Toàn bộ quán ăn chìm vào yên tĩnh, tất cả mọi người quay đầu lại nhìn.
Thiên Cù Tử tái mặt, chân dê nướng trong miệng Húc Họa rơi bịch xuống đất, nàng yên lặng chui khỏi đáy bàn.
Dù là con nít cũng không thể thiếu kiến thức như vậy!
Dù là con nít cũng không thể thiếu kiến thức như vậy được!!
Thiên Cù Tử dưới ánh mắt tò mò của mọi người trả tiền ăn, Húc Họa ê cả mặt
rời khỏi tửu quán. Hai người dù đi một đoạn rõ xa, nhưng bên tai vẫn
nghe được loáng thoáng tiếng cười ồ của đám người trong quán.
Trăng đã lên cao, ánh trắng như tuyết.
Hai người một trước một sau mà đi, một lúc lâu sau, Húc Họa lên tiếng: “Năm đó Phó Thuần Phong bị Mộc Cuồng Dương đè lên đất mà đánh, có xấu hổ như chúng ta hôm nay không?”
Thiên Cù Tử nghiêm túc suy nghĩ, vô cùng thành thật trả lời: “So với hôm nay, vẫn đỡ hơn một chút.”
...
Ông trời ơi, từ nay sổ sách của Cửu Uyên Tiên Tông lại có thêm thứ hay ho để chép lại rồi.
Húc Họa đang muốn quay đầu lại nhìn Thiên Cù Tử, nhưng vừa bắt gặp cái eo
thon của hắn, trong đầu liền lập tức vang lên tiếng nổ bùm bùm.
Chút cơn thèm ăn còn sót lại cũng biến mất, nàng nói: “Ta về trước đây, sáng mai còn lên lớp.”
Thiên Cù Tử không nhìn nàng, chỉ trong sáng “ừ” một tiếng.
Có những lời quan tâm không thể ngày ngày nói ra, chỉ sợ dần biến thành thói quen, sẽ sinh ra dục vọng.
Húc Họa rời đi rất nhanh, ngay cả bóng lưng nàng, hắn cũng không dám nhìn.
Kỳ thật thế này đã tốt lắm, có thể sóng vai nhau bước, nâng cốc đối ẩm,
không nồng nhiệt nhưng cũng đủ dài lâu, hắn còn cầu gì hơn thế?
Có điều, giấc mộng đêm nay sao lại chẳng yên?
Người con gái kia vì sao mang đèn vào giấc mộng hắn, tự nhiên đi lại, dáng người thướt tha đến vậy?
Rừng Khổ Trúc, con đường mòn lót bạch ngọc ánh lên sắc xanh.
Thiên Cù Tử ngồi ngay ngắn trên bàn thạch, không hề cử động. Hắn biết mình bị yểm bùa ngủ, đối với những kẻ tu vi như hắn mà nói, là mười phần nguy
hiểm. Mà mỹ nhân đêm qua, người khoác tinh tú, tỏa đẫm hương hoa.
Định lực ngàn năm thua một ánh nhìn, hắn tu đạo đến mức núi nặng nước dày,
mà nay bị dồn đến cùng đường bí lối, làm thế nào mới có thể vịn hoa bẻ
lá, đưa mình thoát khỏi giấc mộng này đây?
Húc Họa đứng trước cửa sổ, ánh trăng sáng rõ bao khỏa lấy nàng. Nguyệt tủy trong cơ thể nàng
tỏa ra từng tầng ánh sáng. Thiên Cù Tử nhất định không biết, nguyệt tủy
trong cơ thể nàng đã hòa hợp đến mức nào.
Nàng vươn tay vuốt ve ánh trăng, cả vầng trăng như nước mặc cho nàng đùa bỡn.
Mây đen trên trời đột nhiên ập đến, tựa như thiên đạo có biến. Chúng tỏa ra màu đỏ sẫm, như thể không phải che đi trăng sáng, mà là ẩn giấu tầng
tầng máu tươi.
Tái Sương Quy vội vàng chạy tới, quần áo theo bước chân bị hất tứ tung.
Thiên Cù Tử cũng giật mình, Tái Sương Quy đẩy cửa kêu lên: “Pháp trận
Thập Vạn Đại Sơn có dị động!”
Thiên Cù Tử nào cần phải báo, xảy
ra chuyện lớn như vậy, sẽ không có chuyện hắn không cảm ứng được, liền
đáp ngay: “Thông báo mọi người, tập hợp ở Liên Phùng.”
Vừa dứt lời, người liền biến mất.
Thập Vạn Đại Sơn, đỉnh Liên Phùng, tháp Vạn Hồi.
Nơi này tuyết ngừng rồi lại rơi, khắp nơi phủ trắng xóa.
Thiên Cù Tử lại gần pháp trận xem xét, chỉ thấy trong trận là biển cả dậy
sóng, dòng nước đục ngầu đập vào pháp trận như đang phẫn nộ thét gào.
Những việc này đều được gương đồng dưới mặt đất ở tiền sảnh tháp Vạn Hồi phản chiếu vô cùng rõ.
Thiên Cù Tử tiến lên, đưa tay lau những
mảnh tuyết đọng trên kính. Quang ảnh trong kính chầm chậm chuyển động,
vừa mơ hồ vừa vặn vẹo, pháp chú cuồn cuộn, nhìn lâu làm người ta choáng
váng.
Hắn đứng yên dưới tháp, một lúc sau, tám mạch chưởng viện
lần lượt chạy đến. Mộc Cuồng Dương sẵn tính nôn nóng, lập tức hỏi: “Xảy
ra chuyện gì?”
Trận tông Điển Xuân Y cùng Khí tông Cửu Trản Đăng cấp tốc tra xét pháp trận, kết quả cũng ngờ vực nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, Ma tôn Doanh Trì tới.
Hắn nhìn thoáng qua chín chưởng viện. Hai bên vốn như nước với lửa, vậy mà
bây giờ không lập tức ra lệnh chiến đấu. Hắn phái người tiến lên kiểm
tra pháp trận, rốt cuộc cũng chẳng tìm được lý do.
Nơi này là cửa sông Nhược Thủy Thiên Hà, giả sử chỗ này bị hư hỏng, nước từ sông sẽ
tràn vào nhân gian. Nhược Thủy nhấn chìm vạn vật, ngay cả thứ nhẹ như
lông còn không thoát nổi, nếu nó thật sự xuất thế, tam giới liền sẽ tan
biến, ngay cả Huyền môn Ma tộc gì đó cũng thế.
“Xem ra Trận tu
Cửu Uyên đời sau không bằng đời trước.” Doanh Trì châm chọc nói, “Nếu đã làm không tốt, hay là đến Thiên Ma Thánh Vực của ta học hỏi đi?”
Điển Xuân Y phất tay áo: “Ha ha, Trận tu Ma tộc chẳng phải mười tám năm
trước đã tiêu đời rồi sao? Thế nào, năm đó Ma tôn dưới Họa Thành khẳng
khái tặng người ta một đầu linh mạch, bây giờ cũng muốn tặng cho Thập
Vận Đại Sơn một đầu nữa ư?””
…
Qủy Dạ Lai quay đầu nhìn sắc mặt Doanh Trì, trận chiến ở Họa Thành, quả thực là một nỗi sỉ nhục của Ma tôn.
Có điều vẻ mặt hắn vẫn duy trì lạnh nhạt, đôi mắt nhìn chăm chú vào thiên
thủy cuồn cuộn trong pháp trận, đáp lại: “Họa Thành Khôi Thủ chính là
Trận tu xuất xắc nhất đương thời. Ta dù bại, cũng vẫn phục.” Thanh âm
hắn mang theo gió tuyết, vừa rét lạnh lại vừa mềm mỏng, nhưng chớp mắt
liền khôi phục sự kiêu ngạo, “Bất quá tuy không xứng giao thủ với nàng,
nhưng bằng trình độ thủ hạ của bản tôn cũng đã đủ để dạy ngươi rồi.”
