Đáng tiếc Tào Khê cảm thấy mình trần thuật lại công bằng
nhưng trong mắt Thái tử lại là hai nữ tử độc ác này liên hợp hãm hại
thiếu phó.
Gương mặt đẹp lại bị cào thành dạng này! Phượng Ly Ngô chỉ hận không thể đạp thị nữ kia xuống nước lại, dìm tới chết.
Nghĩ như vậy, hắn nghiêm mặt
nói: "Cô hạ mình cầu hiền, chiêu mộ nhân tài các nước, lại bị người ta
truyền ra chuyện phụ tá dạo chơi vườn hoa bị thị nữ ngang ngược cào mặt
thì còn ra thể thống gì! Truyền lời của cô, sau này không cho nữ quyến
đi lại trong vườn hoa, tránh hiềm nghi và phiền nhiễu cho các vị phụ tá
đi qua vườn hoa tới thư phòng cô. Thị nữ của Điền Cơ vô dáng [*], lôi ra ngoài viện đánh bằng roi, nếu dạy bảo không được thì bán ra ngoài phủ
đi!"
[*] Không có đạo đức, có hành vi sai trái, không lịch sự, lòng dạ xấu xí.
Một lời này, thật sự làm cho Điền Cơ và Tào Cơ bất ngờ, thị nữ bị dây gai
quấn quanh miệng còn chưa kịp thay quần áo ướt sũng đã bị thị vệ lôi ra
ngoài.
Lúc này nước mắt trên mặt Điền Oánh thật
sự chảy xuống, bởi vì khiếp sợ và oan ức. Tạm thời không nhắc tới việc
Thái tử điện hạ bất công, sau này các nàng không đi lại trong vườn hoa,
chẳng phải là bị giam lỏng trong viện, ngay cả nơi tản bộ tiêu cơm cũng
không có sao?
Nhưng sắc mặt điện hạ quá mức khó
coi, vết xe đổ của thị nữ vẫn còn, Điền Cơ không dám tự chuốc nhục nhã,
chỉ cắn môi, được thị nữ khác dìu rời đi.
Mà Tào Khê cũng khiếp sợ, có chút không rõ Thái tử vừa nói gì. Chỉ trợn to mắt rồi cũng được thị nữ đỡ lấy rời khỏi vườn hoa.
Lúc này Phượng Ly Ngô đi tới, kéo Khương Tú Nhuận lên, nhìn mặt nàng, cảm
thấy hình như sưng lên rồi, vết cào cũng rõ ràng, bèn nói: "Không phải
cô dạy ngươi công phu phòng thân rồi sao? Tại sao lại để tiểu nha đầu
kia tới gần? Cùng cô tới thư phòng bôi thuốc, bằng không thì chẳng phải
muốn có sẹo hay sao!"
Thật ra
Khương Tú Nhuận cũng khiếp sợ vì Thái tử xử lý như vậy, tuy rằng Thái tử quý mến người tài nhưng nàng luôn cảm thấy mệnh lệnh của điện hạ có chỗ nào đó không đúng?
Bây giờ nghe điện hạ khiển trách,
nàng khẽ nói: "Dù sao cũng là thị nữ Trắc phi, cũng không thể làm nàng
gãy xương đứt gân... Chung quy trên dưới cũng phải phân chia rõ ràng..."
Phượng Ly Ngô không nói nữa, chỉ túm ống tay áo nàng cùng hắn trở về thư phòng, sau đó sai người lấy dầu thuốc ra.
Thái tử tự mình ra trận, vừa dùng khăn thấm dầu thuốc bôi lên vết thương trên mặt nàng vừa nhíu mày.
Khương Tú Nhuận nào dám làm phiền Thái tử, giữa lúc muốn tránh né thì nghe
Thái tử thâm trầm nói: "Việc ngươi tự ý uống rượu với bạn học, cô vẫn
chưa tính toán với ngươi, hiện tại nên ngoan ngoãn một chút, đừng có cử
động!"
