Một canh giờ sau, dưới sự dẫn dắt của ba người Lam Linh, Lạc Nam cùng
tam nữ tiếp cận một rừng trúc nhỏ tọa lạc bên một bờ sông, khí hậu trong lành, mát mẻ.
Lạc Nam tỏa hồn lực ra quan sát, rất nhanh nhìn
thấy vài thân ảnh to tròn mập mạp núp sau các khóm trúc, hình dáng chúng khá giống gấu trúc đời trước, chỉ là cái đầu lại khá giống mèo, còn có
râu hai bên mép, đáng yêu vô cùng.
Thủy Mị Nhi hai mắt tỏa sáng
nhìn mấy gia hỏa béo ú đang gặm trúc, bất quá nàng cũng không có ý thu
phục, chiến thú này không thích hợp nàng.
“Hùng Miêu chiến vương
cấp ở sâu bên trong, chỉ cần chúng ta lọt vào lãnh thổ nó sẽ lập tức
phát hiện, đám Hùng Miêu còn lại cũng vây công chúng ta” Lam Liễu bà bà
hướng Lạc Nam nói rằng.
Lạc Nam hơi gật đầu, nói tiếp: “Vậy việc
ta cần làm là đầu tiên thu hút đám Hùng Miêu, Hùng Miêu chiến vương chạy đến sẽ do Liễu bà bà kiềm chế, hai tỷ đệ Lam Linh nhân cơ hội lẻn vào
thu phục Hùng Miêu ấu sủng, xong việc lập tức rút lui, đúng chứ?”
“Kế hoạch chính là như vậy” Lam Linh ba người gật đầu xác nhận.
Lạc Nam hướng tam nữ truyền âm nói ra kế hoạch, đợi hai tỷ đệ Lam Linh thu
phục xong Hùng Miêu ấu sủng, hắn sẽ lập tức cùng nhị nữ chuyển mục tiêu
sang Hùng Miêu chiến Vương, dùng tốc độ nhanh nhất bắt sống nó, thời
gian đầu cứ để Liễu bà bà kiềm chế nó là được.
“Các người thu hút
và kiềm chế đám Hùng Miêu bình thường không có vấn đề gì chứ ?” Lam
Nghĩa dò hỏi, đây cũng là chuyện không dễ, không có thực lực nhất định
sợ rằng bị đám Hùng Miêu đó vây công chí tử.
Lam Linh và Lam Liễu cũng nhìn qua đám Lạc Nam, họ cũng không muốn đối phương gặp bất trắc.
Lạc Nam cười cười, ý niệm vừa động, thân ảnh màu vàng khổng lồ như ngọn núi của Tiểu Kim đã xuất hiện bên cạnh. Lạc Nam cười nói:”Nhiệm vụ thu hút
đám Hùng Miêu sẽ do nó đảm nhiệm”
Ba người Lam Liễu trợn to mắt
nhìn thân ảnh khổng lồ vàng óng trước mặt, đầu não cấp tốc vận chuyển
nhưng không nhìn ra lai lịch của nó, chỉ có Lam Liễu bà bà nhìn ra chiến thú màu vàng to xác trước mặt là tồn tại Chiến Vương sơ kỳ cấp bậc, để
nó thu hút kiềm chế đám Hùng Miêu chiến tướng trở xuống hoàn toàn dễ như ăn cháo vậy.
Trong lúc nhất thời, hình tượng Lạc Nam cùng tam nữ
trở nên thần bí trong mắt Lam Liễu, vốn nàng chỉ xem họ như nhóm thiếu
gia, tiểu thư nhà nào ra ngoài rèn luyện, thực lực không cao, việc thu
hút bầy Hùng Miêu có lẽ hơi quá sức, trong lòng còn dự định sẽ âm thầm
viện thủ nếu xảy ra biến cố. Nào ngờ người ta tùy tiện thả ra chiến sủng đã có thực lực sánh ngang chủ sủng của nàng.
Lạc Nam không để ý ba người kinh ngạc, nói rằng: “Động thủ đi”
Lam Liễu gật đầu, triệu hoán chiến sủng, một con đại tượng xuất hiện sau
lưng nàng, hình thể của nó không kém Tiểu Kim bao nhiêu, lớp da dày nâu
sậm, hai chiếc ngà dài cong lên sắc nhọn, trên lưng cổng lấy một tảng đá trông như ngọn núi vậy.
“Địa Sơn Cự Tượng – Thổ hệ, Thạch hệ, Thú hệ - chiến vương sơ kỳ tiếp cận hậu kỳ”
Lạc Nam cùng tam nữ nhận ra thân phận con voi này, Địa Sơn Cự Tượng là
chiến sủng lấy phòng ngự nổi danh, xem ra việc kiềm chế Hùng Miêu vương
để nó làm hoàn toàn không khó.
Lam Linh không có ý định triệu hoán tiếp, một mình Tinh Dã Trường Câu của nàng đã đủ bắt hai tiểu Hùng Miêu còn nhỏ mới đạt Chiến Đồ cảnh.
