Thiên Tiên

Chương 37: Kỳ Thanh Vũ Chiến ( I )


trướctiếp

Một lát sau, khói bụi dần tan đi, tầm nhìn mọi người bắt đầu nhìn rõ lại, trên sàn đấu dần xuất hiện một bóng người, bóng người ấy có dáng người mảnh khảnh, thước tha, cả cơ thể tỏa ra khí chất, khiến người khác không khỏi run sợ. Dần dần bóng người trên sàn đấu hiện rõ ra trước mắt tất cả mọi người, đến khi nhìn thấy chủ nhân thực sự của bóng người ấy, ai nấy đều không tỏ vẻ ngạc nhiên gì cả, hầu như kết quả trận đấu này đều nằm trong suy đoán của mọi người cả. Đúng thế, bóng người trên sàn đấu lúc này, không ai khác chính là Triệu Ngọc Nhi, nàng vẫn bình tĩnh, đứng yên trên sàn đấu mà không hề nao núng, không hề sợ hãi, dường như mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của nàng vậy.

Còn về Lôi Mạnh, sau khi dồn hết huyết khí cùng linh khí của mình để chống chọi lại với đòn quyết định từ Triệu Ngọc Nhi, hắn đã bị nội thương cũng không nhẹ, tuy vào phút cuối, hắn cảm thấy bản mình dường như không thể chịu đựng được nữa, đã điều động hết tất cả linh khí để hộ thân cho mình, thế nhưng vẫn không tài nào tránh nổi uy lực từ đòn đánh của Triệu Ngọc Nhi, bị đánh văng ra khỏi sàn đấu, va thẳng vào bức tường phía sau và bất tỉnh. Vị lão giả trọng tài nhìn thấy Lôi Mạnh đã bất tỉnh, liền hướng về những đệ tử đảm nhiệm nhiệm vụ phụ trách, phất tay, ra hiệu bảo những đệ tử này khiêng hắn về để trị thương.

Sau khi tuyên bố Triệu Ngọc Nhi giành chiến thắng, nàng liền chấp tay hướng về phía vị lão giả khom người cảm tạ, rồi bước xuống sàn đấu, hướng thẳng về phía hai người Vũ Nam Sơn và Trần Thanh mà đến. Trần Thanh lại một lần nữa thất kinh trước thực lực của Triệu Ngọc Nhi, hắn không ngờ là chỉ trong một thời gian ngắn như thế mà thực lực của nàng lại gia tăng một cách kinh khủng đến như vậy. Tuy nếu so thực lực giữa hai người Vũ Nam Sơn và Triệu Ngọc Nhi không biết ai hơn ai, thế nhưng chỉ xét riêng về con gái, thì dường như Triệu Ngọc Nhi đã vượt hẳn so với Vũ Nam Sơn. Chứng kiến thực lực hai người bạn của mình càng ngày càng gia tăng, Trần Thanh hắn không khỏi cười khổ bản thân mình, hắn thầm nghĩ, có lẽ, chênh lệch giữa mình và hai người Vũ Nam Sơn và Triệu Ngọc Nhi đã bắt đầu xa dần. Triệu Ngọc Nhi vừa tiến đến gần hai người Vũ Nam Sơn và Trần Thanh, liền mở miệng cười nói

-"Thấy ta đánh thế nào? Uy dũng không?"

-"Rất uy dũng, hầu như ngươi đều chiếm thế thượng phong cả." Trần Thanh giơ ngón tay cái lên, biểu dương khen ngợi nói.

-"So với Nam Sơn thế nào?" Triệu Ngọc Nhi cười cười nói.

-"À thì---" Trần Thanh ấp úng, gãi đầu, nhìn trộm về phía Vũ Nam Sơn, phát hiện thấy hắn cũng đang nhìn về chăm chú về mình, dường như rất muốn nghe được câu trả lời.

-"Thì thế nào?" Triệu Ngọc Nhi nghiêng đầu hỏi tiếp.

-"Luận về thực lực thì ta không thể nào dựa vào hai trận chiến vừa rồi của các ngươi mà biết được, không những thế mà đối thủ của hai người các ngươi lại không tương đồng với nhau, ai mạnh ai yếu không ai dám nói được." Trần Thanh lắc đầu, nói ra suy nghĩ của mình cho hai người Vũ Nam Sơn và Triệu Ngọc Nhi.

