Trong thế giới truyện ngôn tình, hầu như rất ít tác phẩm viết về số phận của nhưng cô gái làm nghề bán hoa. Tác giả trẻ Tường Vy Đỏ là một trong những số ít đã mạnh dạn viết về những mảng tối ấy - số phận của những cô gái làm nghề mà thời nay người ta vẫn hay gọi "Gái Ngành"
Tóm tắt truyện:
Hạnh?! Là mong mỏi hạnh phúc sẽ tới với mẹ, sẽ tới với cô? Sau những năm tháng tủi nhục uất hờn kia???
Hay Hạnh là vì bao bất hạnh đều đổ xuống vai mẹ con cô?!! Tên cô nghĩa là như vậy sao???
Hai mươi tuổi, độ tuổi tươi đẹp biết bao. Thiếu nữ mới trưởng thành, nửa
ngây ngô, nửa thành thục. Nhưng Hạnh còn chưa hưởng thụ được tuổi xuân
chớm nở đã bị người kéo vào một con đường tăm tối không lối thoát, làm
việc mà người người coi rẻ. Cô chỉ là tình nhân, bị một tên đàn ông bao
nuôi, để cho hắn giày vò, cho hắn thoả mãn, cho hắn chơi đến chán...
- Con mẹ nó cô chỉ là loại điếm được tôi bao nuôi!tưởng cô cao sang lắm
sao chẳng qua cũng chỉ là dạng gái nằm rên rỉ dưới thân bọn đàn ông như
tôi mà thôi.
Hắn bất lực trước thái độ thờ ơ, lạnh nhạt của cô. Thấy cô như vậy
hắn càng điên tiết hơn,quay qua bóp mạnh cầm cô, buộc cô phải đối diện
với gương mặt đẹp trai lạnh lùng của hắn:
- Cô ngoan ngoãn nghe
lời tôi, đừng để tôi điên lên nên nhớ cô là tình nhân của tôi,tốt nhất
cô làm tròn bổn phận tình nhân của mình, nên biết an phận một chút,
trong thời gian tôi bao cô nếu để tôi biết cô đi với thằng nào,nhất là
thằng Tài cô nên tránh xa nó ra, nếu không đừng trách tôi vô tình.
Nói xong hắn lại đè cô xuống tiếp tục thoả mãn dục vọng chiếm hữu của mình mặc cho cô lúc này như một cái xác không hồn. Xong việc hắn ta ôm cô vào lòng,kéo
chăn đắp lên tấm thân trần truồng của cô xong hắn ngủ thiếp đi.
Căn phòng ngập mùi hoan ái, cơ thể cô bầm tím xanh khắp nơi,thấy hắn ngủ
say cô nhẹ nhàng ngồi dậy cố lết cái thân tàn vào phòng tắm,cô tắm rửa
sạch sẽ không muốn vươn lại trên người mùi của người đàn ông đang nằm ở
kia. Cô vừa yêu lại vừa hận hắn, kẻ cầm thú nhẫn tâm chiếm đoạt thân thể
cô khi cô mới vừa tròn 17 tuổi.
Liệu Mạnh có phải là người đàn ông Hạnh tin yêu một đời mặc dù biết cái thứ tình yêu đó vô cùng rẻ tiền và mù quáng?
Cuối truyện Hạnh rồi có tìm được ánh sáng nhạt của đời mình?