Thấm thoát thời gian đã trôi qua một năm. Trần Thanh trong một năm đó có đi
về lại nhà một lần, theo thông lệ thì ba tháng đệ tử trong môn sẽ được
về nhà một lần, ban đầu hắn dự định về sớm nhưng vì vài chuyện cho nên
việc đi về kéo dài đến tận tháng thứ sáu, hắn khi đó cũng cùng Triệu
Ngọc Nhi và Vũ Nam Sơn cùng về.
Lúc đó Vũ Nam Sơn và Triệu Ngọc Nhi không sai biệt lắm mỗi người đều
đã tấn thăng lên Luyện Khí Tầng Một. Hắn nhìn thấy hai người đều đột phá cũng không khỏi mừng cho họ mà không hề đố kị chút nào, hắn cũng không
hề chán nản vì đồng bạn vượt mặt hắn, Trần Thanh biết mình không thể
cưỡng cầu được, cho nên hắn cứ thế mà tiến từng bước một.
Còn về Lý Thiên Hạo kể từ lúc chia tay đến giờ, cả ba người họ chưa
từng gặp mặt lại, trước khi trở về làng họ đã có lần từng câu thông vị
chấp sự ngoại môn muốn hỏi thông tin về Lý Thiên Hạo, nhưng đám người
Trần Thanh bọn họ không thu hoạch được bất kỳ thông tin gì, thế nên ba
người đành đi về mà không có Lý Thiên Hạo.
Khi hắn trở về, nhìn thấy bà mình vẫn khỏe Trần Thanh rất vui vẻ.
Trần phụ có hỏi về tình hình của hắn ở tông môn ra sao thế nhưng Trần
Thanh chỉ đáp cho qua loa, kể một tí chuyện, còn về việc Trần Thanh bị
bắt nạt trên môn phái cũng không nói cho Trần phụ biết, để đỡ cho Trần
phụ lo lắng. Hắn cũng không đề cập chuyện đó với Vũ Nam Sơn hay Triệu
Ngọc Nhi.
Trở về làng, Trần Thanh dành suốt khoảng thời gian này phụ giúp, trò
chuyện với Trần phụ. Bởi vì Trần Thanh biết về không được bao lâu thì
lại phải hồi môn, và cũng không biết lần về tiếp theo sẽ là bao lâu nữa. Có một hôm, đang chăm sóc vườn rau sau nhà, Triệu Ngọc Nhi và Vũ Nam
Sơn chạy đến, Triệu Ngọc Nhi hỏi.
-"Trần Thanh, ngươi đang làm gì thế?"
-"Bộ ngươi không thấy hay sao mà còn hỏi?" Trần Thanh đáp.
-"Chính bởi vì thấy nên ta mới thắc mắc hỏi ngươi đấy, đã là một tu
chân giả rồi mà ngươi còn làm mấy việc như thế này à?" Triệu Ngọc Nhi
giương mắt hỏi.
-"Chứ không làm việc này thì làm việc gì? Ở đây đâu có linh khí đâu
mà tu luyện." Trần Thanh ngơ ngác nhìn Triệu Ngọc Nhi và Vũ Nam Sơn nói.
-"Đi, theo bọn ta vào rừng đánh giết mấy con thú hoang, sẵn tiện nâng cao thực lực luôn." Vũ Nam Sơn ngoắc tay Trần Thanh nói.
-"Nhưng mà..." Trần Thanh ấp úng trả lời.
-"Không có nhưng mà gì hết, đi nào." Vũ Năm Sơn không để Trần Thanh nói, liền cắt ngang, kéo tay Trần Thanh lôi đi.
Cả ba người Trần Thanh vào sâu trong rừng, nếu đổi lại là một năm
trước đây, thì có cho vàng cả ba người Trần Thanh cũng không dám bén mãn đến bìa rừng nữa huống chi là vào sâu bên trong. Nhưng vì hiện tại
không còn như xưa nữa, cả ba người đều đã là người tu luyện, đều trở
thành tu chân giả cả, huống chi, Triệu Ngọc Nhi và Vũ Nam Sơn đều đã
tiến vào Luyện Khí Tầng Một, sắp đột phá tiến vào Luyện Khí Tầng Hai thì còn sợ thì mấy con thú hoang ấy. Mặc dù nghĩ là nghĩ thế, nhưng Trần
Thanh vẫn không khỏi lo sợ, nói là đã tu luyện, trở thành tu chân giả,
nhưng đó là hai người bọn họ, không phải Trần Thanh, một năm trôi qua,
Trần Thanh còn chưa bước vào Luyện Khí Tầng Một nữa là. Không phải do
Trần Thanh lười biếng, nói đúng hơn, thì Trần Thanh chăm chỉ tu luyện
hơn những người khác rất nhiều, thường vào giờ nghĩ giữa trưa, những
người khác sẽ nghỉ ngơi, nhưng Trần Thanh thì lại không, Trần Thanh vẫn
miệt mài tu luyện, không muốn bỏ lỡ một phút giây nào cả.