“Được rồi, hành động” Lạc Nam nói
với đám người, lúc này quay sang Tiểu Kim hạ lệnh: “Duy chuyển vào rừng
trúc, thu hút chú ý của đám Hùng Miêu”
Rống
Tiểu Kim nhận lệnh, tứ chi bộc phát Kim Quang Bộ, chóp mắt thân ảnh khổng lồ của nó đã xuất hiện ở giữa trung tâm rừng trúc.
Méo méo
Đám Hùng Miêu lập tức phát hiện lãnh thổ bị kẻ lạ xâm nhập, chúng kêu lên
liên tục, tứ chi nhanh chóng chạy lạy vây quanh Tiểu Kim, Lạc Nam quan
sát, hai con Chiến Tướng hậu kỳ, ba con Chiến Tướng sơ kỳ, mười lăm con
Chiến sĩ hậu kỳ, còn lại tầm hai mươi con Chiến Sĩ sơ kỳ trở xuống. Mà
cùng lúc đó, sâu trong rừng trúc, một âm thanh to lớn gầm lên, đám người nghe tiếng bước chân nặng nề đang nhanh chóng tiếp cận, thân ảnh một
con Hùng Miêu lớn gấp bốn lần đồng tộc đang dần xuất hiện.
“Tượng, lập tức quấn lấy nó” Lam Liễu hướng Địa Sơn Cự Tượng hạ lệnh.
GRÚ
Địa Sơn Cự Tượng vận chuyển Thổ hành thuật hướng về Hùng Miêu vương lao
đến, Hùng Miêu Vương vốn định chiến với Tiểu Kim, bỗng nhiên thấy một
con voi lớn hung hăng chạy về phía nó, quá tức giận nó chuyển mục tiêu
công kích, Đại Địa Cự Tượng cũng không vừa, thân thể lập tức được thạch
giáp bao phủ, chỉ vài hơi thở cả hai con chiến sủng hình thể to lớn đã
lao vào chiến đấu cùng nhau.
Đám Hùng Miêu thấy vương của mình bị
cầm chân, tức giận dồn công kích vào người Tiểu Kim, chỉ thấy Thổ hệ
nguyên tố xung quanh chúng ngưng tụ hình thành một cây búa lớn, đám Hùng Miêu cầm thổ búa lao vào Tiểu Kim.
“Hoàng Kim giáp” Lạc Nam quan sát, nhàn nhạt hạ lệnh.
Quanh thân Tiểu Kim bị ánh sáng vàng cấp tốc bao phủ, thổ búa của đám Hùng
Miêu đập mạnh vào liên tục phát sinh âm thanh kim loại va chạm, vẫn
không đột phá được phòng ngự của Tiểu Kim.
“Chúng ta cũng đi” Lam
Linh ngồi trên Tinh Dã Trường Câu hạ lệnh, chiến sủng hiểu ý, tứ chi lấy tốc độ cực nhanh như một tàn ảnh lao vào rừng trúc, nơi hai con tiểu
Hùng Miêu vừa sinh ra không lâu, linh trí chưa cao đang bập bẹ chơi đùa, không hề quan tâm tình hình chiến đấu, phi thường đáng yêu.
Rất
nhanh Lam Linh đã tiếp cận được hai tiểu gia hỏa, cũng không có thời
gian thu phục, nàng lấy ra thú trạc, hồn lực nhanh chóng vận chuyển, hai tiểu Hùng Miêu còn đang chơi đùa đột ngột bị thu vào.
“Thành công rồi, có thể rút lui” Lam Linh lớn tiếng hét lên, Tinh Dã Trường Câu vận dụng thân pháp điên cuồng chạy khỏi phạm vi rừng trúc.
Đám Hùng Miêu lúc này cũng chú ý hai gia hỏa bị bắt cóc, dồn dập kêu lên tức giận, miệng vài con đồng loạt ngưng tụ công kích.
Lạc Nam thấy cảnh này, nhíu mày hướng Tiểu Kim hạ lệnh: “Tiểu Kim, Tiếng gầm xung trận”
RỐNGGGGGGGGGGG
Tiểu Kim ngửa đầu lên trời gầm rống vang dội, sóng âm lan tỏa bao phủ rừng
trúc, đám Hùng Miêu đang ngưng tụ công kích về phía Lam Linh hai mắt
chợt đỏ ngầu, không tiếp tục để ý nàng, chuyển lực công kích về phía
Tiểu Kim, hiển nhiên tâm thần đã bị Tiếng Gầm Xung Trận ảnh hưởng.
Mà Tinh Dã Trường Câu của Lam Linh cũng bị âm ba công kích ảnh hưởng, cặp
mắt đỏ ngầu, Lam Linh thấy tình hình không ổn, dốc sức dùng hồn lực điều chỉnh tâm tình của chiến sủng, rất nhanh cả hai vừa vặn thoát khỏi tiểu rừng trúc. Lam Linh thở phào nhẹ nhõm thu hồi Tinh Dã Trường Câu linh
trí còn bị ảnh hưởng, nhìn thân ảnh Tiểu Kim oai hùng đang chống đỡ tộc
quần Hùng Miêu, mở miệng lẫm bẩm:
“Âm ba công thật đáng sợ, kẻ này thật đáng sợ”
Mà hai con Hùng Miêu Vương cùng Địa Sơn Cự Tượng cũng không khá hơn bao
nhiêu, cặp mắt chúng đỏ ngầu, càng ra sức điên cuồng như muốn liều mạng
với nhau.
