Hai người các cô đang nói chuyện thì bỗng nhiên Tạ Thiên Trình
từ đâu xuất hiện áp sát vào mặt hai người các cô nhìn chăm
chăm làm cho cô cùng Hoa Châu Châu giật mình hét toáng lên, nhìn
kĩ thấy rõ là anh thì Hoa Châu Châu vuốt ngực thở phào:
"Ôi trời! Anh Thiên Trình! Anh làm tụi em giật hết cả mình."
"Quả thật là rất giống giống như hai giọt nước luôn trên đời này lại có người giống nhau đến như vậy sao?" Tạ Thiên Trình
nhìn cô không chớp mắt vừa nhìn vừa nói.
"Giống? Cái gì cơ? Anh đang nói cái gì vậy?" Từ Phương Hiểu không hiểu anh đang nói cái gì hết.
"Thì là bạn gái của bạn anh cô ấy giống hệt em như là cùng
một khuôn đúc ra vậy đó. Hôm qua, lúc anh gặp anh giật cả mình
cứ tưởng là em nhưng sau đó thì anh phát hiện cô ấy chỉ giống
em về ngoại hình còn tính cách thì hoàn toàn khác."
Từ Phương Hiểu cau đôi mày lại:"Vậy anh có thể đưa tôi đến gặp
thử không hay anh có hình không? Cho tôi xem thử đi tôi rất tò
mò, hiếu kì muốn xem thử giống tôi đến cỡ nào."
Tạ Thiên Trình lấy điện thoại ra cho cô xem hình quả thật là giống cô y như đúc khiến cho Hoa Châu Châu không khỏi thốt
lên:"Ôi! Phương Hiểu! Cô gái này giống cậu thật đó."
"Tôi muốn gặp cô ấy anh có thể giúp tôi được không? Tôi rất
muốn trò chuyện muốn biết cảm giác nói chuyện với người
giống mình như thế là như thế nào?"
"Được! Nhưng em phải đợi bốn năm ngày nữa bởi vì bạn ấy đã
đưa cô ấy đi du lịch rồi." Tạ Thiên Trình gật đầu đồng ý với
cô ngay, hiếm khi có thể nói chuyện với cô đàng hoàng như thế
anh không thể nào bỏ lỡ cơ hội được.
"Vâng!" Từ Phương Hiểu mỉm cười gật đầu.
Cô cùng Hoa Châu Châu đi lên sân thượng cô lấy điện thoại ra
gọi cho Mộ Khánh Dương:"Anh hai! Anh có đang rảnh không? Em có
chút chuyện muốn hỏi anh."
"Em mới vừa gọi anh là gì? Gọi lại một lần nữa đi." Mộ Khánh Dương cười tươi cực kì vui khi nghe cô gọi mình là anh hai.
"Đừng đùa nữa sau này anh muốn nghe em gọi bao nhiêu lần chả được bây giờ em có chuyện muốn hỏi anh."
"Có chuyện gì? Em cứ hỏi đi." Nghe giọng cô nghiêm túc anh cũng dần nghiêm túc trở lại.
"Là do lúc trước ba mẹ và anh phản đối chuyện tình cảm của
Kiều Lam nên em ấy mới thắt cổ tự tử. Mà sao đột nhiên em lại
hỏi chuyện này vậy?"
"Tại em đột nhiên thắc mắc như vậy thôi dù sao cũng lại chị
của em nên em mới muốn biết vậy thôi em đi vào học đây." Dứt
tiếng, Từ Phương Hiểu nhanh chóng tắt điện thoại.
"Phương Hiểu! Cậu làm sao vậy? Sao đột nhiên cậu lại hỏi chuyện đấy? Chẳng lẽ cậu..." Hoa Châu Châu dường như đã đoán ra được
ý nghĩ của cô.
"Châu Châu! Sau khi học xong chúng ta đi đến nghĩa trang."
"Hả? Đi đến nghĩa trang để làm gì chứ?" Hoa Châu Châu đoán ra
được cô đang suy nghĩ gì nhưng không dám nói trong lòng cầu mong
không phải là những gì cô đang nghĩ.
"Đào mộ của chị tớ lên tớ muốn xác nhận xem chị ấy đã chết
thật hay là chưa?" Từ Phương Hiểu cắn khóe môi, ánh mắt nghiêm
túc, trong lòng cô cảm thấy chuyện này có gì đó kì lạ.
"Cậu bị điên sao? Nghĩ tới thôi là đã nổi hết cả da gà rồi." Hoa Châu Châu mặt mày vặn vẹo khó coi, sởn da gà.
"Chúng ta thuê người chứ có tận tay làm đâu chứ? Chúng ta chỉ
là muốn xác nhận thôi nếu thật là chị ấy đã chết thì thôi
chuyện này bỏ qua. Đi với tớ nha! Nha!" Từ Phương Hiểu lay lay
tay làm nũng với Hoa Châu Châu
"Thôi được rồi! Tớ đi cùng cậu nhưng cậu nhất định phải bảo
vệ tớ đó tớ rất nhát." Hoa Châu Châu thấy cô làm nũng liền
xiêu lòng ngay, đồng ý đi với cô.
Từ Phương Hiểu cười nhẹ gật đầu hứa với Hoa Châu Châu.