Những thị vệ đang ở thành đô của nước láng giềng, trong lòng đều có kiêng kị nên cũng không dám lập tức mở cửa ra xem.
Dù sao đang trong thời loạn thế, quan hệ giữa hai quốc gia biết đâu sẽ
thay đổi trong nháy mắt. Hôm nay là liên bang nhưng ngày mai lại trở mặt thành thù muốn giết chết vật thế chấp là hoàng tử con tin, lấy đầu làm
thư khiêu chiến. Ai mà biết được bên ngoài có phải là do Tề Vương sai
đến để giết hoàng tử con tin hay không?
Nhìn mấy tên thị vệ co cổ rụt đầu lén lút ngó nghiêng, Thiển Nhi trông
đến bực mình, nàng chỉ dùng một tay nhấn mạnh đã trèo lên bờ tường đưa
mắt nhìn, thì nhìn thấy mười mấy nho sinh đang chen chúc ở cửa chửi
mắng.
Nàng trợn mắt nói:”Các ngươi muốn làm gì? Phá giấc ngủ của người khác?
Nếu còn không đi, coi chừng ta mang thùng phân ra tạt các ngươi!”
Thiển Nhi nhô đầu lên la mắng làm nhóm thư sinh dưới kia sợ đến mức
ngẩng mặt lên nhìn, thì tưởng gặp ma giữa ban ngày lập tức nín thinh.
Nhưng chỉ dừng chốc lát, lại mở miệng chửi hăng hơn:” Thì là nữ tử tướng mạo như dạ xoa này, dùng nước hất vào ân sư của chúng ta.”!
“Tướng từ tâm sinh! Xấu không chịu nổi! Làm nhục văn nhã!
“Tát nước ân sư giống như tát nước phụ mẫu ta! Nếu chuyện này mà nhịn thì làm sao có thể ngẩng mặt lên nhìn người nữa!”
Khương Tú Nhuận khoác áo choàng giữ ấm xong, đứng trong tiền đường nghe
rõ mọi thứ, trông thấy Thiển Nhi thật sự quay người trèo xuống muốn đi
lấy thùng phân liền nói:” Thiển Nhi không được, hỏi bọn hắn muốn thế
nào?”
Thiển Nhi xoay người trèo lên, cao giọng hỏi:”Các ngươi muốn thế nào?
Nếu muốn đánh nhau với ta, thì có mang cáng, thuốc trị thương và nẹp tre sẵn chưa?”
Mấy tên thư sinh gầy yếu nhìn thấy bộ dáng cao lớn thô kệch của Thiển
Nhi, đầu đã lắc như trống bỏi:” Ai muốn động thủ chứ! Tên Tiểu Khương
công tử kia chê lời dạy cao siêu của Vệ Tử như rác rưởi, bọn ta đến đây
là muốn cùng hắn hùng biện, giải nghĩa cẩn thận từng ý văn, chứng minh
danh tiếng của ân sư bọn ta!”
Hiện thời đang thịnh hành hùng biện, nếu hai người bất đồng ý kiến thì
cùng bước lên đài cao, người nói người phản biện, là cuộc đấu khẩu gay
gắt, không thương tiếc.
Xem ra hôm qua sau khi trở về, tên Phàm Sinh này vẫn không phục, nên mới xúi giục chúng đệ tử đến đây làm loạn.
Bọn thị vệ vừa nghe chỉ là đám thư sinh vô dụng, tinh thần liền tỉnh táo hẳn, lại còn rống lên đuổi chúng đi. Nhưng bị Khương Tú Nhuận ngăn lại, chỉ cho ra ngoài truyền lời:” Tiểu công tử Ba Quốc thân thể yếu ớt,
không thể ngồi lâu, cần có nhân sâm thượng đẳng tẩm bổ để làm nhuận hầu
cố nguyên*, để tránh một vài kẻ thô tục bất tài lãng phí nguyên thần của công tử, nếu thành thực đến biện giải thì trả năm lượng để tỏ thành ý
rồi mới được bắt đầu.
Lời này vừa truyền xong, đám thư sinh bên ngoài rất tức giận, thảo nào
là hoàng tử con tin của đất nước thương gia, toàn thân đều là mùi tiền!
