Từ Phương Hiểu rút người lại im lặng không dám nói gì nữa, Tiểu
Cúc khều nhẹ cô bảo cô ra ngoài cùng mình, Từ Phương Hiểu cùng Tiểu Cúc ra ngoài, Tiểu Cúc vội nói với cô nhưng không dám
nói lớn tiếng:
"Lần này cô chết chắc rồi bây giờ cô có thoát cũng thoát không nổi."
Từ Phương Hiểu ngơ ngác không hiểu lời mà cô đang nói bèn hỏi:
Tiểu Cúc nói khẽ cho cô biết:"Cô có biết là những người hầu riêng
lúc trước của thiếu gia chính vì đã từng đắc tội với thiếu
gia nên mới trở thành người hầu riêng sau khi trở thành người
hầu riêng của thiếu gia thì không có ai trụ nổi quá một tháng
cả có người thì xin nghỉ có người thì đột nhiên biến mất một cách kì lạ."
"Ực!" Từ Phương Hiểu nghe cô nói thế thì nuốt một ngụm nước bọt lo sợ, nhăn nhó nói với Tiểu Cúc:
"Cô có nói quá lên không vậy? Nếu đúng như lời của cô thì anh ta
quá đáng sợ rồi người gì mà nhỏ nhen thích trả thù vậy không biết tôi cũng có phải cố ý đánh anh ta đâu. Đó là lỗi của
anh ta ai bảo anh ta nửa đêm nửa hôm mới về..."
Tiểu Cúc đột nhiên trợn mắt lắc đầu lia lịa ý bảo cô đừng nói
tiếp nữa, Từ Phương Hiểu tròn mắt nhìn Tiểu Cúc mới nhướng
mày, tay khẽ giơ lên chỉ chỉ ra phía đằng sau, Từ Phương Hiểu
quay lại thì trợn mắt môi mím lại nín thở khi nhìn thấy anh.
"Cô to gan thật dám nói xấu sau lưng tôi bộ quản gia không nói cho
cô biết là tôi ghét nhất là bị người khác nói xấu sau lưng
sao? Tháng lương tháng này của cô khỏi nhận."
Vừa dứt lời anh bước lên xe, trợ lý của anh là Tiểu Vỹ nhanh
chóng lái xe đi Từ Phương Hiểu đứng ở đó chỉ biết nhìn theo xe của anh không nói được gì khi nghe anh nói là trừ hết lương
của cô thì cô như trở thành người mất hồn, được một lúc sau cô mới hoàn hồn lại:
"Tiểu Cúc! Anh ta vừa mới nói là trừ hết lương tháng này của tôi sao?"
Tiểu Cúc gật gật đầu, Từ Phương Hiểu vẻ mặt hoang mang, lo lắng như sắp khóc: