Sau một hồi nói chuyện phiếm, học sinh suýt chút bị ngã ngựa cũng tới cảm tạ. Tuy rằng bọc chăn bông nhưng bị ngã xuống vẫn khó tránh tổn
thương gân cốt, học sinh kia tất nhiên ngàn ân vạn tạ Đậu Tư Võ.
Mặc dù thư viện Lạc An mới thành lập nhưng bởi vì danh tiếng của Mộc Phong
tiên sinh nên thư viện vẫn được tất cả chú ý, mà Đậu Tư Võ thắng ngay
trong trận đầu cũng khiến cho các bạn học tham gia thư hội chấn động.
Mọi người đều mong chờ khi thi bắn cung, Khương Tú Nhuận và Tứ Ung cũng tạo ra thành tích tốt.
Chờ tới khi một nhóm người Khương Tú Nhuận đi ra, quả nhiên có vài thị nữ
đi tới bên cạnh Đậu Tư Võ, cố ý thấp giọng nói cho hắn cái gì đó, còn
lặng lẽ dùng ngón tay chỉ chỗ ngồi cho hắn xem.
Bọn họ
truyền lời thay nhóm quý nữ, việc mời mọc này, thư từ thì không đứng đắn cho lắm, gặp gỡ ngắn ngủi một lần, dễ khiến người ngoài bịa đặt lung
tung.
Chuyển lời nhắn trực tiếp như vậy thuận tiện và thẳng thắn hơn nhiều.
Phong tục xứ Ngụy quả thật phóng khoáng! Mắt thấy thị nữ đi qua tụm năm tụm
ba bên cạnh Đậu Tư Võ không ngừng, nhóm thiếu niên lang vây quanh Đậu Tư Võ thật sự cực kỳ hâm mộ.
Lại nghĩ tới tình cảnh lúc hò
hẹn, nam nữ hẹn nhau dưới góc đình "Yêu mà không dám thể hiện, gãi đầu
do dự", chờ tới lúc xấu hổ gặp mặt, nhân cơ hội bày tỏ yêu thương, không thể thiếu ôm hôn, vui thích một trận, sau đó lưu luyến không rời xa
cách, quả thật là kích thích thú vị.
Lúc Thiển nhi theo
tiểu chủ tử đi lên phía trước, đi qua bên người Đậu Tư Võ, cố ý dùng bả
vai đụng hắn một cái khiến cho hắn lảo đảo, sau đó Thiển nhi dùng khẩu
hình không có một tiếng động nào nói: "Nước canh ít thì tiết kiệm mà
dùng!"
Đậu Tư Võ tức giận muốn đuổi theo nàng nhưng bị các bạn học khác quấn chân, lôi hắn đi uống rượu.
Bởi vì ngày hôm sau Khương Tú Nhuận phải tham gia thi bắn cung nên cũng không ai kéo nàng đi uống rượu. Chỉ có
điều Từ Ứng vẫn yên lặng đi bên cạnh nàng.
Khương Tú Nhuận bảo hắn đi uống rượu cùng bạn học đi. Nhưng Từ Ứng nói tuổi của hắn còn nhỏ, không uống được rượu.
Từ Ứng quả thật nhìn còn nhỏ hơn một chút so với tuổi thật. Nếu không
thích uống, Khương Tú Nhuận tất nhiên cũng không tiện nói gì nữa.
Có điều hai người đi vài bước, lại thấy có người đi tới, kính cẩn nói với
Khương Tú Nhuận: "Thái tử Lương Quốc có lời mời công tử Khương."
Khương Tú Nhuận tự nhận không có gì để nói với Lưu Bội, đang muốn xoay người
đi thì nghe thấy tiếng Lưu Bội truyền tới: "Xin công tử Tiểu Khương dừng bước, lâu lắm không gặp, cô rất nhớ ngươi đấy!"
Khương Tú Nhuận chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Lưu Bội. Mặc dù khỏe lại sau lần
bị trúng mũi tên rồi nhưng rốt cuộc vẫn bị tổn thương nguyên khí, công
tử vốn tuấn tú lại có sắc mặt tái nhợt bệnh tật, song trên mặt hắn vẫn
luôn mang theo nụ cười gần gũi ôn hòa.
Ở đây người qua lại đông đúc, Khương Tú Nhuận cũng chẳng sợ Lưu Bội gây bất lợi cho mình,
bèn nhướng mày hỏi: "Không biết Lưu công tử có chuyện gì?"
