Bình thường 9:30 tối sẽ tan học và 10:00 phải tắt điện đi ngủ.
Phòng của tôi ở tầng thứ sáu, trong phòng có tám người. Kỳ thật, từ lúc tan
học buổi tối đến khi tắt điện đi ngủ thời gian quá ngắn nên chúng tôi
phải nhanh chóng di chuyển từ lớp học trở về phòng, sau đó giặt đồ trước khi đi ngủ. Về cơ bản, chúng tôi chưa hoàn thành xong công việc của
mình thì coi thông báo đi ngủ đã vang lên. Giáo viên trực ban sẽ nhanh
chóng đi lên nhắc nhở chúng tôi tự giác và trật tự.
Giáo viên
trực ban là những người rất nghiêm khắc, họ đa số là những người đàn ông trung niên, trông rất hung dữ. Thực sự, đại bộ phận giáo viên trực ban
đều có một nét gì đó đáng sợ.
Bọn họ thấy chúng tôi là học sinh,
lại còn nhỏ tuổi nên rất thích lên mặt dạy đời chúng tôi. Nhiều khi họ
còn cố gắng tìm lỗi để có thể phạt chúng tôi.
Khi họ khiển trách
học sinh rất buồn cười, giống như một cuộc họp lớn vậy, mà những lý do
khiển trách lại rất buồn cười: Đọc tiểu thuyết trong ký túc, chạy nhảy
hay nói chuyện gây ra tiếng ồn lớn cũng bị khiển trách. Việc sử dụng
điện thoại di động trong kí túc xá bị coi như một tội đồ. Sau một hồi
mắng chửi, họ sẽ để cho học sinh giác nghĩ về những lỗi sai của mình.
Đồng thời, giáo viên trực ban sẽ bắt học sinh viết bản kiểm điểm và bản
tường trình, để khắc sâu lỗi lầm của mình, trong mỗi bản kiểm điểm và
bản tường trình họ còn quy định thêm về số từ tối thiểu và tối đa.
Trên thực tế, họ muốn chúng tôi sống theo một nề nếp nhất định, giống như những cái máy.
Cho nên, học sinh trong trường đều rất chán ghét bọn họ. Chúng tôi thường
đi lang thang khắp hành lang sau khi kí túc xá tắt điện đi ngủ. Chúng
tôi cùng nhau thức trắng đêm, ngồi cạnh cánh cửa sổ trong phòng và cùng
nhìn ra ngoài.
Nếu như sau khi tắt điện, trong phòng nào phát ra
tiếng động hay chỉ một ánh sáng nhỏ thì ngay lập tức, những người trực
ban sẽ ập đến ngay lập tức, như những con chó điên. Họ sẽ đưa chúng tôi
ra khỏi phòng, đi đến phòng trực ban và mắng chúng tôi thậm tệ.
Do đó, sau khi kí túc xá đã tắt đèn, chúng tôi không ai dám nói to. Chúng
tôi sợ những tên "chó săn" sẽ nghe thấy. Nếu dùng điện thoại di động thì phải chùm chăn kín mít.
Tôi rất thích đọc tiểu thuyết. Vì điện thoại của tôi vừa mới bị tịch thu nên tôi đã chiếu đèn pin để trốn trong chăn đọc truyện.
Trước đây, khi đêm đến chúng tôi chỉ có thể làm như thế để giải trí. Cuộc
sống trong trường quá nhàm chán. Thông thường, Chúng tôi phải ở trường
cả ngày, thỉnh thoảng một tháng chúng tôi sẽ được về thăm nhà hai ngày.
Giờ tự học bắt đầu từ 6:30 sáng. Đến tận 9:30 tối lớp học mới kết thúc. Nói là tự học nhưng những giờ đó đều có giáo viên lên lớp, cho nên, việc tự nguyện hay không tự nguyện cũng không quan trọng lắm.
Vì vậy, thời gian vui vẻ nhất đối với chúng tôi là tận dụng thời gian được nghỉ tại kí túc để đọc tiểu thuyết.
Tối hôm đó, tôi bắt đầu đọc tiểu thuyết từ rất sớm, tôi quấn chăn quanh mình thật chặt.
Thời tiết bấy giờ rất nóng, chỉ ở trong chăn một lúc đã khiến cho người ta nóng đến phát điên.
Nhưng tôi vẫn cố gắng đọc cho bằng được. Khi nào cảm thấy nóng quá, tôi lại
tắt đèn pin và ngoi ra thở, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Đến hai giờ sáng, các bạn trong phòng tôi đã đi ngủ hết, tôi xuống giường đi vào nhà vệ sinh.