Thế là Khương Tú Nhuận không dám cử động
nữa, chờ Phượng Ly Ngô ban thưởng thuốc cho xong mới nói: "Vốn là không
muốn đi uống rượu nhưng nhớ tới cá nướng ở quán rượu kia không tồi nên
mới sai Thiển nhi rót hai chén, chủ yếu là vì mua cá trúc tâm ở quán
rượu kia về cho điện hạ nếm thử chút mới mẻ."
Thái tử liếc mắt nhìn nàng, thầm nghĩ: Vật nhỏ gian xảo, cho rằng hắn không
biết sao? Lúc từ quán rượu trở về nàng đi tay không, mùi rượu ngút trời, nằm xuống là ngủ luôn. Có lẽ sợ mình trách phạt nên trước khi ngủ mới
sai bảo Thiển nhi đi mua cá về bổ sung, sau khi tỉnh rượu mới chạy tới
trước mặt mình tranh công!
Nếu là lúc khác,
Phượng Ly Ngô sẽ trừng phạt tính láu cá của nàng. Nhưng hôm nay nàng mới chịu oan ức, trên gương mặt trắng nõn kia có mấy vết xước khiến người
ta nhìn mà đau lòng. Thôi, việc này cứ giơ cao đánh khẽ, tạm thời không
tính toán với nàng.
Khương Tú Nhuận nhìn vẻ mặt
Thái tử, không biết là mình tránh được kiếp nạn này hay không, chờ bôi
thuốc xong, bèn gọi người mang bát đũa ra bàn, ân cần mở lá sen bọc bên
ngoài, dùng đũa gắp thịt cá bỏ vào miệng Phượng Ly Ngô, hỏi: "Thế nào,
mùi vị cá nướng này ngon không?"
Phượng Ly Ngô nói ăn một miếng không cảm nhận được mùi vị nên bảo nàng gắp một miếng nữa.
Cứ như vậy, ăn xong một con cá nướng, Thái tử cũng không có nhắc tới
chuyện nàng đi uống rượu nữa. Khương Tú Nhuận khẽ thở phào, cảm giác
mình tránh được một kiếp.
Sau đó nàng hầu Thái tử phê duyệt văn thư, tiện thể nàng ở bên cạnh đối chiếu sổ sách.
Khương Tú Nhuận tự mình biết mình, nếu không muốn lấy sắc dụ người thì phải
lấy ra chút bản lĩnh thật sự, không bị Phượng Ly Ngô coi thường mới
tránh được khả năng bị hắn cầm tù trong viện.
Nhưng bản lĩnh của nàng không nhiều, chỉ có quản lý sổ sách là việc có thể
ngạo mạn trong thành Lạc An, cho nên chủ động nhận việc, mỗi ngày tới
thư phòng Phượng Ly Ngô, chỉnh lý tính toán các khoản xây dựng kênh đào.
Lúc đầu nàng còn lo âm thanh bàn tính quá ồn, e rằng phiền nhiễu suy nghĩ của Thái tử, không ngờ Thái tử lại nói không sao.
Thế là lúc này chủ thượng và phụ tá thường làm phần việc của riêng mình, chung sống trong một phòng cũng bình an vô sự.
Thái tử phê duyệt một lúc, cảm thấy mỏi mắt, ngẩng đầu lên thư giãn một chút.
Đưa mắt sang bên cạnh, giai nhân mặc trang phục thiếu niên tuấn tú ngồi quỳ thẳng lưng, ngón tay thon dài gảy nhẹ bàn tính...
Đầu ngón tay chạm vào hạt châu mượt mà, khiến người ta không nhịn được nhớ
lại lúc ngón tay nhỏ nhắn khéo léo kia cũng bóp nhẹ như thế, hai tay nắm chắc...
Điện hạ nhất thời nghĩ xa xăm, không cẩn thận, cảm thấy dưới quần có chút không ổn...
Ngay lúc Khương Tú Nhuận cẩn thận đối chiếu các khoản trong sổ sách, bỗng
nhiên phát hiện có một khoản không rõ ràng, ngẩng đầu muốn hỏi Thái tử,
lại thấy hắn nhìn mình chằm chằm.