Lưu Bội chắp tay với nàng: "Trước đây có nhiều chuyện đắc tội, bây giờ cuối cùng cũng có thể tự mình nói một tiếng xin lỗi với ngươi."
Khương Tú Nhuận không muốn hòa nhã với hắn, cười lạnh nói: "Không biết việc ngươi nói xin lỗi việc gì?"
Lưu Bội cười khổ nhìn nàng: "Tóm lại là cô coi thường ngươi, trước kia quả
thật không nên đắc tội ngươi, kính xin công tử Tiểu Khương đại nhân rộng lượng!"
Thật ra hắn không nói thẳng ra miệng là lúc trước hắn thật sự đánh giá thấp địa vị của vị vương nữ Ba Quốc này trong lòng Phượng Ly Ngô.
Bởi vì trước đây có quan hệ rất tốt, hắn
tự nhận là mình hiểu rõ Phượng Ly Ngô, căn bản không ngờ vị Thái tử cứng nhắc không thú vị kia lại có lòng báo thù sâu nặng như vậy, tự mình an
bài tử sĩ, dùng một mũi tên suýt chút nữa lấy đi tính mạng của hắn.
Lúc trước hắn trúng tên, thập tử nhất sinh nhưng lại muốn lấy bí mật Khương Tú Nhuận là nữ giả nam trang uy hiếp nàng, bức nàng mai phục bên cạnh
Phượng Ly Ngô, nhân cơ hội làm việc cho mình.
Nhưng vương
nữ cả gan làm loạn này, căn bản không hành động theo lẽ thường, không
chỉ những mật thám trong thành Lạc An phản bội hắn, nàng còn tự mình
chạy tới chỗ Phượng Ly Ngô, thừa nhận thân phận nữ nhi, tính toán gây
khó dễ cho nàng của Lưu Bội, tất cả đều uổng công.
Xưa nay Lưu Bội luôn là người chơi cờ có phong độ. Nếu bản thân đánh cờ kém một chiêu, vậy thì có chơi có chịu. Mà vị nữ tử này lừa gạt Phượng Ly Ngô
tới mức như vậy, lại có thể khiến cho Phượng Ly Ngô giơ cao đánh khẽ,
cũng thật sự có chút chỗ hơn người.
Lưu Bội là hạng người
có thể duỗi có thể cúi, nếu muốn nối lại tình xưa cùng với Đại Tề thì
không thể không nịnh nọt miếng thịt mềm trong lòng Phượng Ly Ngô.
Khương Tú Nhuận thấy hắn cũng không muốn vạch trần thân phận vương nữ Ba Quốc
của mình, cũng thu lại mũi dao hùng hổ hăm dọa. Hiện tại Lương Quốc muốn nghị hòa với Đại Tề vì muốn trị quốc làm đầu.
Hôm qua hai nước còn cấu xe nhau tới nỗi đỏ mắt, trong chớp mắt lại vỗ vai xưng huynh gọi đệ, cũng chẳng phải chuyện gì hiếm lạ.
Cho nên nàng cũng không muốn chiếm hời trong lời nói của Lưu Bội, chỉ chắp tay, tỏ ý nhận rồi quay người rời đi.
Lưu Bội nhìn theo bóng người Khương Tú Nhuận đi xa, khóe miệng nhẹ nhàng câu lên ý cười.
Tiểu cô nương hung hăng như thế, rốt cuộc Phượng Ly Ngô ăn thế nào?
Sau đó ánh mắt của hắn lại dời về phía thiếu niên bên cạnh Khương Tú Nhuận, nhìn một lát, cười cười rồi quay người rời đi.
Lúc trước Phượng Ly Ngô cho hắn một mũi tên làm quà lớn, mũi tên kia bây giờ vẫn còn đặt trên bàn đọc sách của hắn.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chờ hắn trả lại phần quà lớn này, chắc chắn sẽ khiến hắn ta thương gân tổn phổi.
Từ sau khi thi võ ở võ trường trở về, Khương Tú Nhuận rốt cuộc không chịu
nổi Tứ Ứng cứ quấy rầy lằng nhằng nên ở hậu viện khách sạn chỉ bảo hắn
kỹ thuật bắn tên.
Từ Ứng cũng là đứa trẻ có tư chất thông
minh, mặc dù không cầm vững cung lớn giống Khương Tú Nhuận nhưng khi sử
dụng cung nhỏ của Khương Tú Nhuận thì học rất nhanh.
Sau
khi bắn trúng ba mũi tên liên tiếp, Từ Ứng hưng phấn tới nỗi gương mặt
ửng đỏ, nhìn chằm chằm Khương Tú Nhuận, giống như đứa trẻ muốn nghe lời
khen ngợi.