Nhân tiện,
Trong phòng ký túc xá có bốn chiếc giường tầng, có thể ở được tám người. Giường của tôi ở phía trên, gần chỗ cửa sổ của phòng.
Trong phòng có một nhà vệ sinh rất nhỏ, chỉ đủ diện tích cho một cái bồn cầu.
Tôi không dám cầm cuốn sách đi theo, vì nếu nhà vệ sinh có ánh sáng quá
lâu, giáo viên trực ban sẽ thấy nó. Họ sẽ nhanh chóng lấy chìa khóa mở
cửa phòng và tiến hành kiểm tra ngay lập tức. Tốc độ của họ rất nhanh!
Phòng tôi có một bạn nghe nhạc mp4 trong nhà vệ sinh,
Đột nhiên giáo viên trực ban xông tới,
Lập tức,
"Tang…",
Tất cả đã kết thúc.
Điều đó đã khiến anh ta rất buồn, hôm nào cũng gọi điện về cho gia đình. Ngày càng xa cách với mọi người xung quanh.
Xin lỗi, tôi hơi vô duyên. Vào tối hôm đó, khi tôi đang đi vệ sinh và vô ý
nghĩ về những chuyện đã đọc được ở trong tiểu thuyết. Đột nhiên, tôi
nghe ở bên ngoài vọng đến tiếng bước chân.
Trong lòng tôi thầm
cảm tạ trời đất. May mắn khi đi vệ sinh tôi đã không mang theo cuốn tiểu thuyết, nếu không, tôi có thể toi đời với giáo viên trực ban rồi.
Khi tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh, bất ngờ, tôi nghe thấy tiếng vỡ vụn vọng
lại. Tôi yên lặng cúi đầu xuống, tôi thấy đằng sau cánh cửa có một giày
da.
Quả nhiên bên ngoài có một người đang đứng đó. Anh ta đang
nhìn chằm chằm vào tôi và đang đợi tôi bước ra. Tôi hít thật sâu rồi
quay trở về giường ngủ, nhưng vừa đi được vài bước tôi lại chợt nghĩ ra
một chuyện.
Đó chính là, cánh cửa phòng của kí túc xá thực sự
không cao, có thể đứng ngoài và nhìn vào cửa kính pha lê để quan sát
tình hình bên trong. Vậy tại sao tôi chỉ nhìn thấy giày của người đó mà
không nhìn thấy mặt?
Phải chăng người đó đã ngồi xổm trước cửa một hồi lâu để chờ tôi ra ngoài? Chờ đến lúc tôi sơ hở?
Có phải như vậy không?
Chuyện là thế nào?
Thực sự khó hiểu!
"Xạt xạt xạt…"
Cách cửa phát ra tiếng cọ xát nho nhỏ, giống như người bên ngoài đang cầm móc khóa để chà xát trên tấm cửa gỗ.
Trong tay tôi không cầm tiểu thuyết, cho nên không có gì phải sợ. Vậy nên,
tôi không vội lên giường đi ngủ mà đứng áp sát mặt vào cửa kính để quan
sát tình hình, xem người đứng bên ngoài đang định làm gì.
Nhưng
khi tôi áp mặt vào tấm cửa kính, tôi phát hiện bên ngoài hoàn toàn không có ai, không ai ngồi xổm bên ngoài như tôi đã nghĩ.
Tôi lại cúi xuống nhìn lại, thực sự có một đôi giày da ở đó.
Ai đã tháo giày rồi bỏ ở đây chăng?
Tôi mở cánh cửa phòng, thực sự tôi không thấy sợ gì cả, cũng không nghĩ
ngợi gì nhiều. Sau khi mở cửa và nhìn kỹ lại, bên ngoài cửa cũng không
có đôi giày da nào.
Tôi có chút sửng sốt, không thể hiểu nổi chuyện gì.
"Làm gì thế? Sao lại mở cửa ra giờ này?"
Từ xa truyền đến một tiếng quát lớn. Tôi thấy một cái bóng màu đen đi đến gần và chỉ tay vào tôi.
Đèn trên hành lang không sáng lắm, tôi không chắc đó có phải giáo viên trực ban không, nhưng tôi vẫn lập tức đóng cửa lại rồi leo lên giường ngủ
của mình.
Tôi quấn chăn lại, không dám bật đèn pin lên để đọc
tiểu thuyết nữa. Tôi sợ người quát tôi lúc nãy chính là giáo viên trực
ban, nếu ho he bây giờ thì tôi sẽ sẽ bị chú ý, chắc chắn tôi sẽ chết
chắc.
