Bạch Hạc vừa kêu lên, đám thú cùng Việt Hưng nhanh chóng rời xa nó. Trong lòng thầm mắng tên này đây là muốn dẫn bom tự sát.
Ngưu thú phẫn nộ, thân thể bắt đầu cấp tốc ngưng tụ biến lớn, năm
trượng, mười trượng, hai mươi trượng, ba mươi trượng,... Lên đến trăm
trượng, thân thể nó bắt đầu ngưng thành thực chất.
Ngưu giác xuất hiện từng đường vân rõ ràng, từ sâu bên trong cơ thể
xuất hiện lục phủ ngũ tạng, đường gân mạch máu, dần xuất hiện lớn da
lông.
Lương Việt Hưng thấy một màn này, áp lực trong lòng cũng không có gì
lớn vì bản thân hắn cũng là thực thể nhưng hắn không có tu vi. Đây là
điều hắn canh cánh trong lòng, có thực mà không có lực.
Tâm thần thoáng động, Lương Việt Hưng dẫn đám thú bay lên, tranh thủ
thời cơ lúc Ngưu thú chưa hoàn thành ngưng thực diệt sát nó. Đây là lần
đầu tiên bọn hắn có cơ hội phối hợp cùng nhau chiến đấu.
Tang Tương dẫn đầu, ba đôi cánh bay tới trước mặt Ngưu thú cũng dần
hóa lớn lên tới ba mươi trượng, ba đôi cánh vỗ vỗ về phía Ngưu thú, lực
lượng trùng kích đánh ra vô hình vô sắc nhưng tạo ra luồng gió thổi tới. Trông thì vô hại nhưng nhìn biểu hiện của đám thú sau lưng, Lương Việt
Hưng liền biết lực lượng của Tang Tương cũng không hề thấp.
Quả nhiên, lực trùng kích đánh lên thân thể Ngưu thú khiến nó đang
ngưng tụ thân thể lần nữa bị đánh tan, linh hồn khí lẫn máu bắn ra nhuộm đỏ đại địa cùng cây lá. Lương Việt Hưng nhìn thấy cũng rung động không
thôi, đây là lần đầu tiên hắn thấy máu tại đây.
Suy nghĩ một chút, Lương Việt Hưng liền chỉ huy đám tiểu thú bay xung quanh hấp thu huyết mạch Ngưu Tổ. Hắn muốn làm liều, hi vọng trong đống máu huyết này có huyết mạch tinh túy Ngưu Tổ, trợ giúp đám tiểu thú của hắn có một tên nào đó nhờ nó mà đột phá.
Ngưu thú bị đánh tan thân thể lại càng phẫn nộ, da lông bắt đầu
chuyển đỏ, tốc độ ngưng thực ngày càng nhanh. Tang Tương liền tiếp tục
huy động đôi cánh đập nát thân thể, máu tươi bay ra lại được đám tiểu
thú hấp thu.
Quả nhiên qua hai đợt hấp thu, trong đám tiểu thú đã có tên đột phá
tới Nhất cấp viên mãn. Ngưu thú lại tức giận, Tang Tương lại đánh, cứ
như vậy diễn ra. Tới lần thứ năm, tốc độ ngưng tụ của hậu đại Ngưu Tổ vô cùng nhanh chóng, lập tức ngưng thực, khí thế bạo phát, lực trùng kích
đem đám tiểu thú cùng tiểu tướng đánh bay lại không hề ảnh hưởng tới
Lương Việt Hưng.
Tu vi tuy chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng nhờ ấn kí Long tộc giữa mi
tâm mà hắn có thể nhẹ nhõm chống lại lực trùng kích. Mái tóc bay loạn,
từ trong túi càn khôn, hắn lấy ra thanh đao sắc bén huy động tới trước
mặt Ngưu thú to lớn, nhìn từ sau lưng thì có lực đánh vào thị nhãn vô
cùng mạnh, như một người cản vạn quân.
Gầm lên một tiếng, thanh âm của hắn được linh hồn lực trong cơ thể
khuếch tán, đám thú bị đánh bay liền tới, Lương Việt Hưng cùng Hắc Điêu, Tang Tương dẫn đầu đánh tới.
Từng đạo đao khí, hào quang lóe lên đánh tới dồn dập đè ép Ngưu thú
phẫn nộ dùng hai chiếc sừng ngạnh kháng. Ngay khi chạm vào, hai chiếc
sừng lập tức bị đánh gãy, máu tươi chảy xuống, lực lượng Tang Tương theo ngay phía sau, không còn ngưu giác, Ngưu thú gầm lên một tiếng đem da
lông trên thân ra đôi cứng.