Nhưng kẻ nuốt không trôi được cục tức này là Phàm Sinh, mà vừa lúc xuất
thân của hắn không tồi, của cải dư dả không phải là kẻ thiếu tiền. Cứ
ngỡ rằng là Khương Hòa Nhuận cố ý làm khó dễ, nên gã sẵn sàng Thần Tài
chi tiền phát bạc. Chỉ cần gã đưa tiền trợ giúp cho chúng đệ tử rồi tới
thư viện lớn nhất trong thành lập nên đài biện luận kinh văn, làm cho
Khương tiểu công tử không còn cớ để thoái thác, nhất định làm cho tiểu
tử đó phải xấu mặt.
Đối với Khương Tú Nhuận mà nói, kiểu động khẩu này lại là kiểu kiếm tiền rất nhàn hạ, hà cớ gì lại không làm?
Nàng lập tức nhận lời, ngày thứ hai bắt đầu cuộc tranh luận điêu luyện giữa các nhà nho.
Nhưng Khương Tú Nhuận cũng tự biết vốn kiến thức mình nông cạn nên quy
định phạm vi hùng biện chỉ là bốn quyển sách kia của Vệ Tử, còn các vấn
đề biện luận khác không tính.
Ngày hùng biện đã tới, Khương Tú Nhuận đầu đội ngọc quan, người mặc
trường bào lụa màu nguyệt bạch, khoác ngoài áo choàng lông chồn đen,
trên cổ quấn khăn làm từ lông cáo xám, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn tăng
thêm quý khí bức người.
Áo quần này là do hôm qua nàng đặt được ở tiệm y phục nổi danh của thành Lạc An với giá rất cao. Do quần áo là phải đo mới may được, nhưng may
thay trong tiệm lại có sẵn do khách đặt trước nhưng không lấy vội mà
kích cỡ lại sêm sêm với nàng, nàng liền ra giá cao gấp hai lần để mua
được bộ y phục này.
Nếu mở miệng ra là tiền thì trang điểm không thể để lộ ra vẻ bủn xỉn,
bằng không sẽ khiến người ta chê là đã thiếu tiền mới là kẻ tham lam.
Hiện giờ, nàng chính là muốn trên người toát ra vẻ nho sĩ cao quý không
ai có thể với tới, càng cho người khác cảm thấy nàng muốn dùng tiền doạ
lui đám tục nhân đó.
Tuy đang giả dạng nam nhi, nhưng dung mạo của Khương Tú Nhuận vốn đã
khiến cho người ta kinh diễm, vì vậy trang điểm cẩn thận mà chưa tính
đến việc vẽ mắt cũng làm cho người khó rời mắt được. Chỉ cảm thấy tiểu
tử rất là tuấn dật, nếu là nữ nhi sẽ còn đẹp đến mức nào nữa!
Khi nàng tới thư viện rồi chậm rãi ngồi xuống liền đưa mắt quét qua tứ phía một chút.
Phàm Sinh đúng là ra đủ tiền vốn, đang đi đến chỗ ngồi cho khách quan
không ai khác ngoài đại đệ tử của hắn, sau đó là các vị danh sĩ trong
thành cũng tới rất nhiều.
Nếu thật sự là thiếu niên mười sáu tuổi tha hương, mở miệng hùng biện ở
trước mặt rất nhiều người như thế này, thì quả thật là thiếu chút dũng
khí.
Nhưng Khương Tú Nhuận lại là người sống lại từ kiếp trước, kiếp trước là Khương Cơ tài trí hơn người, danh xưng là khéo ăn khéo nói, sao lại sợ
một đám thư sinh như thế này được.
Cho nên mọi người thấy một quý công tử mặt mày trắng trẻo, cằm nhọn đặt
lên khăn lông cáo quấn ở cổ, thẳng eo đi nhanh lên kinh đàn cao.
Đợi lên kinh đàn xong, thiếu niên liền vén trường bào, ngồi sang một bên đệm lót, sau đó mắt đảo tứ phía lên tiếng:” Ai lên trước?”
Kỳ thật ai lên trước thì cũng vậy thôi, đây là những người Phàm Sinh đã
sắp xếp, những từ họ dùng để hùng biện đều là do Phàm Sinh nghiên cứu
sách cổ nhiều ngày mới có, nói có sách mách có chứng vung bút viết
xuống.
Chỉ là tài học hiện tại của hắn ở kiếp này sao có thể so sánh với bát
đại uyên thâm lâu năm ở kiếp trước, cách suy nghĩ cũng chênh lệch khác
biệt, thì làm sao so được với Khương Cơ là kẻ cố tình gây hấn, khổ cực
nghiên cứu điểm yếu của truyện đó.
