Lữ Vũ Ni cánh tay run run, cố gắng kìm nén nước mắt không cho nó rơi xuống, Mộ Khánh Dương vào vấn đề, hỏi cô:
"Vậy anh muốn hỏi em một câu nếu như mẹ và những người thân của em
đến tìm và gặp lại em muốn em tha thứ, chấp nhận họ thì em
có đồng ý tha thứ cho họ không?"
Lữ Vũ Ni nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Mộ Tần ánh mắt của
bà và Mộ Tần tràn đầy sự hi vọng, mong chờ mong chờ cô sẽ
chấp nhận, tha thứ. Từ Phương Hiểu thay đổi sắc mặt sắc mặt
của cô trở nên lạnh nhạt hơn:
"Không! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho họ cho dù họ bỏ rơi tôi là vì lý do gì, họ không biết được khi họ bỏ rơi tôi tôi đã phải
trải qua, chịu đựng những gì? Nó quá khủng khiếp đối với tôi
nên tôi không thể tha thứ, chấp nhận họ được nữa."
Mộ Tần nhắm chặt đôi mắt ông cảm thấy có lỗi vô cùng, Lữ Vũ Ni
bịt miệng của mình đôi vai khẽ run, từng giọt nước mắt từ từ
rơi xuống. Từ Phương Hiểu nhìn thấy bà khóc liền kinh ngạc
hỏi:
Lữ Vũ Ni căng thẳng nhìn Từ Phương Hiểu bà nửa mong chờ nửa kia
chính là không mong chờ cô nhận ra bà chính là mẹ của mình bà sợ bà rất sợ cô sẽ xa lánh, căm ghét, hận bà.
"Cháu nhớ ra rồi bác chính là người ở trong nhà vệ sinh đã nhận nhầm cháu thành con gái của bác."
Lữ Vũ Ni lúc này không biết là nên vui hay buồn khi cô không nhớ ra bà chính là mẹ ruột của mình, bà chỉ có thể cười gượng
khẽ gật đầu nói với cô:
"Cháu đều rất giống hai đứa con gái của bác nhưng đáng tiếc đứa con gái lớn nó đã mất cách đây hai năm còn đứa nhỏ thì đã bị
thất lạc từ lâu không rõ tung tích."
"Cháu xin lỗi! Cháu không biết chuyện này." Từ Phương Hiểu vô cùng
kinh ngạc, cảm thấy có lỗi vì chạm vào nỗi đau đớn của người khác.
Lữ Vũ Ni khẽ lắc đầu nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương: