Khương Tú Nhuận đứng ở đầu thuyền nhìn bụi cỏ lau, dựa theo con đường dự tính lại của Thái tử, đường sông này gần đô thành Hàn Quốc hơn so với ban đầu.
Nếu thuyền buôn qua lại
hiển nhiên là tới kinh thành buôn bán càng thêm thuận tiện... Nhưng chạy dọc theo kênh đào tới thủ đô là tàu chiến thì sao? Tàu chiến chạy đường thủy, một ngày có thể chạy ngàn dặm, nếu Đại Tề có ý muốn chiếm đoạt
Hàn Quốc, quả thật là sau một đêm có thể diệt quốc!
Lúc trước Phượng Ly Ngô cưới Điền Cơ, toan tính giao hảo với Hàn Quốc củng
cố vị trí Thái tử. Theo lý thuyết, Khương Tú Nhuận không nên nghi ngờ
như thế.
Nhưng bản tính của Phượng Ly Ngô thế
nào, nàng hiểu quá rõ. Thái tử keo kiệt như vậy mà lúc xây kênh đào lại
rộng rãi không tính toán với Hàn vương, thật sự khiến cho nàng sinh nghi trong lòng, không thể không liên tưởng tới việc Phượng Ly Ngô có ý muốn tích trữ rồi lấy lại vốn.
Nhưng ngay cả nàng cũng có thể nhìn ra mưu đồ đó, Hàn vương sẽ đồng ý sao? Khương Tú Nhuận tỏ vẻ hoài nghi.
Có điều Phượng Ly Ngô không hề lo lắng, người mang bản đồ đi là phụ tá
từng nương nhờ trong phủ hắn, Công Tôn Vô Ngôn. Người này vốn là người
Hàn Quốc, hơn nữa còn quen biết rất nhiều người quyền quý trong triều,
người nào là nịnh thần tặc tử có thể mua chuộc, hắn cũng biết rõ.
Lúc trước Phượng Ly Ngô nói rõ ràng với Công Tôn Vô Ngôn, chỉ cần hắn ta
làm xong việc kênh đào, hắn sẽ giúp hắn ta hoàn thành ước nguyện, cho
Công Tôn Vô Ngôn một số vàng lớn an cư, còn lấy lý do Điền Cơ không sinh được con thả nàng xuất phủ, cho hai người kết thành phu thê, tác thành
cho lòng si mê của Công Tôn Vô Ngôn.
Bởi vì hắn
nắm tính mạng của Điền Cơ trong tay, không lo Công Tôn Vô Ngôn không
ngoan ngoãn vâng lời, mà thứ hắn sai bảo Công Tôn Vô Ngôn mang tới, còn
có giấy nợ lương thực gần ba năm của hai quận cho Hàn Quốc.
Ở trong thư hắn trình lên cho Hàn vương có nói rõ, bởi vì xây dựng kênh
đào, quốc khố Đại Tề eo hẹp nhưng vẫn có thể dùng ba năm lương thực của
hai quận làm thế chấp, bồi thường cho Hàn Quốc.
Một người có lòng tham, bày vàng mê
người ở trước mặt hắn, ai cũng không thể ngăn cản hắn thu tay không cầm. Hàn vương chắc chắn muốn nuốt vào miếng thịt mỡ tẩm độc này.
Chuyện bừa bãi của mẫu hậu trong cung, hiện tại hắn không quản được, thật sự không quản được.
Mà muốn thoát khỏi kìm hãm của những lão thần trong triều, cũng chỉ có thể cầm binh quyền trong tay, mở rộng lãnh thổ, bồi dưỡng lớp triều thần
mới. Suy nghĩ của Phượng Ly Ngô trôi ra xa, khi mắt nhìn đất đai không
thấy biên giới, phiền muộn lúc sáng sớm bị quét sạch sành sanh.
Khương Tú Nhuận hiển nhiên có thể nhìn ra tâm trạng của hắn tốt lên, chỉ thầm
than trong lòng, may mắn còn chưa mua đất, bằng không lúc chiến tranh
bùng phát, Hàn Quốc biến thành lãnh thổ của Đại Tề, phân vương phong
hầu, khao thưởng công thần, những tài sản đất đai này lại phải sung
công, tới lúc đó chẳng phải là quá thua lỗ sao?
Lúc thuyền dừng lại nghỉ qua đêm thì đã tới ranh giới Thuận Đức.
Công trình kênh đào ở Thuận Đức đã bắt đầu, có điều bởi vì Hàn vương không
nói gì nên tiến triển của công trình vẫn không nhanh được.
Ngay lúc Thái tử tới hành cung Thuận Đức, Hàn vương bên kia cũng truyền tin
tức tới, Hàn vương bác bỏ ý kiến triều thần, đồng ý đề nghị của Thái tử
điện hạ, thế nhưng muốn đổi ba năm thiếu nợ lương thực thành năm năm.
Khóe môi Thái tử nhếch lên thành một nụ cười lạnh nhưng nâng bút viết xuống một chữ "Chuẩn".
Đã không còn bị kìm hãm, từ mai sẽ đào bới kênh đào cả ngày lẫn đêm, tăng
nhanh tốc độ. Vì thế sau khi tới hành cung, Phượng Ly Ngô liên tục triệu kiến các vị đại thần quản sự công trình kênh đào, chưa từng ngừng nghỉ.
Khương Tú Nhuận có thời gian rảnh rỗi, thay nam trang, trở thành thiếu phó đại nhân rồi dẫn theo Thiển nhi cưỡi ngựa ra ngoài dạo chơi.
Mặc dù Thuận Đức cũng là ngày hè nhưng mát mẻ hơn kinh thành rất nhiều,
công tử Tiểu Khương phong độ tung tăng trên lưng ngựa, bộ dạng thiếu
niên thảnh thơi.
Bởi vì chuyện mua đất trôi theo dòng nước, Khương Tú Nhuận thay tẩu tẩu Ổn Nương xem các mặt hàng đặc sản ở nơi này.
Từ sau khi Ổn Nương gả tới, thuê một cửa hàng mặt tiền trong thành Lạc An
chuyên bán đồ tạp hóa, lần này nàng ấy cũng nói với Khương Tú Nhuận, ven đường thấy cái gì thì ghi lại rồi nàng ấy phái tiểu nhị đi mua.
Khương Tú Nhuận cảm thấy không cần khó khăn như vậy, tẩu tẩu có lẽ là sợ làm
chậm trễ công việc của nàng nên không muốn nhờ nàng mua giúp, thế nhưng
nàng biết bản thân mình làm gì có công việc gì! Đơn giản là hầu Thái tử
điện hạ vui chơi giải trí thôi.
Nếu nhàn rỗi như vậy, còn không bằng làm chút việc chính trợ cấp chi phí trong nhà,
chuẩn bị hàng hóa đầy đủ cho tẩu tẩu, mượn thuyền Thái tử chở về, bớt
chi phí đi thuyền, dư thừa ra nhiều vàng hơn.
Thế là khi tới phiên chợ náo nhiệt, nàng dứt khoát xuống ngựa, dẫn theo Thiển nhi
và năm tên thị vệ vừa đi vừa nghỉ. Đi dạo từng cửa hàng một, trông thấy
vải vóc dụng cụ màu sắc xinh đẹp thì đặt hàng, giao tiền cọc để người
giúp việc ở cửa hàng trực tiếp vận chuyển hàng hóa tới bến tàu.
Đi một lúc, nàng thoáng nhìn vào một cửa hàng trâm cài có kiểu dáng mới
lạ, thấp thoáng hoa văn chỉ có ở mẫu quốc Ba Quốc, thế là lững thững đi
vào.
Tiểu nhị tới tiếp đón rất ân cần, không
riêng gì lấy đồ có kiểu dáng nổi tiếng trong cửa hàng ra cho nàng xem,
còn lấy bảo thạch vụn nhỏ ra, không chỉ có trâm khảm nạm châu báu cho
nàng chọn, còn nói có thể dựa theo yêu cầu làm riêng, chỉ cần nói rõ với thợ cả làm châu báu là có thể.
Khương Tú Nhuận muốn làm riêng cho tẩu tẩu mấy cái, bèn gật đầu, gọi thợ làm châu báu ra.
Lúc thợ cả kia đi ra, con ngươi Khương Tú Nhuận trợn to.
Bởi vì nàng nhận ra người đến.
Nam tử mặc áo vải bông màu trắng, có khuôn mặt tuấn tú chính là khách khanh [*] của Thịnh Diệp tướng quân đã quy ẩn, tên gọi Cơ Vô Cương.
[*] Thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc.
Năm đó hắn được Thịnh Diệp tướng quân nâng đỡ, tham gia thi văn ở Ba Quốc,
văn thao võ lược khiến người ta kinh ngạc kính phục, bị người bấy giờ ca tụng là "Cơ quân như ngọc, có một không hai".
Chỉ là về sau, nhà mẹ đẻ tân hậu Thân gia đắc thế, Thịnh Diệp tướng quân bị xa lánh, dứt khoát xin nghỉ về quê, mà vị Cơ Vô Cương này cũng từ quan
xong rồi biến mất không có tung tích gì.
Chẳng nghĩ tới, ở biên cảnh Đại Tề và Hàn Quốc lại nhìn thấy hắn...
Nếu như Khương Tú Nhuận nhớ không lầm, kiếp trước trước lúc Ba Quốc bị diệt vong, vị Cơ quân này từng tới Lạc An mấy lần, muốn huynh trưởng về nước tranh giành vương vị với con trai của vương hậu, chỉ là khi đó thời cơ
không tới, không thể thành công.
Về sau Ba Quốc
diệt vong, hắn lại nỗ lực khuyên huynh trưởng đi theo hắn, dựa vào Thịnh Diệp tướng quân mưu đồ nghiệp lớn phục quốc.
Đáng tiếc khi đó huynh trưởng ngu dốt trung thành tận hiếu, cự tuyệt hắn,
nói cái gọi là phục quốc chẳng qua là cái cớ sống tạm bợ, ngày hôm sau
nhảy từ trên cổng thành xuống, lấy thân mình hy sinh cho tổ quốc.
Mà lúc Khương Tú Nhuận ở Ba Quốc, từng ở trong cung yến gặp qua Cơ Vô
Cương, chỉ là khi đó nàng mới chỉ là tiểu cô nương mười ba tuổi.
Hiện tại bốn năm trôi qua, nàng tự biết bộ dạng mình có hơi thay đổi, hơn
nữa còn mặc nam trang trên người, vị Cơ quân này hẳn là không nhận ra
được.
Nghĩ như vậy, nàng cũng không sợ bị vạch
trần trước mặt hắn, bộ dạng như khách khứa bình thường, chỉ chọn châu
báu và dặn dò kiểu dáng mà thôi.
Nhưng Cơ Vô
Cương nhìn Khương Tú Nhuận chọn kiểu dáng, hắn mỉm cười, bỏ qua khối đá
quý màu đỏ nàng chọn rồi chọn một khối màu lam nhạt, đưa tới trước mặt
nàng nói: "Màu sắc này là màu nước sinh lợi sinh sắc, xứng với quân
hơn."
Trong lòng Khương Tú Nhuận nhất thời nhớ
lại ngày xưa, năm đó ở bữa tiệc trong cung, nàng mặc một bộ váy màu bột
củ sen nhưng bởi vì ham chơi trong vườn hoa, không cẩn thận nên chùi
bánh ngọt trong tay vào ngực, nhuộm váy màu hồng phấn thành màu lam.
Khi đó nàng là tiểu cô nương thích chưng diện, cảm thấy áo váy xinh đẹp
bỗng nhiên bị làm bẩn, lập tức muốn khóc, lại bị Cơ Vô Cương cùng huynh
trưởng ngắm hoa ở bên cạnh trêu ghẹo, nói một câu: "Màu sắc này là màu
nước sinh lợi sinh sắc, xứng với Khương Cơ hơn."
Lúc ấy nàng cảm thấy hắn pha trò, còn nín khóc bật cười.
Chẳng nghĩ tới, chuyện đó đã cách nhiều năm, ở nơi đất khách này ngẫu nhiên
gặp gỡ mà hắn mở miệng ra cũng nói câu này, hắn... Nhận ra nàng rồi sao?
Khẩu khí của Khương Tú Nhuận từ tốn, lặng lẽ nói: "Màu sắc tuy đẹp, tiếc
rằng ta không phải nữ tử, xứng với ta làm gì? Trâm này là mua cho gia
tẩu, khí chất của nàng đoan trang tao nhã, bình thường chỉ mặc màu trắng thuần, mua màu đỏ thì xứng hơn."
Cơ Vô Cương
nghe xong chỉ cười cười, không tiếp tục nói, chọn viên màu đỏ, dùng kẹp
kẹp lại rồi xếp ở trên kẹp trâm cài, không lâu đã khảm nạm xong.
Năm đó Khương Tú Nhuận chỉ biết vị Cơ Vô Cương này khắc con dấu lợi hại,
người dạy nàng khắc con dấu bằng củ cải cũng là hắn, không ngờ rằng hắn
làm thủ công cũng không tồi, làm trâm cài đầu cũng tốt như vậy.
Chẳng lẽ trước những năm đi tìm ca ca, hắn ở chỗ này làm nghề này sống tạm sao?
Sau khi Cơ quân bỏ trâm vào hộp xong, tự tay giao cho Khương Tú Nhuận,
Khương Tú Nhuận nhanh mắt, trông thấy cái hộp kia còn bí mật kèm theo
mảnh lụa, hẳn là thư từ.
Vì vậy nàng im lặng bỏ trâm cài vào túi, trả tiền rồi xoay người đi ra.
Lúc nàng trở lại hành cung, thay áo choàng rộng rãi, cởi phát quan, tóc tai rối bù, đi ra sau tấm bình phong tắm xong mới mở tấm vải lụa được cất
cẩn thận trong cái hộp kia ra.
Trong thư không
nhiều chữ, chỉ là xin Khương Cơ an tâm chờ đợi, hắn và Thịnh Diệp tướng
quân chắc chắn dốc hết sức đón công tử Khương Chi về.
Xem ra chuyện nàng nữ giả nam trang, vị Cơ quân này cũng đã điều tra rõ ràng.
Nàng không nghi ngờ lòng trung thành của hắn và Thịnh Diệp tướng quân.
Năm đó nếu không phải bị ma xui quỷ khiến, lòng mẫu thân trao sai người, bị những lời chóp lưỡi đầu môi của phụ vương nàng lừa gạt, bà ấy là vương
nữ Ba Quốc, vốn là phải gả cho Thịnh Diệp tướng quân.
Mặc dù hai người không duyên phận nhưng Thịnh Diệp tướng quân vẫn luôn chịu bị bêu danh phản bội chủ cũ, khuất nhục trông coi bình an của triều
đình để bảo vệ mẫu thân. Cả đời hắn không lập gia đình, coi huynh trưởng và nàng như con ruột, bảo vệ chu toàn.
Nhưng Thịnh Diệp tướng quân muốn đưa huynh trưởng về nước, thật sự trái với ý muốn của nàng sau khi sống lại.
Nàng biết nhiều hơn mọi người, chuyện Ba Quốc bị hủy diệt tránh cũng không
thể tránh. Nếu huynh trưởng bị cuốn vào trong đó, chỉ sợ lại giẫm vào
vết xe đổ đền nợ nước của kiếp trước...
Cân nhắc hai bên, Khương Tú Nhuận bỏ tấm vải vào trong lư hương, nhìn nó từ từ cháy hết.
Đời này, nàng hy vọng ca ca quên đi thân phận vương tử của Ba Quốc, nàng
không yêu cầu nhiều, chỉ cần những đấu đá quốc gia, đánh nhau giành
quyền lợi, lừa ngươi gạt ta không phiền nhiễu tới huynh muội bọn họ là
được rồi!
Lúc Phượng Ly Ngô làm xong công sự trở về tẩm cung, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy gương mặt tươi cười chào
đón của giai nhân, không nghĩ tới lại nghe tin thân thể Dao Cơ khó chịu.
Khương Tú Nhuận quả thật không thoải mái. Lúc ban ngày, ở trên đường nàng tham ăn, ăn một bát bánh đúc đậu, kết quả lạnh dạ dày, sau khi về cung bắt
đầu thấy đau bụng.
Từ nhỏ dạ dày của nàng yếu
ớt, mặc dù mẫu thân chăm sóc cẩn thận đã đỡ khá nhiều, nhưng lúc nào ưu
tư, có lửa nóng trong lòng thì dạ dày sẽ có biểu hiện ra trước tiên.
Bởi vì Cơ Vô Cương xuất hiện, Khương Tú Nhuận bỗng nhiên sợ hãi tất cả
những gì mình làm lúc trước đều vô dụng, nàng vẫn không thay đổi được
vận mệnh của mình và huynh trưởng.
Phượng Ly Ngô nghe Thiển nhi bẩm báo những thứ Khương Tú Nhuận ăn uống trên đường
xong, hơi nhướng mày, nhanh chân đi tới bên giường, duỗi tay sờ lên bụng nàng nói: "Ngươi còn là một đứa bé sao? Mắt to bụng nhỏ mà khi ăn không biết tiết chế gì cả!”
Khương Tú Nhuận yếu ớt: "Còn gói cho điện hạ một phần, bánh đúc đậu rót mật ong và đậu đỏ, ăn rất là sướng miệng đấy!"