-"Thông báo với tất cả những người đang khiêu chiến vòng loại, những đệ tử kí danh tham gia tạm thời nghỉ ngơi nửa canh giờ, sau nửa canh giờ, liền tập trung về đây bắt đầu trận thi đấu tiếp theo." Triệu Ngọc Nhi định nói gì đó thì bị người đệ tử phụ trách nói to.

-"Hai người các ngươi định làm gì?" Nghe thấy thông báo, Trần Thanh hướng hai người Vũ Nam Sơn và Triệu Ngọc Nhi hỏi.

-"Hai người bọn ta đã khiêu chiến vòng loại thành công rồi, tạm thời giờ cũng không làm gì, định tính về lại tòa phong để nghỉ ngơi dưỡng sức, mai còn bắt đầu khiêu chiến tiến vào Nhân Bảng." Vũ Nam Sơn liền nói.

-"Vậy các ngươi đi đi, ta còn lâu mới tới lượt khiêu chiến, các ngươi khỏi phải đợi." Trần Thanh gật đầu liền nói.

-"Ừ, đành vậy thôi." Triệu Ngọc Nhi nói.

Cả ba trò chuyện thêm một lát, liền chia tay tạm biệt, hai người Vũ Nam Sơn và Triệu Ngọc Nhi thì hướng về phía tòa phong của mình để dưỡng thương, hồi phục lại linh khí cùng huyết khí đã tiêu hao vào trận chiến này. Nhìn thấy bóng dáng hai người bọn họ rời đi, Trần Thanh liền nhanh chân, hướng thẳng về phía khu vực khiêu chiến Nhân Bảng mà chạy đến, hắn xém tí nữa quên mất, hôm nay ngoài là ngày hắn kí danh khiêu chiến vòng loại ra, mà còn là ngày Kỳ Thanh Vũ, sư huynh hắn khiêu chiến Nhân Bảng. Hắn liền nhanh chân, vội vã hướng về phía khu vực Nhân Bảng mà chạy đến, hắn thầm nghĩ, không biết trận chiến của Kỳ Thanh Vũ đã bắt đầu chưa, nếu chưa thì còn tốt, còn ngược lại thì hắn thật không biết phải ăn nói thế nào với Kỳ Thanh Vũ.

Vừa đến nơi, phía trên sàn đấu đã xuất hiện hai người đệ tử bước lên, chắp tay hướng về một vị lão giả cúi đầu chào, sau đó hướng thẳng về phía đối phương, vẫn làm nghi thức như thường lệ. Nhìn thấy một người trong số hai người đứng trên sàn đấu là Kỳ Thanh Vũ, hắn liền thở phào nhẹ nhõm, may mắn là hắn vừa đến kịp, bằng không thì tiêu. Sau khi cả hai lùi về phía sau để giữ khoảng cách an toàn với đối phương, vị lão giả liền phất tay, ra hiệu trận đấu bắt đầu, bầu không khí tại khu vực khiêu chiến Nhân Bảng liền trở nên khác lạ, hầu như ai nấy đều rất tập trung vào trận chiến trước mắt, không ai dám rời đi chỉ một chút nào.

Trần Thanh hắn cũng thế, hắn quan sát thật kĩ Kỳ Thanh Vũ cùng đối thủ mà vị sư huynh hắn khiêu chiến, dáng người đối phương cao to, cao hơn hẳn Kỳ Thanh Vũ một cái đầu, mặc y phục lam sắc, đeo khăn buộc vai bạch sắc, trên cổ có một vết sẹo dài tầm một gang tay, dường như là tác phẩm do trong chiến đấu tạo nên. Nét mặt đầy vẻ chính chắn, đôi mắt màu đen thẳm, toát lên một vẻ rất tự tin thực lực của bản thân mình, cả người tỏa ra khí chất, khiến ai cũng không phải nghiêm nghị, sau một hồi quan sát cùng dò hỏi, Trần Thanh mới biết đối thủ của Kỳ Thanh Vũ tên là Hùng Thiên Cương, nhập môn cùng thời điểm vời Kỳ Thanh Vũ, hiện tại đã là Luyện Khí Tầng 3, đang đứng vị trí thứ năm mươi trên bảng xếp hạng Nhân Bảng, hơn hẳn mười hạng so với Kỳ Thanh Vũ.