Điển Xuân Y có chút nghẹn họng, nghĩ thầm Doanh Trì tôn sùng Khôi Thủ thật,
ngay cả nỗi nhục vạn binh chết dưới Họa Thành cũng có thể cho qua.
Nhưng Thiên Cù Tử biết rõ Doanh Trì chẳng phải tôn sùng hay tôn kính gì cả,
hắn nhìn chăm chú vào gương đồng, tay trở ra sau gảy tranh, dây đàn rào
lên một tiếng, tện Trận tu Ma tộc đang kiểm tra pháp trận nháy mắt như
bị sấm sét đánh vào, cả người bắn ra hơn một trượng, một lúc sau cũng
không dậy nổi.
Mọi người đều khẽ giật mình.
Thiên Cù Tử
rõ ràng đưa lưng về phía mọi người, sóng âm đàn tranh xuyên qua pháp
trận, vậy mà vẫn không làm suy suyển pháp trận cửa sông chút nào.
Thực lực của người này thật là đáng sợ.
Doanh Trì âm trầm nhìn hắn. Trong những chưởng viện bây giờ, Thiên Cù Tử là
người có tính cách trầm ổn nhất. Bây giờ đột nhiên động thủ với thuộc hạ của hắn, đúng là khiến mọi người bất ngờ. Mà hắn sau khi đánh một kích, vẫn chưa hề quay đầu lại.
Doanh Trì cũng không muốn giao thủ tại đây – chín mạch chưởng viện Cửu Uyên đang tập hợp, không một ai là đèn cạn dầu.
Năm trăm năm trước, nơi này diễn ra đại chiến giữa Huyền môn cùng Ma tộc.
Cửu Uyên Tiên Tông tổn thất nặng nề, tông chủ Thủy Không Tú bị hủy mất
nhục thân, linh hồn bị vây nơi cửa sông Nhược Thủy. Ma tộc cũng chẳng
tốt hơn là bao, cha mẹ hắn đều bỏ mình, chiến sĩ mười hai tộc hi sinh
hơn một nửa.
Đỉnh Liên Phùng thực ra không khác gì một cái nghĩa địa, mỗi hạt cát hạt bụi đều là mộ bia.
Hắn phất tay ra hiệu cho thuộc hạ rời đi. Quỷ Dạ Lai giận giữ nhìn Thiên Cù Tử, vết sẹo do đao kiếm gây ra trên má phải càng tăng thêm vẻ hung ác.
Thấy hắn hừ lạnh, Mộc Cuồng Dương xắn tay áo lên, quát: “Bại tướng không phục thì đánh, trừng cái gì mà trừng! Đến đây, ta chơi với ngươi.”
Khi chưa rút đao, người ta sẽ tưởng cô là nữ lưu manh. Nhưng một khi mang
thân phận chưởng viện Đao tông, thì chỉ cần còn đao trên tay, cô liền
chính là vị chiến thần bất bại!
Đao khí sắc bén như có linh hồn, tua rua trên chuôi đao tung bay trong tuyết, bá đạo ngoan lệ.
Quỷ Dạ Lai bản thân cũng là một Đao tu. Thanh đao bên hông hắn bị kích
thích chiến ý, nhưng hắn thì không thể thoải mái đánh được.
Năm
trăm năm trước, tiên ma đại chiến, lúc đó hắn chưa phải Ma tướng, một
lòng muốn giết địch lập công, sau đó liền đụng trúng Mộc Cuồng Dương.