Khương Tú Nhuận lại nhìn bóng mặt trời một chút rồi nói mình có thói quen ngủ một giấc vào buổi chiều, thế là bảo hắn
tự mình luyện tập, mình sẽ không hầu nữa.
Lúc nàng đi qua
người thiếu niên kia, hắn cẩn thận vươn cổ theo ngửi ngửi một cái hỏi:
"Học huynh, ngươi dùng hương liệu gì vậy, sao dễ ngửi như thế?"
Khương Tú Nhuận muốn nói ta chưa bao giờ dùng huân hương, đây chẳng qua là mùi xà phòng mà thôi. Lúc mở miệng, chợt cảm giác câu nói này có chút quen
thuộc, mình và Phượng Ly Ngô cũng từng có đối thoại tương tự.
Nghĩ tới Phượng Ly Ngô, giờ khắc này nàng mới ý thức được vì sau ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Từ Ứng, nàng đã có cảm giác quen mắt khó hiểu. Nếu
như không chú ý màu da và thân hình Từ Ứng, trong một lúc nào đó mặt mày lại có chút giống Phượng Ly Ngô.
Loại cảm giác kỳ lạ về
sự giống nhau này, không khỏi làm Khương Tú Nhuận suy nghĩ miên man. Nếu như không phải có tuổi tác bày ra trước mặt, Phượng Ly Ngô không có khả năng có con riêng lớn như vậy, nàng thật sự tưởng rằng Thái tử có con
cái lưu lạc ở bên ngoài.
Từ Ứng thấy Khương Tú Nhuận hơi ngẩn người, hỏi: "Học huynh, có chuyện gì vậy, tiểu đệ tình nguyện cống hiến sức lực."
Khương Tú Nhuận hồi phục tinh thần nói: "Không có chuyện gì, chỉ là hơi lo
lắng biểu hiện lúc ở thư hội không tốt sẽ làm tiên sinh mất mặt."
Từ Ứng cười nói: "Tài bắn cung của học huynh hơn người, nhất định có thể dành hạng nhất, không cần lo lắng."
Chờ Từ Ứng rời đi, Khương Tú Nhuận quay trở về phòng, khi Thiển nhi hầu hạ
nàng rửa mặt ngâm chân, nàng vẫn còn suy nghĩ chuyện của Từ Ứng trong
lòng. Nàng luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nghĩ kỹ lại không có
manh mối gì.
Ngơ ngác nhìn chằm chằm bàn chân nhỏ hơi đỏ
lên trong nước ấm, Khương Tú Nhuận bỗng nhiên rùng mình một cái. Khương
Tú Nhuận thường cùng thị vệ, đầu bếp và mấy người ở trời nam biển bắc
nói chuyện phiếm, nghe không ít bí sự ẩn khuất được truyền miệng, trong
đó có liên quan tới đệ đệ Phượng Vũ của Phượng Ly Ngô. Năm đó Phượng Vũ
bị giam cầm trong cung tới nỗi bệnh nặng mà chết, có không ít tin đồn là Phượng Ly Ngô diệt trừ mầm họa, cắt đứt khả năng đệ đệ tranh giành
vương vị nhưng có lời đồn là Phượng Vũ cũng chưa chết, mà là giả chết
thoát thân, trốn khỏi thành Lạc An.
Trong chốc lát, Khương Tú Nhuận phỏng đoán Từ Ứng có thể là Phượng Vũ đã chết nhưng nghĩ tới
khuôn mặt có phần non nớt của Từ Ứng, rõ ràng là thiếu niên lang, tuổi
tác kém quá nhiều, nàng mới hơi thoải mái. Dù sao Phượng Vũ chỉ kém
Phượng Ly Ngô ba tháng, dẫu thế nào mặt cũng sẽ không non nớt như vậy.
Nghĩ như vậy, nàng cảm thấy thật hoang đường, nàng nghĩ xa quá rồi, tự cười
lảng đi xong thì cứ như vậy nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị thi đấu bắn
cung vào ngày mai.
Ngày hôm sau, Khương Tú Nhuận và đối
thủ bị dẫn tới một cái hồ nhỏ. Bên trong hồ nước chôn xuống mấy trăm cây cọc gỗ, giữa cọc gỗ có tấm ván gỗ mỏng hẹp nối liền. Có bia bắn trên
cọc gỗ đứng thẳng, do gần và xa nên liên tục kéo dài tới chỗ hồ nước
sâu.