Quả nhiên người ta có câu dày như da trâu, lực lượng Tang Tương đánh
vào cũng không có làm thủng được nó. Lương Việt Hưng nhìn nó như một tấm vải có thể che gió nhưng lực lượng của Tang Tương vô cùng mạnh liền
nghĩ tới việc lấy cương khắc nhu.
Tay cầm thanh đao, dưới chân đạp Hắc Điêu với bộ lông sắc bén bay
tới, giữa trời đêm, Hắc Điêu bao bọc Lương Việt Hưng bên trong rất khó
phát hiện tới trên lưng Ngưu thú liền thả hắn xuống. Lương Việt Hưng như đi giữa rừng lửa, hai tay cầm hai thanh đao cắm từ trên lưng nó trượt
xuống.
Vết rách xuất hiện, hắn liền chui vào trong, ẩn sau lớp da lông, vì
trong lúc Tang Tương đánh tan thân thể Ngưu thú, một phần huyết dịch đã
dính lên thân Lương Việt Hưng đồng thời kích động công pháp Vạn Trượng
Bách Long Công.
Ngưu thú da dày thịt béo, dù bị Lương Việt Hưng rạch mở một đường mà
không hề hay biết, vẫn đang cùng đám thú dây dưa. Lương Việt Hưng tiến
vào về sau liền xếp bằng vận chuyển pháp quyết Vạn Trượng Bách Long Công tu luyện.
Lực lượng tinh huyết Ngưu Tổ tiến vào cơ thể Lương Việt Hưng khiến
toàn thân cơ bắp hắn căng cứng, gân cốt chèn ép lẫn nhau tra tấn tinh
thần hắn khiến hắn khổ không thể tả. Lương Việt Hưng dựa theo pháp quyết vận chuyển tinh huyết Ngưu Tổ đi hết một đại chu thiên mất hơn một nén
nhang, cơ thể hắn đã bắt đầu không thể chịu nổi phình lớn như muốn bạo.
Hắn biết bản thân không thể chứa chấp thêm liền ra lệnh cho bọn chúng diệt sát.
Theo tin tức cùng tình trạng chiến đấu bên ngoài, Lương Việt Hưng
hiểu hắn đây là hấp thu huyết mạch của Ngưu Tổ truyền xuống tới vận
chuyển pháp quyết tu luyện mà ảnh hưởng lực chiến đầu của Ngưu thú, tu
vi của hắn vẫn không hề tiến triển chút nào nhưng lực lượng Ngưu Tổ vẫn
đang chứa trong cái bình rạn nứt như hắn cần tiêu hóa.
Đám Tang Tương bên ngoài được lệnh, cùng nhau quanh quẩn trên không
trung hạ xuống từng đạo hào quang đánh lên thân Ngưu thú. Ngưu thú dần
bị mài mòn, toàn thân đẫm máu, đám tiểu thú đều không thể hấp thu thêm,
chỉ có thể xả ra, đúng là gậy ông đập lưng ông. Mượn lực lượng huyết
mạch Ngưu Tổ tới đánh hậu đại Ngưu Tổ.
Bốn chân là nơi lực lượng cường đại nhất trợ giúp Ngưu thú sử dụng
hai sừng lao tới nhưng hai sừng sớm bị đám Tang Tương đánh gãy, đuôi thì ngắn cũn không thể quật tới đám người bay trên không trung, bản thân nó cũng không có chút năng lực viễn công nào nên rất nhanh bị mài chết.
Lúc chết, đôi mắt oán hận lẫn phẫn nộ vẫn không quên trừng đám Tang
Tương. Đám Tang Tương thực sự cũng không có sợ hãi Ngưu thú. Bạch Hạc
cũng tiếc nuối nhìn nó ngã xuống mà không cam lòng, tên này đáng ra hẳn
phải là một đại tướng dưới trướng Lương Việt Hưng như Ngưu Tổ dưới
trướng Bá Đế, chỉ là không biết tên này ăn phải cái gì lại điên cuồng
như thế.
A Ngạo, A Sưu, Tang Tương cùng Hắc Điêu thấy hậu đại Ngưu Tổ ngã
xuống, từ bên trong cơ thể nó có một thanh đao dính đầy máu đâm ra rạch
mở một động khẩu, một thân ảnh toàn thân máu me như Huyết Ma tái xuất
trước mặt thế nhân nhưng không hề sợ hãi mà lao tới đem máu huyết trên
thân người này hấp thu vào cơ thể.