Một số người rất tò mò là tại sao nhìn Trần Thanh tu luyện chăm chỉ
như thế, nhưng lại không tiến vào được Luyện Khí Tầng Một. Sự tò mò này
lan rộng khắp đệ tử ngoại môn, những đệ tử cũ lẫn như đệ tử mới đều biết đến chuyện này. Mọi người bàn tán xôn xao, Trần Thanh thấy thế, ban đầu cũng không khỏi xấu hổ, nhưng riết dần thành quen, không để tâm đến bọn họ nữa. Người ngoài nhìn vào thì không biết, nhưng Trần Thanh biết bản
thân mình thế nào, không có được tư chất như người khác, thế nên Trần
Thanh mới dùng thời gian để bù vào sự hiếu hụt của mình, nhưng đến tận
một năm mà vẫn chưa vào được Luyện Khí Tầng Một thì quá lâu đi, Trần
Thanh không khỏi cười khổ.
Cả ba người Trần Thanh đi được một lúc thì gặp một con hổ, thấy con
hổ, Trần Thanh rụt rè, lùi lại, tuy là đã hấp thụ được linh khí, tu
luyện suốt một năm, nhưng Trần Thanh cũng chỉ mạnh hơn một người bình
thường một chút, so với hai người Triệu Ngọc Nhi và Vũ Nam Sơn thì Trần
Thanh còn kém xa. Triệu Ngọc Nhi quay sang Vũ Nam Sơn hỏi.
-"Ngươi muốn lên trước hay ta lên trước?"
-"Ưu tiên nữ nhân trước." Vũ Nam Sơn cười nói.
Triệu Ngọc Nhi gật đầu, thì đạp chân phóng thẳng đến con hổ, con hổ
dường như cảm giác được sự nguy hiểm, liền quay lại thấy Triệu Ngọc Nhi, liền gầm lên một tiếng, giơ hai chân muốn vồ lấy Triệu Ngọc Nhi. Triệu
Ngọc Nhi lách người sang trái, tay lưu chuyển khí huyết, xung quanh tay
hiện lên một tầng hơi nước mỏng, Triệu Ngọc Nhi vung tay đánh thẳng vào
người con hổ. Con hổ gầm lên một tiếng, rồi ngã ngụy xuống, chết ngay,
Vũ Nam Sơn và Trần Thanh nhìn thấy thế cũng không khỏi giật mình, chỉ
với một chưởng mà đã có thể đánh chết được một con hổ, thật kinh khủng.
Triệu Ngọc Nhi quay người bước về đám người Trần Thanh, thì đột nhiên
một con hổ khác từ trong bụi phóng thẳng đến Triệu Ngọc Nhi, do quá chủ
quan cộng với khoảng cách gần như thế, Triệu Ngọc Nhi không thể nào
tránh né được. Thấy thế, Vũ Nam Sơn liền vận chuyển khí huyết, liền
phóng đến vị trí của Triệu Ngọc Nhi, tay nắm chặt quyền, đánh thẳng vào
đầu con hổ, con hổ trúng đòn, liền bay vài trăm thước. Triệu Ngọc Nhi
giật mình, quay người lại, thấy một con hổ khác bị Vũ Nam Sơn đánh bay
không xa, liền lè lưỡi cười nói.
-"Thật xin lỗi, do ta quá chủ quan, không chú ý."
-"Về sau nên cẩn thận chút, may đây chỉ là thú hoang, chứ nếu là
người khác, thì ngươi đã mất mạng rồi." Vũ Nam Sơn nói, sau đó liền quay đầu về phía Trần Thanh hỏi.
-"Này, Trần Thanh, ngươi có muốn thử một chút không?"
-"Thôi không cần đâu, ta đi theo chơi thôi." Trần Thanh lắc đầu, nói.
