Trước mặt Quách Kính Minh không ai khác chính là... Hạ Thiên.
Cậu ta vậy mà lại dùng tay không đỡ lấy nắm tay rực lửa của Tống Kỳ?
" Ngươi, ngươi là ai? " Tống Kỳ vài giây hoảng hốt nhưng rất nhanh lấy lại dáng vẻ lạnh lùng nheo mắt hỏi.
Người này thoạt nhìn rất trẻ tuổi, hẳn là còn vị thành niên. Nhưng
tại sao cậu ta có thể tay không đỡ lấy Hỏa Dương Quyền của hắn?
Hạ Thiên toàn thân tỏa ra sát khí lạnh lẽo.
" Ta là ai , không quan trọng! Quan trọng là ngươi động người của ta, ta liền không thích rồi! " Tay Hạ Thiên tỏa ra một chút khí lực đẩy tới phía trước một cái, Tống Kỳ vội vàng rút tay lại lùi lại phía sau hai
bước nhíu mày nhìn Hạ Thiên, khó có thể nhìn thấy rõ nắm tay của Tống Kỳ bên trên có vài hạt li ti như là băng.
" Ngươi là ai? Tới đây làm gì? " Cố Duật Hành biết rõ Tống Kỳ là đang dưới cơ của tên thiếu niên trước mắt này nên lời nói cũng đặc biệt dè
dặt, cẩn thận.
" Ông đoán xem! "
Cố Duật Hành không nghĩ đến Hạ Thiên nói như vậy, ngỡ ngàng một chút
đột nhiên ông nhìn Quách Kính Minh nằm ở dưới đất rồi lại nhìn Hạ Thiên
như phát hiện có cái gì đó không thích hợp. Trước khi ông đến đây đòi
người đã kêu Tống Kỳ đi điều tra thân phận tên lão đại mà Quách Kính
Minh đã nói trước đó, vốn lo lắng tên kia là nhân vật lớn nhưng khi nghe kết quả thì quá rõ ràng chỉ là một tên thiếu niên nhỏ bé chắc chắn sẽ
không có gì đáng ngại nhưng mà hiện tại cái tên trước mắt này không phải là cái tên lão đại mà Quách Kính Minh đã nói chứ?
" Không lẽ, ngươi là lão đại mới đương nhiệm của bang Kim Long? " Cố Duật Hành nghi hoặc hỏi
" Ông đoán đúng rồi! "
Cố Duật Hành sửng sốt, nhưng mà mặt mũi không cho hắn thối lui. Hắn
đến đây không chỉ muốn cứu con trai mà còn muốn xóa sổ bang Kim Long
khỏi giới hắc đạo, hiện tại lão đại bang Kim Long ở đây không phải quá
thuận tiện rồi sao? Ông có thể giết chết một lượt mà không cần phải
phiền phức đi tìm hắn nữa.
" Chắc ông đang muốn giết chết tôi đúng không? " Hạ Thiên nói
" Xem như ngươi thông minh đấy!" Cố Duật Hành nhếch mép cười
" Nhìn đi, ông quên đồ này! "
" Ngươi....! "
Nhìn đến trên mặt đất chính là con trai của mình Cố Duật Hành tròng mắt đỏ ngầu, điếu thuốc trên tay cơ hồ điều bị ông bóp nát.
" Ngươi muốn cái gì ? Mau thả con ta ra nếu không ta đảm bảo ngươi ở
cái Thiên Đô này nhất định chết không toàn thây! " Cố Duật Hành kích
động giận dữ nói
" Muốn tôi thả người, sau đó liền để thuộc hạ của ông động thủ? Hình
như ông xem thường người khác thái quá thì phải!" Hạ Thiên cười nhẹ,
nhấc chân mạnh mẽ đạp xuống đầu Cố Dạ Bạch.
" Aaaaaa..! "
" Sao ngươi dám? " Ông không nghĩ tới trước mắt người thanh niên này
lại to gan như vậy, dám trực tiếp khiêu khích ông thì không tính nhưng
hiện tại ông chính là ở trước mặt hắn, hắn vẫn không nể mặt mà còn ngạo
mạn dẫm đạp con trai ông như vậy?
Cố Duật Hành cảm giác mình sắp tức đến hộc máu rồi.
" Mục đích của ông chính là muốn tôi chết! Tôi không muốn phải chết
một mình cho nên tiện tay kéo con trai ông đi cùng cho vui vẻ! " Càng
nói Hạ Thiên càng đạp mạnh hơn khiến Cố Dạ Bạch muốn hét cũng không thể
hét.