Vừa đối mặt, cô liền để lại trên mặt hắn một vết đao, cơ hồ đã xuyên đứt
mũi hắn. Những năm gần đây, mặc dù tu vi hắn đã tăng tiến rất nhiều,
nhưng vẫn không hề có ý định xóa vết sẹo trên mặt đó đi.
Trước
đây, hắn một lòng muốn làm Ma tướng, dưới một người trên vạn người, hô
phong hoán vũ, quyền nghiêng Thánh Vực. Nhưng sau lần gặp kia, hắn lại
muốn đi theo con đường tu đao tu kiếm hơn.
Tâm nguyện cả đời của hắn chính là chiến thắng Mộc Cuồng Dương, sau đó thì sao?
Sau đó, tất nhiên chính là một hồi hương diễm.
Đương nhiên, ý nguyện này hắn sẽ không nói ra ngoài.
Hắn không biết lúc nào mới là chín muồi, nhưng có thể tưởng tượng được,
biện pháp để Mộc Cuồng Dương chà đạp hắn khẳng định nhiều hơn cách hắn
rửa nhục rất nhiều.
Hắn đè tay lên bảo đao bên hông, một kẻ luôn
cường hãn ngang ngược như hắn lựa chọn trầm mặc – nếu có một ngày, một
ngày ta hái được nữ nhân này, thì đó chính là…
Nhưng mà, liệu có
phải do hắn quá cố chấp ao ước, cho nên nhiều năm như vậy, cũng chỉ có
một mình nữ nhân này khiến hắn nổi lên dục vọng hay không?
Hắn xám mặt theo Doanh Trì rời đi.
Mà Doanh Trì dĩ nhiên đâu thể cứ vậy mà về, lúc hắn đi qua chỗ Diệu Âm
tông chưởng viện Bái Tinh, phụt một tiếng, một hạt mận bắn vào mặt Bái
Tinh.
Y làm sao ngờ tới đường đường là một Ma tôn mà có thể làm
ra loại chuyện vô sỉ như thế? Thu Kết Ý bên cạnh lập tức “soạt” một
tiếng rút kiếm, nhưng vẫn không theo kịp thuật độn hành của Doanh Trì,
trong chớp mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.
Bái Tinh và Thu Kết Ý là bằng hữu, quan hệ cực kỳ thân thiết, lúc nào cũng đi chung một chỗ.
Bái Tinh phong nhã, Thu Kết Ý phóng khoáng, một người đàn một người múa kiếm, vô cùng hòa hợp thú vị.
Có điều, Bái Tinh thích sự phồn hoa, một thân đeo đầy châu ngọc phỉ thúy, mỗi viên đều mang giá trị liên thành.
Trong khi đó, Thu Kết Ý tâm tính xuề xòa, thường đem lông chồn đổi lấy rượu
ngọn, một thân từ đầu đến chân, ngoài thanh kiếm ra, thật chẳng có thứ
nào đáng đồng tiền.
Hai người này thế mà ý hợp tâm đầu, coi như cũng là ý trời.
Lúc này, Bái Tinh lấy khăn lụa ra, lau đến mức cả mặt nổi đỏ.
Chín chưởng viện cần hắn tìm kiếm thần thức của tông chủ trong trận. Pháp
trận hiện giờ dao động quá mạnh không rõ nguyên nhân, trong lòng ai cũng sốt sắng lo lắng. Nếu là do tông chủ thức tỉnh thì tốt rồi, nhưng đến
mức này, Thủy Không Tú vẫn chưa truyền lại một chút ý thức nào cả.
Mà nhìn đi – mọi người đồng loạt chửi mắng Doanh Trì – Bái Tinh chỉ sợ còn phải đó ngồi lau mặt đến nửa canh giờ nữa! Doanh Trì ngươi thật quá
thất đức!
Bái Tinh quả thực lau mặt rất lâu, lau mặt xong lại lấy một tấm khăn khác trong ngực ra lau tay. Loại người như Bái Tinh thật
sự là một quý ngài ưa sạch sẽ, phàm là đồ vật sinh hoạt, thì mỗi ngày
đều phải đích thân lau cả ngàn lần mới chịu dùng.
Còn khăn lụa gì đó trên người, hễ xài qua một lần, liền lập tức vứt bỏ, không bao giờ dùng đến lần thứ hai.
Đàn hay tiêu của y, bất kỳ ai cũng không thể chạm vào.
Mời y uống rượu càng kinh khủng hơn. Mộc Cuồng Dương đã uống đến ngất ngưởng, y còn ngồi đó tiếp tục lau sạch cái chén.
Trừ Thu Kết Ý ra, thực sự không ai chịu nổi y. Mỗi lần lên Thận Khởi lâu
nghị sự, y lúc nào cũng mất nửa canh giờ để lau rửa bàn ghế. Tứ đại
trưởng lão của Diệu Âm tông riết rồi mặc kệ y luôn, dù sao cũng là bình
thường là mạnh ai nấy sống, bọn họ cấm y tới chỗ mình, miễn cho mỗi lần
gặp lại chuốc bực vào người.
Đương nhiên, thân là chưởng viện một mạch, bản lĩnh y đương nhiên tương xứng với thói quen.
Bái Tinh lau tay xong, một khúc cầm âm quét triệt để pháp trận ngăn cách
Nhược Thủy Thiên Hòa, nói: “Thần thức tông chủ mạnh khỏe.”
Nói xong ôm đàn đứng dậy, cùng Thu Kết Ý tách khỏi đám người.
Thiên Cù Tử hỏi: “Vẫn chưa biết lúc nào thức tỉnh sao?”
Bái Tinh lúc này vẫn còn vô cùng mắc ói, lấy pháp quyết làm sạch mười mấy
lần, lại đem khăn lụa ra lau mặt, đáp: “Chưa phát hiện dấu hiệu thức
tỉnh.”
Chẳng còn biện pháp nào, mọi người đành trở về núi Dung Thiên.
Ngày thứ hai, mặt trời so với bình thường càng khó chịu hơn, nắng gắt như
châm đâm vào lỗ chân lông, như thể xuyên thẳng vào lục phủ ngũ tạng.
Húc Họa giơ tay che trán, bước trên đường mòn cây mây xanh mướt, chỉ cảm
thấy hai gò má đang bốc khói. Nàng bước nhanh, vô tình ngẩng đầu lên, đã thấy nơi cuối đường dưới hàng mây đan nhau, chính là một Thiên Cù Tử áo trắng sinh động.
Phơi nắng sáng sớm chắc, hắn ở đây làm gì?
Húc Họa chầm chậm bước đến, ánh mắt Thiên Cù Tử dõi theo nàng. Nàng như từ
thiên cung bước xuống, càng tiến lại gần càng thấy chói sáng. Ánh mặt
trời tuy quá mức chói mắt, nhưng vẫn chẳng thể át đi sự xinh đẹp của
nàng.
Húc Họa đi tới trước mặt hắn, khó hiểu hỏi: “Hề chưởng viện chờ ai sao?”
Thiên Cù Tử từ chối trả lời, kỳ thật muốn từ Thập Vận Đại Sơn trở về rừng Khổ Trúc thì sẽ không đi qua con đường này, nhưng hắn biết hôm nay nàng có
lớp học ở Tâm Nham, nhất định sẽ đi qua đây. “Kỷ tiên sinh” đúng là một
kẻ đúng giờ, tác phong không sớm cũng chẳng muộn.
Hắn lấy một bình linh thủy đưa cho nàng: “Ta đi tản bộ, vừa lúc qua đây thì gặp cô, thật khéo.”