Nhìn thấy Trần Thanh như thế, Vũ Nam Sơn và Triệu Ngọc Nhi cũng không ép buộc. Cả ba người Trần Thanh dự định dạo quanh khu rừng thêm một
vòng nữa rồi mới quay trở lại làng. Đảo một vòng rừng, ba người Trần
Thanh cũng không gặp thêm bất kì thú hoang nào, Trần Thanh thấy vẻ chán
nản của Triệu Ngọc Nhi và Vũ Nam Sơn cũng không khỏi cười khổ. Cả ba kéo xác hai con hổ về thôn, những người dân trong thôn thấy xác hai con hổ, không khỏi giật mình, sau đó liền vui sướng, muốn dùng hai con hổ này
để đãi tiệc ba người Trần Thanh, vì kể từ khi bọn họ trở về thôn, mọi
người trong thôn vẫn chưa làm tiệc mừng bọn họ trở về, sẵn tiện ba người Trần Thanh săn bắt được hai con hổ này là dịp tốt để bù lại.
Cứ như thế hai tuần về thăm rất nhanh liền trôi qua, Trần Thanh cùng
Triệu Ngọc Nhi và Vũ Nam Sơn cũng hồi môn. Sau khi về lại sơn môn, Trần
Thanh chia tay hai người Vũ Nam Sơn và Triệu Ngọc Nhi để về lại nơi của
mình nghỉ ngơi, lấy sức để mai còn bắt đầu công việc.
Hiện tại lúc này Trần Thanh đang làm công việc chặt gỗ quen thuộc.
Sau hơn một năm, thông qua tu luyện cùng với việc phục dụng Tụ Khí Đan,
Trần Thanh cảm thấy tu vi của hắn tăng lên rất tốt, sức mạnh cơ thể cũng từ đó tăng lên, tuy hắn vẫn như trước, vẫn còn chưa đạt được Luyện Khí
Tầng Một.
Soạt.
Một tiếng động vang lên. Trần Thanh không cần nhìn cũng biết cái gì
đang tới. Đó chính là ba kẻ từ lúc hắn làm công việc này đến giờ đã luôn đánh đập hắn, trải qua thời gian lâu như vậy bọn hắn đã quên đi mục
đích ban đầu của chúng là ép Thanh Trần làm hộ công việc của mình. Bây
giờ tất cả những gì trong đầu ba kẻ đó thuần túy chỉ là lấy Trần Thanh
làm một cái bao cát để giải tỏa bực bội trong lòng.
Trần Thanh dừng công việc đã làm lại và quay người đối mặt với ba người đó, thủ thế.
-“Tiểu tử ngươi cũng không biết bỏ cuộc là gì nhỉ?”
Cả ba người đều đã quá quen với hành động của Trần Thanh. Kể từ lúc
đó tới giờ Trần Thanh luôn phản kháng bọn họ, mặc dù lần nào kết quả
cũng không thay đổi, người nằm bất tỉnh vẫn là Trần Thanh.
-“Xông lên đi đừng nói nhiều nữa.” Trần Thanh lạnh giọng nói.
-“Ha ha vẫn còn mạnh mồm gớm. Quả thật vẫn cần dạy dỗ thêm mà.” Tên cầm đầu cười một tiếng rồi xông lên.
Dứt lời xong hắn ta liền lao lên tung ra một cú đấm vào mặt Trần
Thanh. Trần Thanh liền né sang một bên, Trong hơn một năm qua hắn đã đối chọi lại ba người rất nhiều cho nên bản thân đã tôi rèn được một chút
khả năng.
Thấy Trần Thanh né được đòn tấn công của mình tên cầm đầu ngay lập
tức vung ra một quyền khác, Trần Thanh thấy thế cũng không loạn mà lại
nhanh chóng né qua một bên, đồng thời một tay vung vào điểm không phòng
hộ của tên đó.
Bị dính một quyền vào người, tên cầm đầu mất thế, bị lảo đảo lui về
sau. Thực chất nếu như Trần Thanh có cùng thực lực với những người này
thì hắn đã có thể đánh ngã đối phương nhưng cuối cùng Trần Thanh vẫn chỉ là một tên còn chưa tới Luyên Khí Tầng Một mà những tên kia đều là
Luyện Khí Tầng Hai lâu năm.
Tên cầm đầu tức giận vì bị Thanh Trần đánh trúng cũng không tấn công một mình nữa, mà kêu thêm hai người.
-“Các ngươi xông lên đập tiểu tử này cho ta.”
Hai tên kia nghe thấy thế cũng xông lên, không lâu sau dù cho Trần
Thanh chống trả rất kiên cường nhưng cuối cùng Trần Thanh vẫn bị ba
người cầm xuống. Thế là một trận mưa quyền liên tiếp giáng lên người
Trần Thanh.
Trần Thanh nằm dưới đất, chịu cơn mưa quyền, hơn một năm nay Trần
Thanh đã bị đánh rất nhiều, cơ thể cũng quen được đôi phần. Hắn còn lợi
dụng việc này để tôi luyện bản thân mình cứng cáp, rèn luyện khả năng
chịu đựng của mình hơn. Con đường tu luyện không bằng người khác, Trần
Thanh đành phải dùng con đường gian khổ mà bước tiếp.
Trần Thanh cảm nhận được, hắn chỉ kém một chút nữa liền có thể đả bại ba người này, Trần Thanh biết chỉ cần mình lên được Luyện Khí Tầng Một
nhất định sẽ có thể đánh bại ba người họ, dù cho ba người bọn họ là
Luyện Khí Tầng Hai nhưng trong lòng của Trần Thanh lại có một niềm tin
không lý giải rằng chỉ cần hắn lên được thôi là hắn sẽ không bại bởi ba
người này.
Nhưng thực sự vì tư chất của Trần Thanh quá kém, Trần Thanh không
biết chừng nào mới có thể lên Luyện Khí Tầng Một được, có khi đợi Trần
Thanh lên Luyện Khí Tầng Một thì những tên này đã là Luyện Khí Tầng Ba
không chừng, dù gì thì tư chất của những tên này đều hơn xa hắn.
Ngay lúc cả ba đang rất hăng loạn quyền lên người Trần Thanh thì bỗng một tiếng nói vang lên.
-“Dừng tay”
Nghe được giọng nói trầm bổng đó liền có thể biết được người đó là nữ.
Cả ba tên kia cũng dừng tay lại quay sang hướng phát ra âm thanh.
Trần Thanh tuy nằm phía dưới vô lực, nhưng cũng lấy sức ngầng đầu
lên, hắn có chút ngạc nhiên bởi đây là lần đầu tiên có người ra tay ngăn cản hành động của ba người này, mà hơn nữa lại còn là một nữ tử.
Khi Trần Thanh ngước lên thì thấy một nữ tữ đang đạp phi kiếm trên
không. Nhìn thấy như thế, Trần Thanh liền biết tu vi của nữ tử này rất
cao, nhưng thứ làm hắn ngạc nhiên không phải là chuyện đạp phi kiếm trên không, mà chính là nữ tử này nhìn bộ dáng cũng cỡ mười sáu mười bảy
tuổi, da thịt trắng nõn, khuôn mặt mịn màng, mặc trên mình một bộ trang
phục bạch sắc, đôi mắt thanh tú kia đang có chút nheo lại mang đến một
tư vị đặc biệt. Nếu như không phải vì cơn đau thì Trần Thanh hẳn đã cho
rằng vị nữ tử này chính là tiên nữ hạ phàm.
-“Các ngươi đang làm gì vậy?” Nữ tử đáp xuống đất nhìn ba người cùng
với Trần Thanh, nhìn thấy Trần Thanh đang nằm sõng soai trên mặt đất,
hai hàng mi của vị nữ tử này khẽ nhíu lại.
Cả ba tên lúc này còn đang choáng váng trước vẻ đẹp của vị tiên tử này sau khi nghe thấy liền chợt bừng tỉnh.
-“Dạ…dạ..dạ thưa sư tỷ cái này… cái này…” Tên cầm đầu ấp úng nói, hắn có ngu cũng nhận ra được vị sư tỷ này hẳn là một đệ tử có tu vi rất
cao, bởi chỉ những người có tu vi cao mới có thể ngự kiếm phi hành. Hai
trán hắn không khỏi đổ mồ hôi, nghĩ rằng vị sư ty63 này hẳn là thấy bọn
họ đánh Trần Thanh, và nhìn dáng vẻ của đối phương là biết muốn ngăn họ
lại, hắn lo lắng không biết nên đáp thế nào, sợ rằng sẽ sư tỷ này phạt.
-“Các ngươi còn không mau cút đi.” Không chờ đợi ba người bọn họ đáp, vị sư tỷ này liền lên tiếng đuổi ba người bọn họ.
-“Dạ vâng thưa sư tỷ, chúng ta đi liền.” Cả ba nghe vậy liền nhanh
chóng thối lui, thật may mắn đối phương không trách phạt còn tâm tư gì
mà ở lại chứ.
Sau khi cả ba người đã đi, Trần Thanh cũng chật vật đứng dậy.
-“Cảm ơn sư tỷ đã ra tay cứu giúp.” Trần Thanh chắp tay lại cúi đầu cảm ơn.
-“Một cái nhấc tay mà thôi.” Vị sư tỷ lạnh nhạt nói.