Quách Kính Minh cùng Nhất Ngạn đứng ở phía sau bốn mắt nhìn nhau,
nhưng bọn họ không thể nghĩ nhiều lập tức rút súng ra chỉa về phía đám
người của Cố Duật Hành, bây giờ đã thoát khỏi thế bị động vừa phải có
con tin trong tay cho nên hai mươi người liền nhanh chóng cầm súng áp
đảo ngược lại, bọn người mà Cố Duật Hành mang đến đa số điều sử dụng đao và ống tuýp súng cực kì ít . Số người phản bội bang Kim Long thì hoàn
toàn không mang theo thứ gì có cũng chỉ là đạn dược mà thôi ,đây chính
là lợi thế nhưng mà Nhất Ngạn không muốn lơ là.
" Không được bắn! " Hạ Thiên nói
" Nhưng....! " Nhất Ngạn khó hiểu
" Đừng nghĩ có súng thì ta sẽ sợ ngươi, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết, lên! " Cố Duật Hành nóng nảy ra lệnh.
Tóp mười người cầm ống tuýp lập tức xông lên.
Hạ Thiên ngừng đạp, nhấc chân để xuống đất khuôn mặt bình thản.
Mắt thấy bọn người cầm ống tuýp sắp đánh tới nhưng mà Hạ Thiên vẫn
đứng bất động không nhút nhích, Quách Kính Minh sốt ruột nhìn Nhất Ngạn
ra dấu thì......
" Aaaaaa! "
Những tiếng thét kèm theo tiếng xương khớp gãy vụng vang lên.
Hạ Thiên nở nụ cười lãnh khốc sắc bén tựa như tử thần đang muốn kết
liễu đi mạng sống của hàn ngàn con người ngoài kia. Đảo mắt một cái đã
đứng bên cạnh hai tên, tay đoạt lấy ống tuýp chân đồng thời xẹt qua làm
hai tên kia lảo đảo ngã xuống đất, tốc độ cực nhanh đem ống tuýp nện ở
trên đầu một tên, xoay người liền đem tên còn lại đạp ở dưới chân mũi
chân nghiền mạnh xuống ngực khiến hắn nhăn mặt đau đớn :" Aaaaaa! "
Xoát...
Phía sau lưng cảm giác mát lạnh Hạ Thiên xoay người bàn tay hướng phía trước thi truyển một cái thân thể quỷ dị biến mất.
Cái gì?
Tống Kỳ trợn mắt, không kịp phản ứng!
Đám người vừa muốn ở phía sau lưng Hạ Thiên đánh lén hoảng hốt chân rung rẩy đứng yên tại chỗ.
" Cái, cái này là gặp quỷ rồi! " Một tên dường như muốn chạy đi.
" Nghĩ muốn đi đâu? "
" Aaa! "
'Rắc' âm thanh xương cổ tay gãy, Hạ Thiên cầm lấy cây đao dùng cán
đao một quyền nện ở trên ngực tên kia, sau đó dưới chân đảo qua đá văng
một người ra xa 2 mét trực tiếp đá vào nội tạng ước chừng trọng lượng
lên đến ba trăm cân.
Mọi người chưa kịp phản ứng cái gì thì thân ảnh của Hạ Thiên đã đến
bên cạnh. Tốc độ của anh cực nhanh hoàn toàn không thể lấy giây đến tính toán ,Hạ Thiên dồn dập đánh toàn bộ quá trình cũng không có phát sinh
nữa điểm âm thanh, nháy mắt một cái đã đánh mấy chục người nằm chém bẹp
trên mặt đất.
Chưa dừng lại ở đó, Hạ Thiên tung mình lên bay về phía cửa sổ một
cước đem mấy tên đang cầm súng bắn tỉa chờ thủ giết đánh cho tơi tả,
chân tiếp đất thì phía sau lưng đột nhiên xuất hiện ba cái viên đạn bay
tới.....
' Xoát... xoát '
Không.. không thể nào!
Tống Kỳ trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên cười :
" Trả ngươi ,ta không hứng thú với thứ đồ chơi này! "
Bàn tay Hạ Thiên vừa vặn đón lấy ba viên đạn kẹp ở giữa ngón tay nói
xong liền thi truyển khí lực phóng ba viên đạn hướng người của Tống Kỳ.
Tống Kỳ kinh hãi bậc nhảy lên không trung, ba viên đạn xẹt qua mảnh
áo bay thẳng vào cột nhà. Chỉ cần chậm một giây Tống Kỳ nhất định bỏ
mạng.