Đối với phản ứng của Phượng Ly Ngô, Khương Tú Nhuận cũng sớm đoán trước được.
Nếu là trước kia, Phượng Ly Ngô dựng mày kiếm lên, nàng chắc chắn không còn dám ho he.
Nhưng bây giờ Khương Tú Nhuận cũng dần có biện
pháp, biết Phượng Ly Ngô cũng không phải người ngang ngược với những
chuyện nhỏ nhặt này nên cẩn thận dựa vào người hắn. Vuốt nút cổ áo hắn
nói: "Điện hạ biết hơn tháng nữa ngài ở trong phủ mấy ngày không? Ta
không được tới thư viện, tiên sinh và các bạn học trong thư viện đều đi
tham gia Mặc Trì thư hội, đóng cửa hơn một tháng. Vậy ta cũng chỉ có thể ở trong phủ mà thôi..."
Phượng Ly Ngô bị ngón tay dài của nàng xoa nhẹ cũng có chút mất tập trung nói: "Sao? Ngoan ngoãn ở trong
phủ Thái tử không tốt sao?"
Khương Tú Nhuận phà hơi vào
cằm hắn: "Tháng sau Thái tử muốn tuần tra canh phòng dọc theo dòng sông, muốn kiểm tra đánh giá công trình trước mùa đóng băng, có tầm một tháng không ở trong phủ. Thật ra tuy rằng Ngụy Quốc hơi xa nhưng cách nơi
canh phòng của Thái tử không xa lắm đâu. Nếu như thư hội kết thúc sớm,
còn có thể cùng tụ hợp với Thái tử, chẳng phải rất tốt sao?"
Phượng Ly Ngô không nghĩ tới, Khương Tú Nhuận tính toán hành trình của mình
chuẩn như vậy. Chỉ cần nghĩ tới nàng tính toán kế hoạch mình ra phủ bao
lâu, bộ dạng lưu luyến không rời, lập tức cảm thấy có một sức mạnh yêu
thương động lòng người.
Hắn lập tức hòa hoãn nói: "Cô đi
tuần sông, nhân tiện nhìn canh phòng dọc đường, cũng không đi lâu, nếu
ngươi không xa cô được... Theo cô đi cũng tốt."
Khương Tú
Nhuận đầu lắc như trống lúc lắc: "Đi cùng điện hạ, chẳng phải phải giả
trang nam tử sao, tới lúc đó nếu bi điện hạ kéo vào lều, bị người ta
nhìn thấy, điện hạ có còn cần danh dự không?"
Lúc này mười phần kiên định của Phượng Ly Ngô đã thành năm phần mềm mại. Thật ra hắn cũng biết nguyên nhân Khương Tú Nhuận không chịu ở trong phủ.
Mấy ngày nay gã sai vặt tới bào, hình như Tào Khê phái người nhìn chằm chằm công tử Tiểu Khương, hình như là muốn bắt nhược điểm gì đó của công tử
Tiểu Khương và Tĩnh Cơ, còn phái người theo dõi hai viện.
Cũng bởi vì Tào Khê nhìn chằm chằm mà nhiều ngày rồi Khương Tú Nhuận không có trở lại viện Dao Cơ mặc nữ trang.
Nếu nàng không thích ở trong hậu trạch chướng khí mù mịt cũng tốt, cho nàng ra ngoài tĩnh tâm, chờ qua chuyện này, trở về cũng không muộn.
Nghĩ như vậy, hắn cũng rộng rãi với nàng, chuẩn cho thỉnh cầu tham gia thư hội của Khương Tú Nhuận.
Nhìn thấy hai mắt Khương Tú Nhuận mang theo ánh sáng ngạc nhiên nhìn hắn, Phượng Ly Ngô chỉ mỉm cười véo má nàng.
Rốt cuộc vẫn có tính trẻ con, thừa dịp nàng chưa sinh hạ con nối dõi cho
mình, nuông chiều tính tình ham chơi của nàng, chơi chán rồi cũng có thể kiềm chế bản thân.
Có ý nghĩ như vậy, Phượng Ly Ngô quyết định để cho nàng đi chơi.
