"Hoằng Phong đi đâu vậy?" Lục Dĩ Tường nhìn anh rồi hiếu kì lên tiếng.
"Còn đi đâu được nữa chứ? Dĩ nhiên là đi lấy áo ấm cho Phương Hiểu rồi." Phương Thần lên tiếng trả lời.
Hạ Tử Quyên khoác tay lên vai của cô cười nhẹ:
"Phương Hiểu! Tôi thấy Hoằng Phong cưng chiều cô quá rồi đấy tôi thấy
cô cũng đã mặc nhiều đến như vậy mà còn sợ cô bị lạnh."
Từ Phương Hiểu nhìn xuống bộ đồ cô đang mặc cô cảm thấy nó đã
không thể dày hơn được nữa:"Tôi cũng thấy nó đã đủ ấm rồi
mà."
"Đủ ấm cái gì chứ?" Âu Hoằng Phong trên tay cầm một cái áo khoác lông màu hồng đi đến.
"Em hãy cởi áo khoác này ra mặc cái áo khoác này vào đi." Anh đưa áo khoác cho cô rồi bảo.
Từ Phương Hiểu gật đầu nghe lời của anh cởi áo khoác mình đang
mặc ra rồi mặc áo khoác mà anh đưa cho. Khi mặc vào cô tròn
mắt thốt lên:
Clara sờ sờ vào áo khoác lông gật gù công nhận:
"Quả nhiên là dày hơn thật."
"Thôi được rồi! Chúng ta hãy mau đi thôi." Tần Đình Danh lên tiếng nói với mọi người.
Tất cả mọi người lên xe đi đến nơi trượt tuyết, Âu Hoằng Phong dạy
cô trượt tuyết, cô loạng choạng ngã mạnh xuống Âu Hoằng Phong
liền đỡ cô đứng dậy, quan tâm hỏi han:"Em có sao không?"
Từ Phương Hiểu lắc lắc đầu cô không thấy đau gì cả ngược lại còn rất thích thú, phấn khích cô đứng dậy bắt đầu trượt tiếp. Âu Hoằng Phong cảm thấy cô rất giỏi, học rất nhanh trượt từ từ
theo cô.
Từ
xa, Đỗ Huệ Di nhìn thấy anh chăm sóc cho cô chu đáo, từng li
từng tí như thế Đỗ Huệ Di không nỡ, không muốn chia cách hai
người, bây giờ Đỗ Huệ Di đang cảm thấy rất khó xử không biết
phải nên làm thế nào?
"Huệ Di! Em làm sao vậy? Em không biết trượt tuyết sao? Nếu em không
biết thì anh sẽ dạy cho em." Tần Đình Danh thấy Đỗ Huệ Di đứng im liền đi đến quan tâm hỏi.
Đỗ Huệ Di lắc lắc đầu, cười nhạt:"Em không có bị làm sao hết
chỉ là nghĩ vẩn vơ vài chuyện thôi. Mà lúc nãy anh nói gì? Em không biết trượt sao? Em nói cho anh biết em trượt rất giỏi đó
anh có muốn trượt đua với em không?"