Về phía Kỳ Thanh Vũ, vị sư huynh hắn vẫn đang bình tĩnh đứng yên tại góc sàn đấu, hắn vẫn đang nhìn chăm chú vào đối phương, dường như, muốn quan sát động tĩnh của đối thủ, chờ đối thủ có ý định làm gì rồi hắn mới quyết định ứng biến. Hùng Thiên Cương nhìn thấy đối phương không hề xuất ra huyết khí, hay điều động linh khí để hộ thân, liền cười lạnh, thầm nghĩ đối phương chắc bị khí thế tỏa ra làm cho hoảng sợ. Hắn liền xuất huyết khí, huyết khí hắn phun ra, tỏa khắp cả khu vực sàn đấu, đồng thời, hắn liền điều động linh khí lên phía tay, tạo ra một lớp chắn trên bàn tay mình, dường như, hắn muốn gia tăng thêm lực tấn công mà mình sắp ra đòn.

Cảm nhận được huyết khí từ Hùng Thiên Cương phát ra, tất cả mọi người đang đứng xem không khỏi hít khí lạnh, ai nấy đều không ngờ, chỉ mới một tháng, mà thực lực của tên này lại gia tăng đáng kể. Tuy là thế, nhưng vẫn có một vài kẻ đang đứng xem ở phía chỗ cao, tại khu vực quan sát dành cho những đệ tử địa vị cao hơn, không khỏi cười lạnh, một trong số đệ tử đó liền nói.

-"Thú vị đấy, chỉ mới Luyện Khí Tầng Ba mà đã có thực lực thế này rồi, thế nhưng, kiến hôi vẫn là kiến hôi, so với chúng ta, không khác thì cỏ rác."

Những người khác liền cười lạnh trước lời nói của người đệ tử này, bày tỏ thái độ đồng ý của mình, dường như trong mắt bọn họ, những kẻ đang ở dưới không khác thì sâu kiến, không đáng để quan tâm. Những người có mặt tại nơi này, đều là những kẻ có máu mặt trong tông môn, bọn hắn đều là những kẻ đứng trong mười vị trí đầu tiên của Nhân Bảng, Địa Bảng và Thiên Bảng, chỉ một người thôi, cũng đủ khiến một đám người đang ở phía dưới cũng phải khiếp sợ.

Trở lại trận đấu giữa Kỳ Thanh Vũ và Hùng Thiên Cương, Kỳ Thanh Vũ sau khi nhìn thấy đối phương đã bắt đầu hành động, hắn liền trở nên cảnh giác, chân phải lùi về phía sau tạo thế, tay trái chắp ra phía sau, giương tay phải lên, điều động linh khí hộ thân, để phòng ngự. Dường như, Kỳ Thanh Vũ hắn vẫn không muốn xuất ra huyết khí để tấn công đối phương, hắn vẫn muốn quan sát, tìm ra điểm yếu, khe hở đối phuong, để từ đó có thể đánh một kích chí mạng, khiến đối phương trở tay không kịp.

Hùng Thiên Cương nhìn thấy đối phương đã điều động linh khí để hộ thân, chân đạp sàn đấu, tạo đà phóng thẳng về phía Kỳ Thanh Vũ, Trần Thanh nhìn thấy tốc độ của Hùng Thiên Cương liền không khỏi giật mình, thầm nghĩ thật nhanh, nếu so với những người ở khu vực khiêu chiến vòng loại thì dường như nhanh hơn nhiều. Mắt thấy tiến đến vị trí của Kỳ Thanh Vũ, chân trái Hùng Thiên Cương thì giậm thẳng xuống sàn, khiến bản thân cơ thể mình dừng lại, tay phải liền vung thẳng một quyền từ dưới lên, hướng thẳng về phía ngực Kỳ Thanh Vũ mà đánh.