“Ừ thì khéo, đi từ Thập Vạn Đại Sơn tới đây đứng, chắc cũng đợi mất nửa
canh giờ rồi phải không? Cũng không sợ bị phơi cháy người nhỉ.” Thần Ma
chi tức ngồi xổm trên đầu vai Húc Họa khinh thường nhếch miệng. Đáng
tiếc dưới ánh trời gay gắt, tia sáng của nó cực kỳ yếu ớt, khó mà thấy
được.
Húc Họa nhận linh thủy, linh khí đã được ướp lạnh, ngọt
lành như nước, đựng trong chiếc bình xanh lá có đáy nhỏ tầm một bàn tay
đứa trẻ. Nàng đưa lên môi hớp một ngụm: “Đa tạ Hề chưởng viện.”
Thiên Củ Tử mỉm cười nhẹ nhàng. Cho dù phải đứng đợi dưới mặt trời nóng như
lửa cháy, nhưng chỉ cần nàng coi trọng hắn một chút, chào hỏi hắn một
chút, tâm can hắn cũng liền vui sướng rung động.
Húc Họa lại nói: “Phải rồi, lần trước ta đáp ứng ngài giúp Yến Trần Âm khôi phục tôn
nghiêm, chưởng viện đã nghĩ phải làm thế nào chưa?”
Thiên Cù Tử
hơi giật mình nhớ ra, bản thân hắn là chưởng viện Âm Dương, đương nhiên
không hy vọng cánh tay đắc lực tương lai của mình gặp phiền toái gì, hắn nói: “Vậy ý Khôi Thủ thế nào?”
Húc Họa đáp: “Mấy ngày gần đây,
công lực ta đã khôi phục hơn một nửa, nếu có chưởng viện tương trợ, ta
cũng có thể ước chiến với Điển Xuân Y một trận.”
Ước chiến với Điển Xuân Y ư? Thiên Cù Tử nhíu chặt mày, Húc Họa thấy vậy hỏi: “Không được sao?”
Thiên Cù Tử trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng: “Điển Xuân Y vô cùng tò mò về tu vi của cô, nếu như cô đề nghị ước chiến, y có lẽ sẽ không từ chối. Cô
đối chiến với y, quả thực sẽ giúp Yến Trần Âm thoát khỏi khốn cảnh hiện
tại. Có điều Điển Xuân Y thân là chưởng viện, hậu quả dù thắng hay bại
cũng sẽ ảnh hưởng lớn hơn Yến Trần Âm nhiều. Lấy củi cứu hỏa, thật sự
không nên.”
Trên thực tế, hắn không cho rằng Húc Họa hiện tại có thể đánh thắng Điển Xuân Y.
Điển Xuân Y, nếu có người nói y là đương kim đệ nhất Trận tu, thì sẽ chẳng ai dám ý kiến ý cò.
Trong khi đó, công lực của Húc Họa chỉ mới khôi phục một nửa, pháp bảo hộ
thân cũng đã tổn hại. Chiến đấu với Điển Xuân Y, chỉ sợ nghiêng về thất
bại là nhiều. Mà kể cả khi nàng cố tình che giấu thực lực, thì hắn cũng
sẽ không đáp ứng. Dù sao đi nữa, hắn thà tình nguyện để Yến Trần Âm thất bại, chứ chắc chắn sẽ không để Điển Xuân Y thua cuộc.
Yến Trần
Âm chẳng qua chỉ là đệ tử một trưởng lão, mặc dù hắn bại trận thật đáng
tiếc, nhưng dù sao cũng chỉ là vinh nhục một người. Điển Xuân Y thì
khác, y mà bại trận, thanh danh Cửu Uyên Tiên Tông từ đây khó cứu vãn.
Húc Họa cũng biết hắn lo lắng, thân là chưởng viện, đứng trên lập trưởng
của Cửu Uyên mà suy nghĩ là chuyện đương nhiên. Nàng nói: “Sân thí
luyện, chỉ đấu trăm chiêu, sẽ không phân thắng bại.”
Trăm chiêu, bất phân thắng bại. Thật là tự tin.