Thế là suốt một buổi sáng, tổng cộng có ba vị thư sinh thay ân sư ứng
chiến, dẫu cho họ chuẩn bị đầy đủ lời của thánh nhân dựa vào luận cứ
nhưng lại bị thiếu niên lang có giọng nói mang âm hưởng quê hương tìm ra sơ hở và phản bác dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa thiếu niên này dường như nhẹ nhàng như tiên nhưng miệng lưỡi kia dường như mọc đầy gai nhọn. Lúc hùng biện, ngôn từ lưu loát, nói có
sách mách có chứng, cay độc mà mang đầy trào phúng, thường làm cho khách quan ngồi nghe không nhịn được cười lớn; ngoại trừ cười lớn còn cảm
thấy lời của thiếu niên này nghe có vẻ hoang đường nhưng lại cực kỳ có
lý, và khiến cho vài nhân vật nổi tiếng trong thành Lạc An không ngừng
gật đầu tán thưởng.
Phàm Sinh ở dưới đài cũng rất nóng nảy, nếu không phải bị người giữ lại cũng muốn tự mình lên đài biện giải.
Họ Khương kia lại thêm mấy câu châm chọc khiêu khích, trông thấy hắn
muốn lên đài, thế mà lại ngạo mạn duỗi eo mà nói:” Nửa ngày ngồi nghe
mấy lời cổ hủ cứng nhắc này thật là hao tổn tinh thần, mỗ mệt rồi, phải
về nhà nghỉ trưa, không tiện phụng bồi.”
Mà Phàm Sinh lại bực tức mà dậm chân:” Tiền đã thu rồi, sao dám bỏ lại quan khách đi ngủ trưa?”
Đáng tiếc thiếu niên kia bước lên kinh đàn trước, liền cho thị nữ xấu xí của hắn thu đủ ngân lượng rồi nên không có gì phải kiêng kỵ cả. Nên cứ
tự nhiên xuống đài rồi rời đi.
Tuyệt mỹ thiếu niên mặc trường bào rộng rãi nhẹ nhàng rời đi, làm những
người khác nhìn theo bóng lưng của hắn tập trung đến mất hồn.
Ở trà lâu bên cạnh thư viện, có vài vị quý công tử ngồi ngay cửa sổ
chính đem những lời mà Khương Tú Nhuận nói đầy đĩnh đạc thu vào trong
tai.
Mấy vị này vừa đúng là những vị khách hôm trước tới phủ hoàng tử con tin Ba Quốc để làm khách.
Lần này Phàm Sinh đã dốc hết sức lực để lấy lại thể diện, há có thể bỏ
qua những người có liên quan? Nên sáng sớm đã mời bọn họ đến dự thính.
Nhưng do ngoài trời giá rét nên mấy người bọn họ liền lập tức tìm thấy
một phòng ở trà lâu bên cạnh; vừa uống trà, vừa xem thiếu niên kia đấu
khẩu với nhóm nho sinh.
Đợi khi Khương Hòa Nhuận kia rời đi, vài vị chẳng nói lời nào mà chỉ
nhìn theo thiếu niên kia lên xe ngựa đợi ngoài thư viện rồi mới thu hồi
tầm mắt.
“Không ngờ thành Lạc An lại có nhiều nhân vật kiệt xuất đến vậy, chúng
ta có hy vọng rồi!” Nói với vẻ kích động chính là cháu đích tôn của
Dương Gia ở thành Lạc An Dương Giản.
Hắn là tài tử nhỏ tuổi nhất của giới Vương hầu thành Lạc an này, từ
trước tới nay thích kết giao bạn học, thêm nữa thích kết giao với những
thiếu niên tuấn mỹ. Lần trước nhìn thấy Khương Hòa Nhuận lập tức có hảo
cảm, lần này gặp lại phong thái xinh đẹp kia (风姿), lại hận không thể lập tức cùng Khương Hoà Nhuận kết tình bạn thâm sâu, đến lúc đó hai người
có thể vai kề vai, đầu tựa đầu nằm chung gối mà hàn huyên suốt đêm dài,
chẳng phải sẽ cực kỳ thú vị sao?
Lưu Bội tuy không hứng thú với nam nhân, nhưng hắn phải thừa nhận, mới
vừa rồi thực sự bị phong thái rạng rỡ tự tin vừa rồi của vị thiếu niên
kia mê hoặc, cảm thấy vị công tử Tiểu Khương này ngày càng thú vị, tuy
rằng tính tình có hơi cổ quái nhưng lại khiến cho người ta không rời mắt được.