Kỳ Thanh Vũ cảm nhận được một quyền này của đối phương không mang nhiều uy lực, nói đúng hơn, là đa phần đều nhờ vào trọng lượng của đối phương dồn vào, tạo ra lực lượng, chỉ bồi thêm một chút huyết khí, mạnh hơn một quyền bình thường một chút. Tuy là thế, nhưng Kỳ Thanh Vũ hắn cũng không lơ là cảnh giác, hắn nhích người, khiến cơ thể mình nhích về phía sau một chút, liền có thể né được một quyền của Hùng Thiên Cương. Không dừng lại ở đó, tay phải Kỳ Thanh Vũ liền đánh một chưởng, hướng về phía bờ vai của Hùng Thiên Cương mà đánh tới, nhìn thấy thế, Hùng Thiên Cương không khỏi cười lạnh, tay trái bắt ấn, linh khí trong cơ thể liền dao động, tạo thành một lớp chắn linh khí phòng hộ cơ thể.

Một chưởng va chạm tạo ra ngoại lực tác động khiến Kỳ Thanh Vũ hắn không khỏi lùi lại vài bước, thông qua một chưởng này, hắn cảm nhận được lực lượng phòng ngự của đối phương cực kì kiên cố, nếu chỉ dùng một chưởng bình thường, thì chỉ sợ khó mà có thể phá vỡ được lớp phòng ngự này. Thấy đối phương bị lực va chạm lớp phòng ngự của mình bị bức lùi lại, Hùng Thiên Cương thì lợi dụng thời cơ, phóng thẳng về phía Kỳ Thanh Vũ, vung một cước, hướng thẳng vào phần eo đối phương. Tuy Kỳ Thanh Vũ hắn có hơi bị bất ngờ trước lực lượng phòng ngự của đối thủ, thế nhưng dù sao thì hắn cũng là một tay già đời, một kẻ đã từng chinh chiến trong Nhân Bảng, kinh nghiệm của hắn có thừa, không phải như những tay ma mới tiến vào Nhân Bảng mà bị đối phương ép cho thở không nổi.

Nhìn thấy một cước của Hùng Thiên Cương áp sát đến mình, lợi dụng vẫn cơ thể vẫn còn đang mất đà, cơ thể Kỳ Thanh Vũ khẽ động, liền xoay người, tránh được một cước của đối phương, chân đạp sàn đấu, phóng thẳng về phía sau để tạo khoảng cách an toàn với Hùng Thiên Cương. Liên tục nhìn thấy Kỳ Thanh Vũ tránh né được hai đòn của mình một cách dễ dàng, Hùng Thiên Cương liền sậm mặt lại không khỏi tức giận, miệng đọc chân ngôn, cả cơ thể hắn tỏa ra một luồng khí uy bức, khiến mọi người đang đứng xem tại khu vực Nhân Bảng không khỏi lạnh run người. Thoáng chốc, phía sau hắn liền xuất hiện một thạch nhân cao to, cả hai tay cầm mỗi một đại chuy tử ( búa ). Huyết khí mà nó phát ra, khiến ai cũng cảm thấy hoảng sợ, đến những kẻ đang đứng xem phía trên khán đài, khu vực dành cho những đệ tử có địa vị cao cũng không khỏi bất ngờ trước huyết khí mà thạch nhân này phát ra.

Kỳ Thanh Vũ cảm nhận được sự nguy hiểm từ thạch nhân này, liền không khỏi nhíu mày, hai tay bắt ấn, mắt nhắm nghiền lại, lâm vào trạng thái bế phong, miệng đọc chân ngôn, thoáng chốc, linh khí xung quanh Kỳ Thanh Vũ liền dao động không ngừng, nói đúng hơn là chúng không ngừng xoay chuyển xung quanh cơ thể hắn. Từng đợt cuồng phong không biết từ đâu nổi lên, khiến tất cả tán cây không ngừng rung chuyển, tóc tai những người đang đứng xem tại đây bay tán loạn, Hùng Thiên Cương cảm nhận đợt cuồng phong này không phải là những đợt cuồng phong bình thường, bên trong chúng, liền chứa một lực lượng huyết khí cùng linh khí, khiến những người hứng chịu không khỏi cảm thấy bị áp lực đè nặng.


trướctiếp