Thiên Cù Tử hỏi: “Sao phải là Điển Xuân Y?”
Húc Họa hơi ngạc nhiên, còn chẳng phải vì nàng cũng là Trận tu sao?
Thiên Cù Tử đã nói ngay: “Ta thay y, hiệu quả như nhau.”
Húc Họa nhướng lông mày: “Thứ cho ta quá phận, nhưng tu vi pháp trận của Hề chưởng so với Điển Xuân Y thì thế nào?”
Thiên Cù Tử trầm ngâm nửa ngày, đáp: “Những thứ về pháp trận, ta chỉ là cưỡi ngựa xem qua, tất nhiên thua xa.”
Húc Họa liền có chút thất vọng, thuận miệng nói: “Nhờ Hề chưởng viện giúp
ta chuyển đạt tâm ý đến chưởng viện Điển Xuân Y, có lẽ ngài ấy chưa chắc đã nguyện ý.” Nếu là so tài giữa các Trận tu, đương nhiên phải so cùng
cao thủ, như vậy mới là sảng khoái nhất.
Vẻ mặt thất vọng của
nàng hiển nhiên đã kích thích Hề chưởng viện, khóe môi hắn trễ xuống, cả người lộ ra lạnh lẽo cứng rắn: “Xế chiều hôm nay đến rừng Khổ Trúc tìm
ta. Chúng ta thí luyện pháp trận, nếu cô thắng được ta, ta thay cô mời
Điển Xuân Y ước chiến.”
Hắn nói xong liền quay người rời đi. Lần này rời đi mười phần quả quyết, không một chút lưu luyến.
Húc Họa nhấp một ngụm linh thủy: này, sao lại tức giận ta chứ?
[Rừng Khổ Trúc]
Hề chưởng viện lôi hết đống điển tịch pháp trận nhiều năm bỏ bê ra. Tái
Sương Quy lúc đem theo ghi chép về Thập Vạn Đại Sơn do Trận tông, Khí
tông, Diệu Âm tông đến cho hắn, liền bắt gặp cảnh hắn cắm mặt vào sách,
trong lòng muốn hết cả hồn.
Hề chưởng viện ngẩng lên nhìn, trông
thấy chữ viết của Điển Xuân Y, sắc mặt bỗng dưng lạnh lùng, Tái Sương
Quy lập tức nhận ra có gì đó không ổn.
“Sư phụ để đó đi.” Hề chưởng viện không chịu đưa tay ra nhận.
Tái Sương Quy không so đo với hắn, tiện tay đặt quyển da cừu lên bàn, nhìn thấy trên tay hắn là cuốn pháp trận thông điển.
Những thứ này chẳng phải nó đã sớm thuộc hết rồi sao? Sao hôm nay đột nhiên muốn học lại?
Tái Sương Quy quái dị trong lòng, có cảm giác đồ đệ phản bội sư môn, muốn chuyển qua tu Trận tông.
Thiên Cù Tử sắc mặt vẫn nguyên lạnh lùng, mở miệng nói: “Sư tôn nếu không có việc gì thì mời ra ngoài.”
Tái Sương Quy nghe hắn nói thế, lại lần nữa cảm thấy hôm nay đồ đệ mình
không đúng lắm. Nhưng sau khi ra ngoài, ông nhận được một bái thiếp, đột nhiên (tưởng là) hiểu ra vì sao hôm nay đồ đệ cưng lại cục súc – là bái thiếp của Hạ Chi Lan, chưởng viện Khí tông.
Tái Sương Quy suy nghĩ một lúc, không báo cho Thiên Cù Tử mà sai người mời Hạ Chi Lan đến chỗ mình dùng trà.
