Kể từ sau người đầu tiên thì tiếp tục có
những người khác lên, tuy cũng có vài người được thông qua, nhưng số
đông vẫn là những người không được.
Có người không chấp nhận được sự thật đã tức giận, khiến cho các tiên nhân tức giận. Một người trong số họ thậm chí còn động thủ.
Những người có mặt khi đó chỉ thấy một vị trong số bốn người đi theo
lão giả vung tay về hướng người đang tức giận đó. Bỗng nhiên người thanh niên ấy liền bị thổi bay ra sau vài chục trượng, miệng hộc đầy máu. Cả
thân thể nằm ở đó, hơi thở rất yếu gần như có thể chết bất cứ lúc nào.
Người ngoài nhìn vào thì có thể thấy tên thanh niên đó có thể nói là gần đất xa trời.
Đám người trong sân, ai nấy cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng. Quá tàn
bạo, người thanh niên kia chỉ mới tỏ ra hơi bất mãn chút thôi mà lại ra
tay tàn nhẫn như vậy. Đánh người ta sống không bằng chết như thế.
Khi mà mọi người trong sân còn chưa kịp hết bàng hoàng với những gì vừa diễn ra. Thì nam đệ tử vừa ra tay lên tiếng.
-“Bọn ta vì muốn ban phước cho các ngươi nên chiêu sinh, cho các
ngươi có cơ hội trở thành tiên nhân, vậy mà các ngươi lại dám mở mồm
chất vấn ư? Các ngươi nên tỏ ra biết ơn vì được bọn ta chú trọng tới,
các ngươi không có quyền ý kiến. Nếu như ta còn thấy trường hợp nào như
vậy nữa thì chuẩn bị tinh thần đi.” Nam đệ tử ấy nói với giọng đầy lạnh
lùng cùng với ánh mắt tàn độc, khiến cho những người trong sân sợ ướt
đẫm mồ hôi.
Toàn trường im lặng. Trần Thanh sau khi chứng kiến được hành động ấy, Trần Thanh liền có một nhận thức mới về tiên nhân.
Trước đây Trần Thanh chỉ nghe về những tiên nhân là họ tuyệt ra sao,
họ vĩ đại như thế nào và bị tất cả những điều đó làm lu mờ. Nhưng khi
nhìn thấy điều vừa mới xảy ra ban nãy. Trần Thanh mới nhận thấy rõ ràng
rằng với sức mạnh, với khả năng đấy của họ. Họ có thể dễ dàng giết chết
họ.
Và Trần Thanh lúc này mới nhận thấy rằng, ánh mắt của những tiên nhân đến đây từ ban đầu đến giờ, đều là một thái độ cao cao tại thượng, nhìn bọn họ, những người dưới sân đầy xem thường không khác gì con sâu cái
kiến là bao.
Dù điều ấy có vẻ rất bình thường đối với thế giới này, tại thế giới
này, mạnh được yếu thua, nắm đấm ai to hơn thì người đó chính là công
lý, những kẻ yếu hơn thì không có quyền chỉ trích, hay ý kiến gì, nhưng
giờ vào những điều xảy ra ngày hôm nay, đã khiến cho Trần Thanh có được
sự suy nghĩ mà trước đây cậu chưa từng có và sẽ mãi luôn theo cậu.
-“Người tiếp theo.” Nam đệ tử tiếp tục công việc của mình, còn chuyện vừa nãy xảy ra dường như không hề để tâm.
Còn người thanh niên, người bị đánh bán sống bán chết kia đã được hộ
vệ của Minh gia khiêng ra ngoài, không nói ai cũng biết rằng người đó
sống không còn được bao lâu, nếu như có tiền chữa trị thì có thể nhưng
nhìn vào dáng dấp người đó có thể thấy được điều đó quá khó khăn. Bốn
lượng bạc nhận được ban đầu chắc cũng đủ để người chôn yên ổn.
Sau khi có sực việc của thanh niên mới vừa rồi, bầu không khí trong
sân trở nên đầy nặng trịch, những người tiếp theo đi lên cũng hết sức
chú ý, không dám hành động lỗ mãng gì dẫn đến họa sát thân.
Âm thanh trong sân đầy im lặng, chỉ có tiếng của tiên nhân “Đạt” hay “Không đạt” vang vọng trong sân.
Nhưng không khí đó bị phá vỡ bởi một việc khác. Một người thiếu niên
tên là Mạc Cơ, khuôn mặt đầy tuấn tú khi lên khảo nghiệm thì thạch trụ,
thạch trụ phát ra ánh sáng chói mắt, sau đó liền hiện lên bảy mươi lăm.
Cả mọi người đều chấn động, ai ai cũng trầm trồ khi thấy chỉ số của Mạc
Cơ, đến cả các tiên nhân cũng phải chấn động khi nhìn thấy.
“Đạt.”
Mạc Cơ, người sau khi khảo nghiệm thành công liền đứng qua một bên,
thì những người đạt được trước đó cũng vô thức nhường đường cho Mạc Cơ,
Mạc Cơ đi xuống phía sau hàng, lẳng lặng ngồi xuống cách xa đoàn người,
tỏ ra không hề quan tâm đến với những thứ vừa mới xảy ra.