Tôi còn lo sợ rằng giáo viên trực ban sẽ lấy chìa khóa và
mở cửa phòng tôi ra, sau đó sẽ la mắng chúng tôi tại sao lại mở cửa ký
túc xá trong giờ ngủ như vậy.
Tôi nằm đó chờ đợi, chờ rất lâu,
Đây như một kiểu rèn luyện lòng kiên nhẫn,
Đây như một trò chơi giữa thợ săn và con mồi,
Cách nói này không hề cường điệu chút nào.
Tôi rất muốn tiếp tục đọc tiểu thuyết, muốn chìm đắm trong thế giới của
cuốn tiểu thuyết ngay bây giờ nhưng tôi không dám. Bởi vì sau khi leo
lên giường, tôi vẫn nghe được tiếng lộp cộp của giày da khi đi trên sàn
vọng tới.
Tôi nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường, giờ đã là hai rưỡi sáng,
Chết tiệt,
Đã muộn như vậy họ hắn còn đang đi lục soát con mồi!
Âm thanh của tôi vẫn vang vọng đến và làm phiền tôi trong một thời gian
dài. Tôi thực sự rất muốn đọc tiểu thuyết nhưng lại không dám.
Từ hai rưỡi sáng đến ba giờ, tiếng của đôi giày da vẫn vọng đến. Tiếng đó
cơ bản không dừng lại, vẫn cứ đều đều như vậy. Tôi đã thầm mắng người
đang ở ngoài hành lang không biết bao nhiêu lần.
Hắn ta không ta, tôi không dám đọc tiểu thuyết. Thật bực mình!
Tôi nghĩ rằng người đó vừa mới ly hôn nên tâm trạng mới tồi tệ như vậy, mới muốn lùng sục suốt đêm để tìm sai phạm của học sinh mà trách phạt cho
bõ giận. Cho nên, mặc dù đã rất muộn như thế này nhưng hắn mới kiên trì
đến thế.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng tôi được mở ra.
Lúc ấy tôi giật nảy mình, lập tức nhắm mắt lại và giả vờ như đang ngủ say.
Trước đó, tôi đã giấu cuốn tiểu thuyết và đèn pin trong chăn nên tôi không
cảm thấy lo sợ gì cả. Tôi nằm im thin thít trên giường.
Tiếng giày da,
Càng lúc càng gần hơn;
Cộc,
Cộc,
Cộc…
Kèm theo âm thanh của giày da là tiếng của thứ gì đó đang rơi xuống.
Đột nhiên, tôi cảm thấy giống như có một cơn gió lạnh thổi qua. Cơ thể tôi bắt đầu run lên vì hơi lạnh.
Có thể do cửa phòng mở ra nên gió lạnh đã luồn vào phòng.
Tôi lại nghe một âm thanh kỳ lạ từ phía ban công truyền đến,
Tôi cảm thấy nghi ngờ rồi lập tức tắt đèn pin. Tôi kéo chăn xuống rồi nhìn
ra ngoài ban công. Chỉ cần không phải là âm thanh vọng đến từ hành lang
thì tôi không cảm thấy sợ gì cả.
Tôi vươn người lên và nhìn ra
ban công. Đêm nay ánh trăng rất sáng nên khi nhìn ra ban công có thể
thấy ngoài đó rất rõ ràng. Tôi nghĩ rằng âm thanh đó là do quần áo bị
rơi xuống. Nhưng tôi phát hiện, không có quần áo rơi xuống dưới sàn nhà.
Sau đó,
Tôi sợ đến nỗi há miệng ra,
Tôi nhìn thấy,
Một đôi giày từ trên rơi xuống chỗ ban công!
Là một đôi giày da!
Làm thế nào mà lại có giày da rơi xuống đây được?
Phòng chúng tôi ở tầng 6, là tầng cao nhất trong tòa nhà ký túc xá. Phòng bên cạnh cũng không có khả năng ném đồ sang. Thật khó hiểu khi có một đôi
giày da rơi xuống vào giờ này.
Ngay sau đó,
Tôi cảm thấy vô cùng khiếp sợ,
Một khuôn mặt,
Có một khuôn mặt bị lộn ngược,
Từ trần nhà dần dần trượt xuống phía cửa sổ,
Cơ thể tôi lúc đó cứng đờ, vô ý nhìn khuôn mặt của người đàn ông đang dần trượt xuống,
Mắt của người đó nheo hết lại,
Ông ta có một chiếc miệng rất rộng với một nụ cười ma quái,