to.
Điều vui thú nhất của những học sinh này là hằng ngày giễu cợt Quý Thủy
Đường, bời vì chỉ có giễu cợt người yếu hơn, bọn hắn mới có thể tìm được sự tự tin, tìm được cảm giác bản thân là cường giả.
- Mẹ nó chứ...
Ba người Diệp Nam Tu nghe có người gọi mình Quý Thủy tam chim, quyền đầu
nắm chặt, ủ rũ đi tới, nói thật, mỗi lần đến diễn võ trường, bọn hắn bị
chế giễu nhiều đã thành thói quen.
Vân Phi Dương khẽ nhíu mày,
tuy hắn mới vừa đi vào Quý Thủy Đường, không cảm thấy vinh dự, nhưng
mình đang đi bên trong, bị nhiều người chế giễu như vậy, cái loại cảm
giác này thật rất khó chịu.
Bảo Lỵ dẫn đường phía trước thì không thèm để ý thản nhiên nói:
- Muốn không bị người khác giễu cợt, thì phải cố gắng tu luyện, trên thế
giới này, vinh dự phải vào quyền đầu các ngươi đến đổi.
Mọi
người mặt ngoài gật đầu, nhưng không để trong lòng, bọn họ nghe câu này
đã quá nhiều, nhưng vô luận nỗ lực như thế nào, tu vi thủy chung không thể tăng lên.
- Nữ nhân này nói đúng.
Vân Phi Dương rất
đồng ý với Bảo Lỵ, thế giới lấy võ làm đầu, người khác có thể cười
ngươi, có thể tùy ý chà đạp tôn nghiêm ngươi, bởi vì quyền đầu ngươi
không cứng bằng người ta.
Khi đầu quyền cứng, hết thảy chế giễu đều tự biến mất, đổi lại là sự sùng bái cùng cúi đầu.
Bảo Lỵ chỉ huy mọi người chọn một mảnh lớn nhất gần mép diễn võ trường, Vân Phi Dương vừa đặt mông ngồi xuống, nàng bắt đầu giảng giải tụ khí
quyết.
Vân Phi Dương giả vờ nghiêm túc nghe, vụng trộm vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, dù sao loại tâm pháp này tụ khí quyết nhất phẩm
cũng không tính, học cũng không có gì tác dụng gì.
Bảo Lỵ nói khẩu quyết xong, để mọi người tại chỗ tự mình tu luyện, sau đó cất bước rời đi.
Đưa mắt nhìn bóng lưng đạo sư biến mất, học sinh Quý Thủy Đường như trút
được gánh nặng, có người dứt khoát nằm trên đồng cỏ, có còn cùng học
sinh khác trò chuyện rùm beng.
Vân Phi Dương thấy thế, âm thầm lắc đầu, loại thái độ tu luyện này, dù thiên tài tư chất tuyệt đỉnh cũng biến thành phế vật.
- Phi Dương ca.
Diệp Nam Tu theo sát đi tới, tiểu tử này bị ngược một hồi, không những không ghi hận Vân Phi Dương, ngược lại đánh ra cảm tình, tìm cách làm thân
với hắn. Hắn giơ ngón tay cái:
- Ngươi thật lợi hại.
- Thế nào?
Vân Phi Dương mờ mịt hỏi lại.
Diệp Nam Tu cười:
- Diệp Nam Tu ta tại Quý Thủy Đường sơ giai học ba năm, lần đầu tiên nhìn thấy Bảo lão sư thủ hạ lưu tình đối học sinh đấy.
Vân Phi Dương cười nhạt một tiếng.
Thủ hạ lưu tình thì sao, nữ nhân đáng giận này ca muốn rồi, để cho nàng trước mặt ca ngoan như con cừu nhỏ.
Bị Bảo Lỵ ngược mấy lần, kích thích hắn thật sâu, hắn sớm hạ quyết định,
muốn để nàng thành nữ nhân của mình, đây cũng là mục tiêu thứ tư sau Mục Oanh, Lương Âm, Lâm Chỉ Khê.
Không thể không nói, ánh mắt Vân
Phi Dương không tệ, nhìn trúng đám nữ nhân, tướng mạo đều xuất chúng,
tính cách có điểm khác biệt, nếu như đều tới tay, tuyệt đối sẽ khiến
không ít nam nhân hâm mộ đến chết.
- Ai.
Đột nhiên, Diệp Nam Tu thở dài một hơi:
- Phi Dương ca, ta biết ngươi lợi hại, nhưng ngươi cũng phải hiểu, tân
sinh nhập học năm nay có rất nhiều người thiên tư không tệ, võ đạo khảo
hạch sau ba tháng, ngươi muốn đoạt thứ nhất sợ là rất khó.
Tên này thực muốn nói vốn không thể nào, nhưng sợ đả kích người, cho nên so sánh uyển chuyển, Vân Phi Dương hiểu ý hắn cười đáp.
- Với ta mà nói, cầm hạng 1, dễ như trở bàn tay.
Diệp Nam Tu bĩu môi.
Hắn thừa nhận Vân Phi Dương mạnh hơn mình, nhưng vẻn vẹn chỉ ở Quý Thủy
Đường thôi, đổi lại đường khác, người lợi hại hơn hắn còn nhiều, rất
nhiều, cái da trâu này thổi có chút lớn rồi.
Nhưng vào lúc này, Khúc Vãn Ca chạy tới khẩn trương hô.
- Tu ca, không tốt, người Nhiễm gia tới.
- Cái gì?
Diệp Nam Tu đứng lên, đưa mắt nhìn lại, quả nhiên thấy Nhiễm Bỉnh Loan mang
theo mấy người đi tới, sau đó vội vàng khom người chuồn đi, học sinh
khác cũng nhao nhao đứng lên, khiếp đảm lui lại.
Bất quá, để bọn
hắn ngoài ý muốn là Nhiễm Bỉnh Loan cũng không phải tìm đến bọn hắn
phiền phức, hắn đứng trước mặt Vân Phi Dương, cười lạnh quát: