Thuận Đức là nơi sản xuất nhiều rượu trái cây, trái cây là do con khỉ được
huấn luyện hái xuống từ trên cây cao nên quả nào cũng mọng nước và ngọt. Dùng nó cất rượu, khi uống vào miệng như nước giải khát thanh ngọt
nhưng có tác dụng rất chậm.
Quả thật trong bữa tiệc Khương Tú Nhuận uống không ít, lúc này tác dụng
rượu mới hiện ra, đúng là mãnh liệt như sóng, không tầm thường chút nào. Hôm nay nàng mặc sam đỏ, thắt lưng hơi mở, cổ áo lỏng lẻo, yếm xanh
nhạt hơi lộ ra, cặp chân dài mảnh khảnh như ẩn như hiện. Nàng nghiêng
người cưỡi lên người Phượng Ly Ngô, duỗi thẳng một ngón tay, ngả ngớn
ngoắc ngoắc cằm hắn, khẽ liếm môi nói: "Nhà vương hầu nào nuôi được công tử tuấn tú như vậy, nhìn thôi đã khiến người ta thương yêu, để tỷ tỷ
kiểm tra xem ngươi lớn lên có khỏe hay không nào?”
Phượng Ly Ngô cảm thấy rượu thật sự tăng thêm can đảm cho người ta! Uống có
một bình rượu mà dám tự xưng tỷ tỷ với hắn, nếu không xử lý nghiêm khắc, chẳng phải nàng sẽ coi trời bằng vung sao?
Hắn lập tức vươn tay kéo đầu nàng xuống hỏi: "Ngươi muốn kiểm tra thế nào?"
Khương Tú Nhuận nằm nhoài lên trên người hắn, dùng lưỡi liếm tai hắn, thở khẽ nói nhỏ.
Chỉ thấy mặt Phượng Ly Ngô hơi đỏ lên, dựng mày kiếm nói: "Học bộ dạng này ở đâu? Sao lại phóng đãng như vậy?"
Nếu là ngày thường, nghe Phượng Ly Ngô cao giọng hỏi, Khương Tú Nhuận sớm
đã nghiêm chỉnh phủ phục trên mặt đất, vô cùng lo sợ tạ tội với Thái tử.
Nhưng hôm nay nàng say, không biết trời cao đất dày, mặc sức làm liều, dựa
vào cổ hắn cười khanh khách: "Không phải Thái tử tích cóp bao nhiêu sách vở sao? Bây giờ không được à? Chẳng lẽ chỉ lý luận suông trên giấy
thôi? Có muốn tỷ tỷ dạy ngươi từng chút một hay không?"
Phượng Ly Ngô ở trên cao đã quen, bây
giờ ở trên giường lại gặp vật nhỏ muốn tạo phản, yêu tinh coi trời bằng
vung này, nếu không thể làm nàng, mặt mũi Thái tử Đại Tề để ở đâu?
Hắn không nói lời nào, giật màn che xuống, đè lên nữ tử đang cười khanh
khách, dạy cho nàng biết rốt cuộc hắn học được những gì...
Hai người đọ sức thân mật với nhau tới nửa đêm, trong lúc đó thị nữ bưng
nước nóng vào trong ba lần, còn mang vào một bình thuốc cao giảm đau,
nghe thấy trong màn che tiếng phi tử yếu ớt cầu xin, lại mơ hồ giống như nỉ non.
Sau cùng giống như truyền tới tiếng
tát bốp một cái, tiếng nói lanh lảnh vang lên: "Con chó lắc eo này, cuối cùng cũng tìm thấy lỗ thủng trên tường rồi sao? Vì sao mãi vẫn không
xong?"
Trong màn, nam nhân bị đánh một cái cũng không tức giận, vẫn nhỏ giọng dỗ dành gì đó.
Mấy thị nữ tuy rằng không biết điển cố chó hoang cọ tường nhưng trán vẫn đổ mồ hôi lạnh, từng người vội vã lui ra theo thứ tự, mà tiếng càn quấy
trong phòng vẫn không ngừng như cũ.
Đến ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao nhưng Điện hạ và Trắc phi vẫn chưa dậy rửa mặt.
Khương Tú Nhuận hé mắt, cảm thấy toàn thân đau đớn không chịu nổi, hơi nhấc chân lên thì cảm giác như bị rút gân.
Lúc say rượu, nàng không mất ký ức như người khác. Sau khi tác dụng của rượu không còn nữa, chuyện gì nàng cũng nhớ lại rõ ràng.
Càng nghĩ nàng càng đổ mồ hôi lạnh, trong lòng nghi ngờ rượu hôm qua thêm
thành phần làm say thần trí, tăng lòng dũng cảm, tửu lượng ngày thường
của nàng cũng không tệ, vì sao đêm qua lại như vậy?
Nếu Thái tử là người có được một lần liền trở mặt vô tình, tính toán cặn kẽ món nợ lời nói hôm qua của nàng, ngoại trừ không nhắc tới lời đùa giỡn
nam nhân cao quý nhà lành ra thì cái tát kia cũng được tính là cố ý mưu
hại long tử Đại Tề rồi...
Nghĩ tới đây, cơn buồn ngủ bị dọa bay sạch sành sanh, nàng bất chấp toàn thân bủn rủn, vội
xông ra ngoài chăn vớ một tấm áo mặc vào, sau đó trở mình vượt qua nam
tử đang ngủ say, “bịch” một tiếng quỳ gối xuống thảm trước giường.
Phượng Ly Ngô bị nàng đánh thức, cau mày mở mắt, chỉ thấy tiểu yêu tinh hắn
sủng hạnh không biết đủ hôm qua mặc áo của hắn, quỳ trên mặt đất, dập
đầu xuống đất nói: "Hôm qua... Thật sự là ta uống rượu thất lễ, nếu có
chỗ mạo phạm Thái tử, tuyệt đối không phải là thật lòng, kính xin Thái
tử tha tội."
Thái tử tựa vào thành giường bên
cạnh, mặc cho chăn trượt xuống lộ ra vết cào trên lồng ngực cường tráng, liếc mắt nói: "Theo cô thấy, việc quân mạo phạm quả thật không ít, quân muốn bắt đầu xin khoan dung từ việc nào?"
Khương Tú Nhuận mặc dù quỳ tới nỗi eo đau xót nhưng vẫn nói năng cẩn thận,
không thả lỏng chút nào, vội vã làm việc theo đạo mất bò mới lo làm
chuồng, nhỏ giọng khiêm tốn nói: "Việc thứ nhất là không nên mượn say
rượu bị khí chất anh tuấn vô song của điện hạ mê hoặc, ham mê sắc đẹp
của điện hạ, không thể kiềm chế tình cảm..."
Mọi việc mở đầu như vậy, tất cả về sau đều dễ nói, Khương Tú Nhuận hít sâu
một rồi hơi tiếp tục nói: "Lại càng không nên bởi vì điện hạ là nam nhi
chân chính, sức lực cương dương dồi dào, tinh lực bền bỉ mà không chịu
đựng nổi, tát điện hạ một cái. Vốn là thân thể ta kém, không làm cho
điện hạ tận hứng, điện hạ sai chỗ nào chứ? Thế nhưng điện hạ lại có thể
không tính toán chút nào, thật sự là lòng dạ trượng phu bao la..."
Phượng Ly Ngô biết rõ, nếu như mặc cho nữ tử miệng trơn tru dưới giường nịnh
hót, có nói nửa ngày cũng không hết, nhìn eo chân nàng không tiện, bộ
dạng liều mạng quỳ mọp cũng đáng thương nên kịp thời ngắt lời nói:
"Ngươi nói như vậy, cô lại cảm thấy khí huyết dưới bụng dồi dào, nhịn
không được muốn..."
Hắn nói sự thật, chỗ tốt của thân thể mềm mại không xương này, phải hưởng qua mới có thể biết, ngẫm
lại luôn cảm thấy ăn mãi không đủ, nhưng cũng thương nàng lần đầu khổ
sở, sau khi muốn mấy lần mới miễn cưỡng dừng lại.
Trong lòng Khương Tú Nhuận âm thầm kêu khổ, hơi ngẩng đầu trợn tròn mắt nhìn Điện hạ.
Thấy khóe miệng tươi cười của hắn mới biết không phải là thật.
Thế là Thái tử đứng dậy ôm nàng lên, khi lên trên giường hỏi nàng có chỗ nào khó chịu hay không?
Khương Tú Nhuận phát hiện Phượng Ly Ngô hình như không ngại việc hôm qua nàng
phóng đãng, cũng không gán tên tuổi họa quốc yêu cơ cho nàng sau đó lôi
nàng xuống thẩm vấn rồi trảm, nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đồng thời oán thầm trong lòng, nam nhân ngoài mặt chững chạc đàng hoàng như
vậy, vốn tưởng hắn thích loại nữ tử tiểu thư khuê các.