Gia chủ Minh tộc người đứng ở phía sau những tiên nhân nhìn vào cậu ta như đang suy tính điều gì đó.
“Người tiếp theo”
Sau Mạc Cơ thì trong số những người đạt, có một người cũng có được
điểm số cao, chỉ có điều là không cao bằng Mạc Cơ, nhưng cũng đủ để mọi
người dưới sân thêm một pha trầm trồ. Hắn ta khi biết được khảo nghiệm
của mình thành công, liền kiêu ngạo.
Cứ rồi cứ thế tiếp tục cho đến khi đến nhóm bốn người Trần Thanh.
Người đầu tiên là Vũ Nam Sơn.
“Ta lên đây.”
“Cố lên!” Triệu Ngọc Nhi cỗ vũ.
Vũ Nam Sơn tuy bình thường khá là mạnh mẽ, cứng đầu nhưng đến khi lên đây cũng đầy lo lắng. Nam Sơn từ từ đặt tay lên miếng thạch trụ.
Miếng thạch trụ sáng, hiện lên con số năm mươi lăm.
-“Đạt.”
Vũ Nam Sơn sau khi biết mình đã đạt mừng đến nỗi lúc đi xuống, suýt nữa tự vấp chân mình mà ngã nhào.
-“Tiếp theo” Nam đệ tử tiếp tục mời người tiếp theo.
-“Giờ này để lượt ta.” Lý Thiên Hạo nói rồi bước lên.
Lý Thiên Hạo đi lên, tuy vẫn có chút lo lắng nhưng Lý Thiên Hạo vẫn giữ được sự trầm tĩnh trên khuôn mặt.
Lý Thiên Hạo đặt tay lên miếng thạch trụ. Thạch trụ im lặng trong
chốc lát, khi mà mọi người còn đang hoang mang chuyện gì thì bỗng nhiên
thạch trụ phát ra ánh sáng chói mắt, khiến tất cả mọi người có mặt tại
buổi khảo hạch phải chấn động một phen.
Là tám mươi mốt, một con số thật chấn động, đây là chỉ số cao nhất từ đầu buổi khảo hạch đến giờ, còn cao hơn cả thiếu niên Mạc Cơ kia nữa.
Khi nhìn thấy được số liệu trên thạch trụ, lão tiên nhân không kìm nổi kích động mà bật người dậy khỏi ghế.
Ông ấy đi tới chỗ của Thiên Hạo hỏi.
-“Ngươi tên là gì?”
-“Bẩm thưa tiên nhân, con tên là Lý Thiên Hạo.”
-“Lý Thiên Hạo cái tên rất hay, tốt, tốt.” Vị lão giả tấm tắc nói.
-“Được rồi ngươi xuống dưới đi.” Lão giả nói với Lý Thiên Hạo rồi trở về chổ của mình.
-“Vâng.” Lý Thiên Hạo cũng không nán lại thêm mà nhanh chóng đi
xuống, trước khi xuống, Thiên Hạo cũng không quên liếc nhìn Trần Thanh.
Trần Thanh cũng nhìn Thiên Hạo gật đầu.
-“Người tiếp theo.”
-“Ngươi muốn ta lên trước hay là ngươi lên trước.” Trần Thanh hỏi Triệu Ngọc Nhi.
-“Để ta lên trước, nếu Nam Sơn với Thiên Hạo huynh đều đạt nên ta
cũng đã bớt lo rồi.” Từ nãy đến giờ trong lòng của Triệu Ngọc Nhi rất lo lắng, nhưng sau khi chứng kiến hai người đồng hành cũng đều đạt, điều
đó khiến cho Triệu Ngọc Nhi cũng bớt lo đi phần nào. Dù nàng không biết
mình có đủ điều kiện không, nhưng nàng lại có cảm giác mình sẽ qua.
-“Được rồi. Ta lên trước hay sau gì cũng không sao.” Trần Thanh nói.
Dù gì thì Trần Thanh cũng rất tự tin vào bản thân mình, thế nên Trần
Thanh dám chắc chắn rằng mình sẽ đạt, lên sớm hay muộn cũng không quan
trọng gì.
Triệu Ngọc Nhi đi lên. Dù nói không còn lo, nhưng khi đi lên, nàng vẫn không khỏi cảm thấy đầy áp lực.
Triệu Ngọc Nhi nhẹ nhàng đặt tay lên thạch trụ.
Thạch trụ phát sáng, sau đó hiện lên số liệu.
-“Năm mươi ba. Đạt.”
-“Ta đạt rồi.” Triệu Ngọc Nhi mặt trố lên đầy kinh hỉ. Sau đó Triệu Ngọc Nhi nhanh chóng đi qua bên Nam Sơn và Thiên Hạo.
-“Không biết Trần Thanh có đạt hay không nhỉ?” Triệu Ngọc Nhi lo lắng nói.
-“Đương nhiên đạt rồi, chẳng phải cả 3 người chúng ta đều đạt được
hay sao, ta nghĩ Trần Thanh cũng không ngoại lệ đâu.” Vũ Nam Sơn nói.