Trước kia hắn ở thư viện nhìn thấy nàng tranh luận cùng bầy nho trên đài cao, mặt mày phấn chấn, nếu nàng thích vinh hiển thì đi chơi cũng tốt.
Có sự cho phép của Phượng Ly Ngô, hành trình tiếp theo cũng tiện lo liệu.
Bởi vì sợ nàng đi đường sóc nảy, Phượng Ly Ngô sai người sửa lại cỗ xe ngựa của mình cho nàng dùng.
Xe ngựa này vốn là xe chuyên dụng của Thái tử, mặt trước mặt sau khắc biểu tượng sừng thú của vương tử, trên mui xe thì khắc một con bạch hổ mắt
xanh nằm phục xuống, nhìn qua là thấy uy vũ bất phàm. Có điều chỗ đặc
biệt của xe ngựa này là thùng xe không cố định trên bánh xe, mà là dùng
lò xo mềm chuyển động liên tục để thùng xe treo trên bánh xe. Cho dù xe
ngựa chạy nhanh, trong buồng xe cũng vững chắc không xóc nảy.
Sau khi gỡ biểu tượng sừng thú của vương tử và rào chắn xe ngựa xuống, vẫn
dùng bộ gọng lò xo mềm như cũ, trong xe ngựa ngoại trừ thêm bàn nhỏ ra,
còn đặc biệt làm rương nhỏ cho thiếu phó đại nhân thích ăn vặt, thậm chí còn có bô đứng yên, dùng nắp mạ vàng bịt kín, dùng xong trên xe ngựa
thì lệnh cho thị nữ bưng xuống rửa sạch, bớt đi bất tiện trên đường đi.
Lúc trước mời thợ danh sư tới đóng xe ngựa, bởi vì làm ra không dễ nên
trong phủ chỉ có hai chiếc cho Thái tử luân phiên sử dụng.
Nhưng hôm nay lại hao tổn tâm sức sửa sang để thưởng cho công tử Tiểu Khương một cỗ.
Nhớ tới chiếc xe ngựa kia làm Tào Khê tức giận tới nỗi nhịn không được phàn nàn với Điền Cơ.
Công tử Tiểu Khương này rốt cuộc có cái gì ngoài bản lĩnh nịnh hót? Hẳn là
Dao Cơ kia dụ dỗ bên gối kiếm chác phúc lợi cho huynh trưởng mình.
Điền Cơ yên lặng cắn bánh xốp trong mâm, cắn từng ngụm nhỏ, giống như sợ cắn rơi mất mảnh vụn.
Còn cần Dao Cơ dỗ dành sao? Tự tiểu tử kia cũng làm được! Cũng chẳng biết
cái mông nam nhân này có gì tốt mà Thái tử lại si mê không thấy chán như vậy?
Chờ tới hôm xuất phát, công tử Tiểu Khương ngồi xe
ngựa đi vào cửa thành, lúc tụ hợp cùng bọn ân sư, bởi vì còn chưa tới
đông đủ nên ở bên sân trống ở cổng thành nhàn rỗi nói chuyện.
Đậu Tư Võ vẫn luôn chờ nàng nhịn không được huýt sáo nói: "Mấy ngày không
gặp, Khương huynh lại xa hoa như thế, vậy mà đi cỗ xe ngựa như thế này
đi rêu rao."
Trong lòng Khương Tú Nhuận cũng trách Thái tử hại nàng quá huênh hoang, cười nói: "Chẳng qua là xe ngựa mượn trong
phủ mà thôi, lương một tháng của ta bao nhiêu, ngươi còn không biết sao, làm sao mua được loại xe này."
Đậu Tư Võ nhịn không được
hiếu kì, lập tức vào trong xe, nhìn cái bô tinh xảo có chút ngứa mông,
muốn cởi quần ngồi lên thử một lần.
Cách màn xe ngựa, Thiển nhi nhìn thấy, duỗi tay vào giữ lưng quần Đậu Tư Võ, trừng mắt nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Đậu Tư Võ không nghĩ tới ở góc xiên bỗng nhiên duỗi ra một bàn tay to, nếu
mình cởi quần nhanh tay một chút, chẳng phải bắt được cái mông tròn của
mình rồi sao?