Nhưng bây giờ xem ra, rụt rè đoan trang như Tào Cơ, ở trong phủ Thái tử rảnh
rỗi tới mọc cỏ rồi cũng không lọt mắt xanh của Thái tử.
Mà hôm qua nàng mới phát hiện, hóa ra điện hạ ôm bảo tháp trấn yêu, mặt
mày nghiêm chỉnh này lại âm thầm ưa thích loại nữ tử lẳng lơ diêm dúa,
phóng đãng ngang ngạnh... Nếu hắn không ngại Điền Cơ vụng trộm, thật ra
thì người mặt mày quyến rũ như Điền Oánh lại là khẩu vị của Phượng Ly
Ngô, cũng khó trách ở kiếp trước hắn sủng ái Điền Cơ liên tục.
Chờ tới khi hai người thức dậy ăn cơm cũng đã tới gần trưa nên gộp luôn hai bữa ăn lại.
Có lẽ bởi vì hai người rốt cuộc cũng phá bỏ phòng tuyến cuối cùng nên bỗng nhiên thân mật hơn không ít.
Lúc ăn cơm, Phượng Ly Ngô tùy tiện ăn vài miếng rồi lột vỏ tôm cho Khương
Tú Nhuận, gắp thức ăn, ghé tai nàng khẽ căn dặn lát nữa trở về hành
cung, chớ quên bảo thị nữ bôi thuốc, bằng không sẽ làm lỡ thị tẩm buổi
tối.
Tuy rằng lúc trước Khương Tú Nhuận ôm ý
muốn cho Thái tử một lần ăn chán, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới mình
không làm được việc cỏn con như vậy, hoàn toàn không đủ cho Thái tử
ăn!
Nàng nghe nói buổi tối hắn còn muốn, nhất
thời đỏ vành mắt, hồn bay phách lạc, sợ hãi ngậm đũa, nhỏ giọng nói mình thật sự không được, bản thân lại không có nha hoàn thích hợp, nếu không nàng nhanh chóng đi ra phố mua về cho điện hạ hai người đoan chính nhé?
Phượng Ly Ngô vươn tay bóp mặt nàng, nói: "Lại tùy tiện nói bậy, ta có biện
pháp xử lý nàng rồi, cam đoan nàng không rời giường nổi."
Lúc Thái tử ăn thịt no, tinh thần sảng khoái đi tuần tra đê, Khương Tú Nhuận đã xụi lơ nằm ở trên giường.
Nhất thời lại chợt nhận ra, nàng giả trang Dao Cơ chẳng phải tiện cho Thái
tử làm càn? Thế là vội vàng thay nam trang trở về Khương Hòa Nhuận,
trong lòng cũng thề, sau khi trở lại kinh thành, cho dù nóng tới nổi
rôm, cũng tuyệt đối không thể tùy tiện mặc lại nữ trang.
Chờ nàng trở lại phòng thiếu phó, liền uể oải gọi Thiển nhi xoa bóp cho mình.
Thiển nhi nhìn thấy dấu hôn lộ ra bên trong cổ áo tiểu chủ tử, tỏ vẻ hiểu rõ
nói: "Ngài để Thái tử chiếm tiện nghi hoàn toàn rồi sao?"
Khương Tú Nhuận quay đầu nhìn Thiển nhi, hỏi: "Rõ ràng như vậy sao?"
Thiển nhi xuất thân nông thôn, chưa từng đọc qua sách vở gì, càng không có khái niệm về nữ tử kiên trinh.
Ở nông thôn, thiếu nam thiếu nữ nhìn nhau vừa mắt, cùng nhau chui vào bụi cỏ khô quấn quýt là chuyện bình thường, vốn không có gì đáng ngạc
nhiên. Thấy thái độ bình thản của tiểu chủ tử, cũng không phải bộ dạng
bị cưỡng ép, vậy thì không sao, nàng mới nói: "Thấy lúc ngài đi vào,
bước chân không tự nhiên lắm, đêm qua hành cung lại thúc giục cần nước,
Thái tử ngoại trừ ngủ cùng ngài ra còn có ai nữa?"