Tới đi, ta muốn xem, rốt cuộc là mỹ nữ phương nào mà lọt vào mắt xanh đồ đệ nhà ta đây…
***
Buổi chiều, trai Tâm Nham kết thúc buổi học. Húc Họa mang theo linh thủy
chuẩn bị đến rừng Khổ Trúc. Vừa tới cổng liền chạm mặt Hướng Tiêu Qua –
bảo chủ Hướng Gia bảo. Nếu có một loại công pháp gì mà Cửu Uyên Tiên
Tông không dám xưng là đệ nhất trong Huyền môn, thì đó chính là Khí
tông.
Hướng Tiêu Qua bỏ ra một ngàn năm, đúc một thanh thánh
kiếm, đem trấn trụ ở cửa sông Nhược Thủy, từ đó thanh danh Khí Thánh
vang dội.
Ngày kiếm đúc thành, trên trời sấm sét đùng đùng, giống như thần linh độ kiếp. Hướng Tiêu Qua khó đè nén kích động, như cá chép vượt vũ môn hóa rồng, cuồng hỉ điên cuồng suốt mấy chục năm. Bây giờ
mặc dù tâm tính đã ổn định, nhưng cũng đã đại biến.
Chính là, dung nhan đại biến.
Húc Họa không tiến lên, lẳng lặng nhìn ông ta đi cùng mấy trưởng lão vào
rừng Khổ Trúc. Nàng không đi theo bọn họ, muốn tránh giáp mặt với Hướng
Tiêu Qua.
Trong rừng, năm nhân vật đứng đầu Huyền môn gồm Thiên
Cù Tử, Điển Xuân Y, Cửu Trản Đăng, Bái Tinh cùng đọc lại ghi chép về
pháp trận trấn giữ sông Nhược Thủy. Hướng Tiêu Qua càng đọc, sắc mặt
càng nghiêm trọng. Thiên Cù Tử hỏi: “Hướng đại sư, ngài thấy thế nào?”
Ghi chép vô cùng tường tận, Hướng Tiêu Qua xem qua xem lại mấy lần, cuối
cùng thốt lên một câu chấn kinh: “Trận này không có thánh kiếm chống
đỡ.”
Có ý gì? Mọi người chau mày.
Hướng Tiêu Qua lại nói: “Thánh kiếm mất tích rồi.”
Thánh kiếm trấn thủ làm sao có thể bỗng nhiên mất tích được? Mất từ khi nào,
là ai đem đi? Coi như có kẻ trộm mất, nhưng vì sao pháp trận vẫn chưa bị Nhược Thủy Thiên Hà đập vỡ? Hơn nữa đã nhiều năm như vậy, tại sao không một ai phát giác ra điểm khác thường?
Pháp trận không có thánh kiếm, quả thực yếu như vỏ trứng gà, bây giờ ngẫm lại mới thấy đúng là đáng sợ.
Chạng vạng tối, chín mạch chưởng viện Cửu Uyên phát ra mật lệnh – Truy tìm thánh kiếm!
Thế nhưng dạng thần vật như thánh kiếm này, thất lạc lúc nào không ai hay, biết đi đâu mà tìm?
Bên hồ Phi Kính, Húc Họa ngồi xếp bằng, nhìn mặt trời ráng đỏ dần biến mất
dưới ba mươi dặm mặt nước tĩnh lặng. Ánh chiều tà tựa như không cam lòng biến tan, giãy dụa bồi hồi, sức nóng không hề thuyên giảm.
Giống như thời khắc tàn lửa vụt cháy trước khi biến thành tro…
Cảnh nhân gian thật đẹp, dù xem trăm lần cũng không chán. Nàng bẻ một cọng
cỏ ngậm trong miệng, nhân gian khổ thật, nhưng bù lại còn có vui vẻ hạnh phúc.
Trên cây, một con chim non đập cánh, nhưng cánh nó nhỏ
quá, chưa bay được, nên từ bên trong tổ rơi xuống. Nàng đưa tay tiếp
được nó, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sinh mệnh non nớt xấu xí, sau đó nghiêng người, đưa nó trở lại vào trong tổ.