Xạ thủ phải đạp lên cọc gỗ, thuận theo tấm ván đi tới chỗ tranh tài, bắn ra mười mũi tên. Người thắng trận xuôi theo tấm ván
gỗ và cọc gỗ đi tới cửa ải tiếp theo.
Thi bắn cung chia ra bốn ải, mục tiêu mỗi ải đều cách cửa ải năm mươi bước, mà cọc gỗ nối
liền tấm ván gỗ ở một ải so với một ải khác càng ngày càng chật hẹp hơn, tới cửa ải cuối cùng thì chỉ có thể miễn cưỡng đứng một chân lên tấm
ván gỗ.
Bởi vì so tài kỹ thuật bắn, việc thi đấu hàng năm
đều là sửa cũ thành mới. Cho nên những học sinh dự thi cũng không ngờ
năm nay có cách thức khiêu chiến tinh thần và định lực người ta như vậy.
Khương Tú Nhuận giẫm lên cọc gỗ, trong lòng cũng hơi bồn chồn, thầm nghĩ trong lòng là người nào ra loại chủ ý nham hiểm này.
Cũng may thân thể nàng nhẹ nhàng mềm mại, giẫm lên ván gỗ mỏng, tấm ván gỗ
chỉ bật lên bật xuống vài cái. Mà xạ thủ có thân thể cường tráng, vũ lực hừng hực, vừa đạp chân lên tấm ván gỗ, tấm ván gỗ đã lún sâu xuống
dưới, còn phát ra âm thanh kèn kẹt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể gãy rời.
Trên ván gỗ liên tục có người rơi xuống, tiếng
rơi xuống nước tùm tùm, có gần một nửa người ngay cả cọc gỗ cửa ải thứ
nhất cũng không tới.
Mà trên khán đài, tiếng cười rộ lên không ngừng, hết đợt này tới đợt khác, vậy mà so với xem đua ngựa hôm qua còn náo nhiệt hơn.
Sau khi Khương Tú Nhuận đứng vững, giữ vững tinh thần, nhớ tới lời than thở hôm qua của Mộc Phong tiên sinh, không phải chủ sự thư hội này cố ý làm khó dễ học sinh khắp nơi.
Thật sự bởi vì cho dù là đại nho dạy ở thư viện cũng vẫn thiếu tiền bạc, không cách nào tu sửa phòng đường vào lúc này.
Mặc Trì thư hội vừa tôi luyện ý chí và lòng can đảm của học sinh các học
viện, vừa nâng cao kiến thức cho bọn họ, cũng là cho nhóm phu tử các thư viện gom góp tiền bạc, tu sửa phòng đường, mở rộng học quán.
Chỉ khi những quý nhân vương hầu là thấy thoải mái, mới có thể rộng rãi giúp đỡ tiền bạc đúng không?
Lúc đó, Khương Tú Nhuận nghe xong, còn nói thẳng rằng phu tử thiếu tiền sao không nói sớm? Nàng thân là học sinh tất nhiên vô tư giúp đỡ tiền bạc,
tháo gỡ khó khăn chồng chất cho phu tử.
Mộc Phong tiên
sinh lại lắc đầu, nói rằng thư viện Lạc An không thiếu tiền, nói với
nàng những lời này là chỉ hy vọng lúc tỷ thí ngày mai, nàng tập trung
một chút, dẫu sao những thư viện nghèo rớt mồng tơi có rất nhiều, lúc
nào cũng cần người thay bọn họ hóa giải khẩn cấp.
Nghĩ tới đây, Khương Tú Nhuận tiên phong giơ cung tên trong tay lên, bắn về phía hai đóa hoa lụa đỏ tươi treo cao trên cột nhà.
Chỉ thấy hoa lụa kia lập tức rơi ra, biến thành vải tơ phất phới theo gió,
phía trên vải là dòng chữ dùng bút lông thô to viết "Mặc Trì rửa nghiên
mực, thư hội có anh tài quây quần."
Nàng mặc nam trang vốn tuấn tú, cộng thêm đi lại nhẹ nhàng, mắt sáng, tay áo lớn, eo gầy, đứng ở trên cột gỗ thật giống như Trích tiên hạ phàm tung bay theo gió.
Thiếu niên cử chỉ nhẹ nhàng nhấc bắn cung lại đặc sắc như vậy, chọc cho nhóm quý nữ trên khán đài nhìn mãi, đỏ bừng cả mặt.
Thầm nghĩ: Đây là học sinh ở đâu tới? Vậy mà phong lưu tuấn tú như vậy?