Khương Tú Nhuận cũng quen phong cách nói chuyện thẳng thắn của thị nữ rồi, thở dài một hơi, thẫn thờ nói: "Lúc trước dẫu thế nào ta cũng không nghĩ
tới, nam nhân đầu tiên của ta ở đời này lại là hắn..."
Thiển nhi cảm thấy trong lời nói của tiểu chủ tử có hàm ý, nhưng nàng cũng
không hỏi Khương Tú Nhuận về sau còn muốn có nam nhân thứ hai sao, chỉ
lấy dầu thuốc ra xoa bóp eo cho tiểu chủ tử, lại khẽ nói thầm: "Ui da,
nô tỳ không nên cho ngài dùng cái này, ngộ nhỡ đêm qua mang long chủng,
chẳng phải bị ngạt mùi thuốc rồi sao?"
Khương Tú Nhuận cảm thấy Thiển nhi nhắc nhở tới điều mấu chốt rồi.
Chuyện nam nữ trăng gió, chẳng qua là một trận ngông cuồng giả dối, về sau
chia tay cũng không sao nhưng tuyệt đối không thể có đứa nhỏ.
Kiếp trước Khương Tú Nhuận là ngoại thất, vì không muốn con mình trở thành
con riêng không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nàng mới tìm phương thuốc
tránh thai, tác dụng thuốc nhẹ nhàng rất có hiệu quả.
Bây giờ, nàng tự thấy việc mình gặp phải không có gì quá khác biệt so với
kiếp trước. Đã như vậy, cũng không thể mặc kệ sinh ra đứa nhỏ rồi chịu
khổ, bèn viết đơn thuốc rồi bảo Thiển nhi lén thêm vào khi ăn.
Nô bộc trong hành cung đang chuẩn bị gói hành lý để ngày hôm sau trở về
kinh thành, ai cũng bận rộn, lúc Thiển nhi chuồn êm ra ngoài cũng không
có người nào phát hiện.
Mà nàng thì chuẩn bị đi dạo phố xá một chút, muốn từ biệt Thuận Đức rồi trở lại thành Lạc An.
Chỉ là hôm nay quả thật không bước lâu nổi, dạo chơi một lúc thì nàng tới gian phòng trà trên phố nghỉ ngơi.
Sát phòng trà này có một vườn hoa riêng, bên trong có màu sắc rực rỡ, có
không ít hoa cỏ quý báu, Khương Tú Nhuận muốn chuyên tâm thưởng thức nên bảo thị vệ chờ ngoài phòng trà.
Ngay lúc nàng chìm đắm trong hương hoa, có một người im hơi lặng tiếng xuất hiện trước mắt nàng.
Bây giờ Khương Tú Nhuận gặp hắn cũng không thấy bất ngờ lắm, chỉ thản nhiên nói: "Xin hỏi phạm vi Thuận Đức chỗ nào cũng là của quân sao, vậy mà
tới lui tự nhiên như vậy?"
Cơ Vô Cương khẽ cười nói: "Chẳng qua bởi vì cửa hàng trang sức và phòng trà quân tới đều là tại hạ mở, trùng hợp thôi."
Khương Tú Nhuận nhíu mày, cũng không hoài nghi tài lực của vị Cơ Vô Cương này.
Ở kiếp trước hình như hắn cũng mua bán ở khắp nơi, khi đó nàng đã trở
thành ngoại thất của Tần Chiếu nhưng trong lòng vẫn chưa mất hết hy
vọng. Bỗng nhiên nhìn thấy cố nhân ở Ba Quốc, nàng từng khóc lóc sướt
mướt cầu xin hắn tới cứu mình thoát khỏi bể khổ.
Thế nhưng vị Cơ tiên sinh này lại khuyên nàng yên lòng ở ẩn, chờ thời cơ chín muồi, cùng Khương Chi rời khỏi thành Lạc An.
Nàng cũng biết, Cơ Vô Cương một lòng muốn trợ giúp huynh trưởng leo lên
vương vị, mà nàng vốn là vương nữ không quan trọng gì, Cơ tiên sinh hiển nhiên không có lòng làm chút gì đó cho tương lai của nàng.
Bây giờ, nàng không có ảo tưởng với bất kỳ ai, càng không khóc sướt mướt
cầu xin người không liên quan tới cứu mình, chỉ lấy ngón tay dài chỉ vào trà nói: "Nếu là mở phòng trà thì nên có tâm một chút, ít tham gia tiệc rượu, chọn trà tốt hơn cho cửa hàng của mình đi."