Cứ như thường lệ đến trưa Từ Phương Hiểu lại mang cơm trưa đến cho
Âu Hoằng Phong đang đi trên đường cô cảm thấy chóng mặt, gương
mặt đã dần đỏ ửng lên cô bắt đầu đi loạng choạng rồi ngất
hẳn đi trên đường.
Quá trưa, Âu Hoằng Phong vẫn chưa thấy cô đem cơm trưa đến anh bắt
đầu cau mày khó chịu gọi điện về biệt thự, quản gia Lưu nghe
máy anh ngay lập tức hỏi:
"Quản gia Lưu! Sau giờ này Từ Phương Hiểu vẫn trưa đem cơm trưa đến vậy?"
Quản gia Lưu khó hiểu đáp lại:"Sao có thể chứ? Phương Hiểu đã mang
cơm trưa đến cho thiếu gia từ hai tiếng trước rồi."
Sắc mặt của Âu Hoằng Phong biến sắc ngay lập tức tắt máy vội gọi A Bân trợ lý của anh vào, A Bân bước vào anh:"Chủ tịch!"
Âu Hoằng Phong vội ra lệnh:"Cậu hãy mau chóng điều tra xem Từ
Phương Hiểu hiện tại đang ở đâu? Càng nhanh càng tốt."
"Vâng! Tôi sẽ đi làm ngay." A Bân vội vàng rời đi đi làm những gì anh căn dặn.
Tại một căn biệt thự được thiết kế theo phong cách Châu Âu cổ
kính, Từ Phương Hiểu nằm trên một chiếc giường rộng lớn, trên
trán đắp một cái khăn. Mộ Khánh Dương ngồi ở ghế sofa từ xa
nhìn cô.
Quản gia Ngô bước vào cung kính chào anh:
"Thiếu gia! Chúng ta có nên nói chuyện này cho ông chủ và bà chủ biết không?"
"Anh hãy theo tôi vào trong, Từ Phương Hiểu đang ở bên trong."
Âu Hoằng Phong bước vào trong theo Mộ Khánh Dương bước lên lầu ba
quản gia Ngô mở cửa cho hai người các anh bước vào. Vừa bước
vào anh nhìn thấy cô đang nằm trên giường trán còn đắp khăn anh
bước vội đến mày nhíu chặt lại quay người lại hỏi Mộ Khánh
Dương:
"Cái này tôi phải là người hỏi anh mới đúng, cô ấy đã sốt cao như
vậy mà anh còn bắt cô ấy đem cơm trưa đến cho anh. Nếu lúc nãy
tôi không vô tình nhìn thấy cô ấy ngất xỉu ở ngoài đường thì
bây giờ đã không biết cô ấy như thế nào rồi?"