Lam Liễu thấy Lam Linh đắc thủ, Thảo Dã Hưu xuất hiện bên cạnh, nàng leo lên lưng nó hướng Lạc Nam hô to:
“Lạc công tử, có thể rút lùi”
Nói xong ý niệm vừa động, thu hồi Địa Sơn Cự Tượng đang chiến đấu, Thảo Dã
Hưu cấp tốc vận chuyển thân pháp rời khỏi rừng trúc, Hùng Miêu vương mất đi mục tiêu, cấp tốc hướng về Tiểu Kim.
“Lạc công tử, thu hồi
chiến sủng rút lùi được rồi” Lam Linh thấy Lạc Nam còn chỉ huy Tiểu Kim
tham chiến, Hùng Miêu vương lại đang chạy tới, lo lắng hô to.
Thủy Nguyệt Cầm cùng Hỏa Chúc Diễm nhìn nhau, cười cười hiểu ý, lúc này hai
nàng cấp tốc tiến đến ngăn chặn bước tiến của Hùng Miêu vương, ý niệm
vừa động.
Hỏa Nham Tinh Tinh của Hỏa Chúc Diễm xuất hiện hướng về Hùng Miêu vương vỗ ngực gầm thét, mà bên cạnh nó Thủy Địa Cự Quy của
Thủy Nguyệt Cầm cũng đồng thời xuất hiện, đôi mắt trầm tĩnh nhìn chằm
chằm Hùng Miêu Vương.
“Ông trời của ta, lại là hai chiến sủng cấp chiến vương, bọn họ rốt cuộc có thân phận gì?” Lam Liễu bà bà bật thốt lên.
Tỷ đệ Lam Linh cũng trợn tròn mắt, chứng kiến nhóm thanh niên đồng lứa
thực lực hơn mình quá xa, họ không biết nói gì ngoài kinh ngạc, trong
mắt không che dấu nét chấn kinh.
“Tiểu Hỏa sử dụng Nham thạch giáp kết hợp Liệt Diễm quyền đối kháng, tránh nơi yếu hại của nó” Hỏa Chúc
Diễm hướng Hỏa Nham Tinh Tinh nhàn nhạt hạ lệnh.
“Quy, tìm kiếm cơ hội sử dụng Vạn Sơn Áp” Thủy Nguyệt Cầm cũng trong trẻo hạ lệnh. Vạn
Sơn Áp là chiến kỹ lấy thịt đè người, chỉ cần thành công thi triển, với
thể trạng hiện tại của Hùng Miêu vương sẽ bất tỉnh nhân sự.
Đám
người Lam Linh nhìn Tiểu Kim như dạo chơi trước công kích của tộc quần
Hùng Miêu, lại thấy hai nữ ngăn chặn Hùng Miêu Vương, trong lòng biết
đại cục đã định, chỉ cần chờ thời gian thôi.
Qủa nhiên, Hùng Miêu
Vương trước đó đã tốn sức giằng co cùng Địa Sơn Cự Tượng, hiện tại lại
bị hai Chiến sủng cấp chiến vương kết hợp quần công, rất nhanh mất đi
sức chiến đấu.
Nhìn ấn ký hình lá trúc trên đầu Hùng Miêu Vương
đang sáng lên, Thủy Nguyệt Cầm nhị nữ không có ý thu phục, thú trạc vừa
ra đã thu hồi nó vào.
Lạc Nam thấy đại cục đã định, ý niệm vừ động thu hồi Tiểu Kim vào Chiến giới không gian, thả ra Thủy Phong Thiên Mã
lao đến chúng nữ, ôm lấy hai cái eo thon kéo lên lưng ngựa, Thiên Mã hóa hành một làn gió nhanh chóng rời đi rừng trúc.
Mà phía bên ngoài, đám người Lam Linh cũng dùng tọa kỵ của mình chạy theo, Thuỷ Mị Nhi
nhìn Lạc Nam ôm lấy hai nữ rời khỏi, phụng phịu hai má, ra lệnh Hãn
Huyết Bảo Mã truy đuổi, lần này hành động đơn giản, nàng cũng không có
cơ hội tham dự.
Đám Hùng Miêu tốc độ không cao, rất nhanh đã mất
dấu đám người, cả bầy chỉ có thể tức giận kêu gào liên tục. Bọn chúng
linh trí không thấp, biết kẻ địch vô cùng cường đại, đối phương không
đại khai sát giới đã hạ thủ lưu tình rồi, lúc cơn giận qua đi, cả đám
bắt đầu quay đầu trở về rừng trúc.