Âu Hoằng Phong bước lên phòng đi vào anh nhìn thấy Từ Phương Hiểu
đã thức dậy cô ngẩng người nhìn ra phía cửa sổ anh bước đến
đặt tay lên vai của cô hỏi:
"Cô bị làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Từ Phương Hiểu giật mình quay người lại nhìn anh cô khẽ lắc đầu:
Âu Hoằng Phong thấy đôi mắt cô đượm buồn nên anh khẽ gật đầu đồng ý anh không muốn nhìn thấy cô buồn nếu như cô muốn làm việc
thì anh cũng sẽ không ngăn cản:"Cô cứ nghỉ ngơi hết ngày hôm nay đi ngày mai cô sẽ bắt đầu làm việc lại."
Từ Phương Hiểu vui vẻ gật gật đầu, anh cười nhẹ ngồi xuống ghế
nhìn cô cất giọng nói:"Tôi muốn hỏi cô một chuyện."
"Là chuyện gì ạ? Thiếu gia cứ hỏi." Từ Phương Hiểu nhìn anh dáng
vẻ đã không còn sợ anh như trước nữa cô tự nhiên hơn rất
nhiều.
"Ai bảo là không thể chứ? Có tôi ở đây không có việc gì là không
thể cả. Tôi đã cho người đăng kí cho cô học ở Ái Tư rồi tuần
sau cô sẽ bắt đầu nhập học."
"Hả? Anh đã đăng kí cho tôi rồi? Làm sao có thể được chứ? Tôi làm
sao có tiền mà trả cho anh được? Còn công việc người hầu ở đây nữa?" Từ Phương Hiểu hoang man, nhăn nhó không biết phải làm
thế nào?
Âu
Hoằng Phong cười nhẹ anh đã sớm đoán được cô sẽ lo về chuyện
tiền bạc nên anh ngay lập tức cất giọng nói với cô:
"Cô yên tâm về chuyện tiền bạc cô không cần phải lo và tôi cũng sẽ không dùng tiền của mình vào những việc không có mục đích cô
cứ đi học đến chiều tối cô về cô sẽ làm việc. Sau khi cô học
xong sẽ đến tập đoàn Âu thị làm việc để trả nợ cho tôi."
"Nhưng mà..." Từ Phương Hiểu vẫn muốn tự cô lo liệu chứ không nhờ vả vào ai khác.
"Không nhưng nhị gì cả tôi đã quyết định rồi mọi chuyện cứ làm theo như vậy đi."
Từ Phương Hiểu đứng hình nhìn anh không thể nói được gì, tại sao anh lại có thể bá đạo như vậy được chứ?