Lương Việt Hưng thấy đám thú này linh trí phát triển vô cùng nhanh,
chớp mắt đã hiểu ý tới giúp hắn hóa tan lực lượng vào trong cơ thể. Lực
lượng của Ngưu Tổ truyền lại quả nhiên kinh khủng, tới khi trời sáng,
một con Hỏa Điểu bay qua bầu trời, thanh âm như hót như gáy, Lương Việt
Hưng mới đem lực lượng của nó hấp thu hết.
Đồng thời hắn cũng biết mối liên hệ giữa hai loại công pháp Ngũ Long Thần Biến cùng Vạn Trượng Bách Long Công.
Vạn Trượng Bách Long Công là công pháp tu luyện của Long Đế Thần Tổ,
chính là Long thi mà hắn hấp thu, chia làm năm tầng với hai mươi đầu
Long đạt tới vạn trượng xuất hiện tùy ý hắn khống chế làm một tầng. Mà
Ngũ Long Thần Biến tương tự, tùy theo Vạn Trượng Bách Long Công đột phá
một tầng mà mở ra một tầng với một loại Long xuất hiện trở thành khế yêu của hắn.
Lực lượng một đầu Long dài vạn trượng đủ phá một phần mười hòn đảo mà hắn đang ở, có thể sánh ngang với một kích toàn lực của yêu tu Hoàng
Kim ngũ tinh. Có thể thấy được lực lượng khủng bố.
Hắn nhờ huyết mạch Ngưu Tổ mà kích phát pháp quyết Vạn Trượng Bách
Long Công vận chuyển. Trong cơ thể vận chuyển pháp quyết liên tục không
ngừng, lực lượng huyết mạch Ngưu Tổ vẫn rất nhiều đủ để hắn hấp thu.
Qua đi nhiều ngày, mùi máu tươi của Ngưu thú hấp dẫn không ít hồn thú mò tới, tất cả đều là Nhị cấp trung kỳ trở lên đều bị đám Tang Tương xử lí, có một vài con Nhị cấp sơ kỳ thì đều là đám tiểu thú phối hợp lại
chém giết. Cũng nhờ đó tu vi bọn chúng đều tăng trưởng thần tốc.
- Xem ra mồi câu này cũng không tệ! Tu vi của bọn chúng đều tăng rất nhanh!
Lương Việt Hưng thầm cảm thán không thôi, tu vi của hắn cũng trở lại
Tam cấp sơ kỳ, chỉ một bước nữa là có thể tới Tam cấp trung kỳ. Tang
Tương, A Sưu, A Ngạo, Hắc Điêu cùng Bạch Hạc đều đạt Nhị cấp viên mãn,
đám tiểu thú cũng đến Nhị cấp trung kỳ. Cảnh giới càng cao càng lộ rõ
cách biệt về thiên phú.
Lương Việt Hưng đem toàn bộ tinh huyết của Ngưu Tổ hấp thu vào trong
cơ thể, một quyền đánh ra, một đầu Long dài ngàn trượng theo tay hắn lao đi, trên đường đụng phải những cây đại thụ to lớn liền bị đập nát, vụn
gỗ lá cây bay đầy trời.
Ngàn trượng long đánh vào tòa núi nhỏ trước đó liền tạo ra một động khẩu xuyên qua bên kia núi.
Lương Việt Hưng âm thầm kinh hãi, không ngờ mới một đầu ngàn trượng
long đã có lực lượng như vậy, nhưng hắn cũng đang thắc mắc không biết
tại sao trong lòng lại có cảm giác như lực lượng như vậy vẫn còn chưa
đủ.
Suy nghĩ tới bản thân là long nhân, tâm động một tiếng, lân giáp xuất hiện bao phủ khuôn mặt của hắn, đôi mắt chuyển thành long nhãn lạnh
lùng cao ngạo, đôi quyền thành long trảo, một quyền đánh ra.
Đầu ngàn trượng long lập tức lao đi, tốc độ nhanh hơn lúc nãy không
chỉ nhất sao nửa điểm, vừa mới đụng vào một tòa núi nhỏ khác liền bạo
tạc, tòa núi nhỏ trực tiếp hóa thành tro bụi, chỉ để lại một nửa tòa núi cong như cái bát cao ba mươi trượng.
Lương Việt Hưng thấy vậy liền vui vẻ, lực lượng đều là một đầu ngàn
trượng long nhưng uy lực lúc long hóa cùng không long hóa hoàn toàn cách biệt như trời đất.