-“Ngươi nói cũng phải.” Triệu Ngọc Nhi khi nghe cũng bớt lo phần nào.
-“Được rồi, đừng làm rộn nữa.” Lý Thiên Hạo nói. Tuy nói vậy nhưng Lý Thiên Hạo cũng rất lo lắng trong lòng, là bạn thân của Trần Thanh, thì
Thiên Hạo biết, Trần Thanh rất muốn trở thành Tiên Nhân như thế nào, có
thể nói mong muốn của cậu lớn hơn bất cứ người nào ở đây.
Trần Thanh sau khi đi lên, liền hít một hơi rồi đặt tay lên thạch trụ.
Thạch trụ sáng lên rồi con số cũng theo đó hiện ra.
Khi nhìn vào con số đó thì mọi người dưới sân liền có tiếng ồn ào.
Nhưng không phải là do con số của cậu lớn hay gì mà đơn giản đó là.
Năm mươi. Đúng vậy, là năm mươi không thấp cũng không lớn hơn.
Nếu như chỉ cần thấp hơn một chút thì Trần Thanh đã rớt. Thật sự không biết có nên coi đó là may mắn hay không.
-“Đạt” Vị tiên nhân người thấy cũng có thoáng sững lại sau đó nói.
Trần Thanh, người đứng giữa ranh giới của thiên đường và địa ngục
cũng đổ cả mồ hôi. Nhưng sau đó cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi đi về chổ của ba người Lý Thiên Hạo.
-“Hay quá Trần Thanh, thật không ngờ bốn người chúng ta lại cùng nhau qua được” Khi Trần Thanh đến chỗ ba người. Triệu Ngọc Nhi vui mừng nói.
-“Ngươi cũng suýt nữa là tạch rồi, không ngờ vận số của ngươi thật tốt.” Vũ Nam Sơn nói.
-“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, miễn sao qua là được rồi. Các ngươi
cũng đừng nói nữa, miễn sao đừng để những tiên nhân khó chịu lại đánh
rớt chúng ta” Lý Thiên Hạo cắt ngang nói.
Nhưng trong lòng của Lý Thiên Hạo cũng thả lỏng khi thấy Trần Thanh qua.
Thế rồi sau Trần Thanh, lại tiếp tục những người khác, việc khảo hạch này tiếp tục cho đến tối, bởi vì lượng người đăng ký rất là đông. Cũng
may việc khảo hạch được chia đều cho ba nhà nếu như chỉ quy về một nhà
chắc là còn lâu hơn.
Trong suốt buổi khảo hạch, có một trường hợp rất đáng buồn, không
biết phải nói là do vận khí tên đó đen đủi hay do số phận an bài nữa,
tên đó giống y hệt Trần Thanh, người đừng bấp bênh giữa thiên đường và
địa ngục, nhưng tiếc là gã đó không may như Trần Thanh, khi lên khảo
hạch, chỉ đạt được bốn mươi chín điểm. Chỉ thiếu đúng một điểm nữa là
qua.
Khi nhìn thấy con số đó hiện lên trên thạch trụ, người đó đã bị bất
động rất lâu, chắc vì không chịu nỗi sốc. May là gia chủ Minh tộc nhanh
chóng ra lệnh cho đám hộ vệ nhanh chóng đem người đó xuống, nếu không
thì chắc hẳn đã có thêm một cơ sự khác xảy ra.
Cuối cùng sau khi đã hết người. Một nữ đệ tử bước ra và nói với những người đã đạt.
-“Vào ngày mai, các ngươi cũng ở chỗ này tiếp tục việc khảo hạch lần
hai.” Nói xong cũng không thèm liếc nhìn đám người đạt một cái mà nhanh
chóng quay người cùng những người khác đi vào bên trong tòa viện. Gia
chủ Minh tộc cũng nhanh chóng bám đuôi họ.
-“Còn ngày mai nữa sao?” Những người qua được sau khi nghe được tin
tức đó chợt sững sờ, họ tưởng chỉ cần như vậy là xong rồi chứ. Nào ngờ
vẫn còn khảo hạch tiếp. Trong đợt khảo hạch này số người tham dự cũng
đạt mấy trăm người, nhưng giờ đây chỉ còn có mấy chục. Vậy nếu đợt khảo
hạch tiếp thì sẽ còn mấy người qua được? Cả đám người trong lòng cảm
thấy trong lòng trở nên nặng nề.
Thiếu niên Mạc Cơ người sau khi nghe thấy điều đó cũng không tỏ ra
quan tâm lắm, khuôn mặt vẫn lãnh đạm như lúc trước rồi từ từ ly khai nơi này.
Những người khác thấy vậy cũng không chậm không nhanh từng tốp rời
đi, nhanh chóng về nơi nghỉ ngơi, họ không biết ngày mai đợi họ sẽ là
thứ gì.
Cả bốn người Trần Thanh cũng vậy. Họ cũng nhanh chóng rời khỏi Minh
gia mà trở về chỗ trọ ăn uống rồi nghỉ ngơi. Chuẩn bị cho đợt khảo hạch
diễn ra vào ngày mai.