Quay đầu nhìn lại, hóa ra là thị nữ xấu xí
của bạn học, hắn lập tức trừng mắt nói: "Làm gì đấy, chưa thấy người
khác đi ị qua sao?"
Hắn là con trai công khanh, mặc dù xưa nay kính trọng công tử Tiểu Khương nhưng không cần phải nói lời nhỏ nhẹ với hạ nhân thị nữ.
Nhưng trong mắt Thiển nhi, ngoại trừ
tiểu công tử ra, người khác quan to quan lớn thế nào nàng cũng không
biết, huống hồ vị này là người thường ngày so tài với nàng trong võ
trường?
Nàng cũng không buông tay, trợn mắt nói: "Xe ngựa
của tiểu công tử vừa mới hun xạ hương qua, thơm nức đấy! Ngươi cũng
không khách khí, còn muốn đi ị trước, nếu như hôm nay ngươi dám làm dơ
bẩn xe ngựa tiểu chủ tử ta, ta sẽ..."
Trong tay Thiển nhi
cầm hai quả trứng gà nấu chín một nửa, chuẩn bị cho Khương Tú Nhuận ăn,
hiện tại hai tay chỉ bóp một cái, lòng đỏ chứng chảy ra đầy tay.
Thật ra Đậu Tư Võ cũng chỉ chuẩn bị ngồi thử một chút, đâu có ý làm thật?
Nhưng thấy bộ dạng Bạch Thiển ngang ngược như vậy, cũng tức giận trong lòng,
dùng sức đoạt lại lưng quần của mình, sau đó nhảy xuống xe ngựa nói:
"Kéo chặt quần tiểu gia không buông như thế, ngươi coi trọng gia sao?
Ngày nào đó, ta mua lại khế ước bán thân của ngươi từ công tử Tiểu
Khương, nhét sửu nương [*] ngươi vào trong phủ của tiểu gia rồi sẽ ra
sức làm ngươi!"
[*] Người đàn bà xấu xí.
Nhưng Thiển nhi chắc chắn tiểu chủ tử của mình không thèm vàng của hắn, bĩu
môi nhìn Đậu Tư Võ từ trên xuống dưới, đặc biệt ước lượng thứ dưới háng
hắn, trợn lớn tròng mắt, bĩu môi nói: "Không có việc gì thì về phủ dùng
thước đo đi, ngay cả dùng canh thuốc dẫn bóng đái cũng có được nửa lạng
không? Coi trọng ngươi sao? Ta chê ngươi không đủ sức đấy!"
Bàn về nói lời thô tục quê mùa, miệng Thiển nhi là một cái dĩa, tìm khắp
thành Lạc An cũng không có đối thủ! Đậu Tư Võ làm sao có thể vượt qua?
Mấy bạn học ở lớp Đinh trước kia tới tiễn cũng nghe được, cười ầm lên. Có
người không sợ phiền phức còn la to: "Bạn học Đậu, cởi dây lưng ra làm
mù mắt tỳ nữ thối mắt chó đi, đúng là có mắt không biết núi Thái Sơn!"
Khương Tú Nhuận vốn dĩ ra đằng trước nói chuyện với huynh trưởng tới tiễn đưa, không ngờ bên này náo nhiệt như vậy, lập tức đi tới, nhỏ giọng trách
mắng Thiển nhi vài câu rồi kéo nàng qua một bên.
Nhưng mặt Đậu Tư Võ căng ra, hung hăng trừng nha đầu xấu xí kia vài lần, vậy mà
trước kia hắn còn cảm thấy, tuy trên mặt nha đầu này có vết bớt lớn
nhưng mắt to mũi thẳng, nhìn lâu vẫn có thể nhìn ra ba phần đẹp đẽ.
Hiện tại thấy người xấu còn tác oai tác quái, quả nhiên không thưởng thức
được nữa, xem lần sau luyện võ, hắn không đè nàng xuống, hung hăng trừng trị thì không được!