Không ngờ tên loạn thần soán ngai ở Ba Quốc kia lại có đứa con trai xuất sắc như vậy!
Nếu tương lai có một ngày hắn có thể về nước kế thừa vương vị, như vậy
đối với Lương Quốc mà nói......không phải là chuyện đáng mừng.
Lưu Bội lại nghĩ tiếp, dù sao từ trước đến nay hoàng tử con tin một quốc gia yếu hồi quốc là chuyện không dễ, hơn nữa trên Tiểu Khương công tử
còn có ca ca, dựa vào vai vế cũng không tới lượt hắn kế vị.
Nghĩ vậy, Lưu Bội ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, kinh ngạc hỏi:” Sao không thấy Hoàng Thái Tử?”
Mới vừa rồi Phượng Ly Ngô ngồi bên cạnh hắn, chỉ là không biết khi nào ghế dựa trống trơn mà người cũng không thấy đâu......
Lại nói đến Khương Tú Nhuận, sau khi lên ngựa liền gấp gáp giũ tay nải mà Thiển Nhi vừa mới đưa cho nàng.
Sau mở ra một bọc nặng trĩu, bên trong đều là vàng ròng nguyên chất.
Buổi sáng nay hùng biện liên tục với bốn người thu được hai mươi lượng,
thành quả rất nổi bật. Hơn nữa vàng của Tề Quốc nặng hơn vàng của Ba
Quốc một chút, hình dạng kéo dài có lên có xuống giống như bướu của lạc
đà ở sa mạc, mê người vô cùng!
Lần đầu tiên trong cuộc đời Khương Tú Nhuận dựa vào khả năng của mình để kiếm tiền, cảm xúc hỗn độn nhất thời cầm một tay đầy tiền đều nở nụ
cười.
Ý cười trên mặt còn chưa phai thì màn xe đột nhiên bị người xốc lên,
gương mặt lạnh tanh của Phượng Ly Ngô xuất hiện ngay trước mắt.
Đại Tề Hoàng Thái Tử tuy không thể phân biệt lục súc, nhưng không thể
không thừa nhận, màu của ngân lượng thật sự tôn lên màu da.
Hắn chỉ thấy thiếu niên trong xe ngựa khăn quàng cổ nửa mở, tay kéo lên
ngay cùi chỏ, hai cánh tay mảnh khảnh đang ôm chặt đống vàng. Buổi trưa
ánh mặt trời rực rỡ, nửa hắt vào trong kiệu khiến kim sắc bị mờ đi còn
người tựa bạch ngọc trong suốt. Từ trước đến nay người không chú ý đến
tướng mạo như hắn, nhất thời không bắt bẻ, cũng bị nụ cười thật lòng của thiếu niên kia làm cho lóa mắt một chút.
Khương Tú Nhuận vốn không liệu tới việc Hoàng Thái Tử từ nơi nào bước
ra, đột nhiên xuất hiện bên cạnh xe ngựa, sau một chút sửng sốt nàng mới thu lại ý cười, lập tức trong xe ngựa hành lễ:” Không biết Thái Tử có
gì muốn chỉ bảo?”
Nói xong mới nhận ra trong tay mình vẫn đang cầm ngân lượng, không ra
thể thống gì, vội vàng đặt qua một bên, lại cẩn thận hành lễ một lần
nữa.
Phượng Ly Ngô lại liếc một cái, ý cười trên mặt nàng hoàn toàn biến mất, nói:”Vừa lúc cùng đường, công tử theo ta vào phủ hàn lhuyên chút
chuyện.”
Khương Tú Nhuận vội vàng từ chối:” Thật không may, trong phủ có việc gấp, cần thần hồi phủ giải quyết.”
Phượng Ly Ngô không lên tiếng nhưng Tần Chiếu ở sau hắn lại cực kỳ oai
nghiêm nói:” Thái Tử không mời mà là ra lệnh ngươi nhập phủ, ngươi dám
chối từ sao?”
Khương Tú Nhuận lén nhìn sắc mặt Thái Tử quả nhiên không phải là bộ dạng đến thương lượng.
Trong lòng nàng thầm mắng Tần Chiếu: quả nhiên cẩu không đổi vẫn ăn phân! Trải qua hai kiếp vẫn là con chó săn trung thành!