Sau trận ồn ào này, người cuối cùng
của thư viện cũng tới đủ. Sau khi Mộc Phong tiên sinh điểm danh sau,
phân phát điệp bài qua cửa rồi tạo đội hình xe ngựa cho tất cả mọi
người, sau đó lần lượt xuất phát đi qua cổng thành.
Vì
Phượng Ly Ngô e ngại thân phận nên không tiễn đưa, nhưng hắn lại leo lên đài cao phủ nha gần đó, ngắm bóng hình xinh đẹp leo lên xe ngựa rời
khỏi thành từ xa.
Vẫn là hắn quá sủng ái nàng, vậy mà nhất thời mềm lòng đồng ý. Mặc dù hắn xếp vào bên cạnh nàng toàn là thị vệ
tài giỏi dưới trướng mình nhưng Phượng Ly Ngô luôn cảm thấy sau khi
người ra khỏi cổng thành trong lòng hắn lập tức trống trải.
Chờ xe ngựa đi xa không còn thấy bóng dáng nữa, hắn thu lại tâm trạng, đi xuống đài cao.
Chờ xử lý công vụ xong, hắn cũng tụ họp với thiếu phó của hắn...
Hiện tại so với quá khứ bất cứ lúc nào hắn cũng khát vọng gạt bỏ sạch sẽ trở ngại và chướng ngại vật chồng chất trước mặt.
Chờ hắn trở thành bá chủ thiên hạ rồi, nàng muốn cái gì, không phải hắn có
thể đưa tới trước mặt nàng dễ như trở bàn tay sao, hà tất bởi vì trong
phủ không được yên tĩnh mà tránh xa hắn?
Lần này ra ngoài
đều là thiếu niên lang, chưa từng đi xa nhà, thời gian còn dư dả, Mộc
Phong tiên sinh yêu cầu lần này đi xa cần phải ổn thỏa, đi đường đều là
đi đường lớn, nơi nào có khu vực không thích hợp, tình nguyện đi vòng
đường xa một chút cũng không sao.
Đều là người trẻ tuổi,
sau khi ra khỏi thành Lạc An thì vô cùng náo nhiệt, trên đường đi cười
cười nói nói, rất nhiều người còn móc ra các loại đồ ăn uống trong nhà
chuẩn bị, vừa đi vừa ăn, rất là phấn khởi.
Trước khi
Khương Tú Nhuận ra cửa, từ trong thư phòng Phượng Ly Ngô móc ra một bộ
Sơn Hải Kinh, bộ sách thần thần quái quái này xem cũng rất là thú vị.
Ngày hôm đó tới Duyện Châu, nơi tiếp giáp Đại Tề và Ngụy Quốc, ngay cả ở trên đường lớn cũng nghe được tiếng vo ngựa truyền đến.
Khương Tú Nhuận thò đầu ra xem, lập tức nhướng mày, nàng đương nhiên nhận ra người tới. Dù sao cũng là nhìn hai đời rồi.
Tần Chiếu này tới vùng Duyện Châu này từ lúc nào?
Mấy tháng không gặp, bộ dạng Tần Chiếu thay đổi rất nhiều, có lẽ thường
xuyên tuần tra ở biên phòng, da dẻ ngăm đen, người gầy đi không ít, giữa lông mày có thêm chút nếp nhăn, nhìn qua cũng bớt đi vẻ đắc ý tùy tiện
của con trai dòng dõi quý tộc, cuộc đời luôn thuận buồm xuôi gió.
Hắn giục ngựa tới trước xe ngựa của Mộc Phong tiên sinh, ôm quyền với lão
tiên sinh đang ăn mía: "Tại hạ là thái thú Duyện Châu, nghe nói tiên
sinh đi ngang qua đây nên đặc biệt tới đón."
Mộc Phong
tiên sinh không nhanh không chậm nhổ bã mía trong miệng ra, xuống xe
ngựa hành lễ nói: "Chúng ta chẳng qua là hạng người áo vải, sao phiền hà Thái thú hưng sư động chúng [*] như vậy?"
[3] 兴师动众 -
Thành ngữ Trung Quốc. Đại ý là triệu tập lực lượng, ở trong này là việc
nhỏ cũng không cần phải kêu gọi hết mọi người làm gì.