Thiếu phó
không rõ vì sao, chỉ xách thẻ tre đi tới bên người Thái tử dò hỏi, nhưng ngồi xuống xong, khóe mắt nhìn thoáng qua chỗ Thái tử ngồi xếp bằng có
hơi bất thường.
Nàng tất nhiên biết nam tử như
vậy là có chuyện gì xảy ra nhưng phê công văn, rốt cuộc là chỗ nào trợ
hứng vậy? Mặt nàng đỏ lên cũng không nhìn Thái tử, chỉ xụ mặt hỏi việc
khoản kia.
Phượng Ly Ngô lại cảm thấy bộ dạng
khuôn mặt nhỏ bôi dầu thuốc thật là chọc người ta rủ lòng thương, nhịn
không được ôm lấy nàng, hôn lên gò má của nàng một cái.
Khương Tú Nhuận thật sự không nhịn được, cầm thẻ tre gõ đầu Phượng Ly Ngô...
Nhưng gõ xong, nhìn thấy Phượng Ly Ngô thâm trầm trừng mắt nhìn mình thì kích động và hối hận, vội vàng chuẩn bị quỳ xuống đất dập đầu thỉnh
tội.
Nhưng một tay Phượng Ly Ngô lại ôm nàng
trong ngực, ghé sát vào tai nàng nói: "Lá gan càng ngày càng lớn, đây là muốn hành thích Thái tử sao?"
Khương Tú Nhuận
vội vàng muốn giải thích, lại bị hắn ngậm lấy môi anh đào, ôm lấy nàng
đi vào căn phòng sau tấm bình phong trong thư phòng...
Dây dưa mấy lần, lúc quần áo Khương Tú Nhuận sắp rơi ra, nàng lo sợ tới mức rơi nước mắt, Phượng Ly Ngô lưu luyến không ngừng tay lại, lộ ra lồng
ngực rộng lớn, ôm nàng vào trong lòng nói: "Mặt mỏng như vậy, thật sự
khiến cô không nhịn nổi trêu chọc, lúc ngươi ở Ba Quốc, lẽ nào không có
nữ quan dạy ngươi chuyện vui thích trên giường sao?"
Khương Tú Nhuận hít sâu một hơi, quyết định cho Thái tử một liều thuốc mạnh,
khiến hắn cắt đứt ý nghĩ nhớ nhung với mình, to gan nói: "Thật ra ta ở
Ba Quốc đã có người trong lòng, ta quyết chí vì hắn thủ thân không lấy
chồng... Ta và hắn từng lập lời thề non hẹn biển, còn từng ở bên nhau
vài lần, điện hạ là anh hùng vĩ đại nên làm bạn với nữ tử trong trắng... Ta thật sự không xứng với điện hạ..."
Phượng Ly Ngô vốn đang cao hứng, mặc dù bộ dạng của tiểu phụ tá không thoải mái
lắm nhưng cận kề triền miên như thế hắn lại có được sung sướng không nói nên lời.
Không ngờ, vật nhỏ lại bất
ngờ nói như vậy, nói thẳng trong lòng mình sớm có người, hơn nữa còn
muốn quyết chí thủ thân vì gian phu kia.
Trong
phòng Phượng Ly Ngô lập tức có một bình dấm bị đổ ra ngoài, lôi nàng dậy nói: "Làm sao ngươi dám! Người kia tên gì? Hiện tại ở đâu?"
Khương Tú Nhuận chỉ nhất thời nghĩ ra, làm sao bịa ra được tên họ? Chỉ giãy
giụa muốn thoát khỏi bàn tay nắm chặt tay nàng của Thái tử, nói: "Phong
tục Ba Quốc xưa nay tương đối cởi mở hơn Trung Nguyên, Thái tử cũng
thấy, muội muội ta mang thai mới tới Đại Tề, chuyện nam nữ ở chung trước hôn nhân là chuyện tự nhiên... Ui da..."
Khương Tú Nhuận còn chưa nói hết, đã bị Phượng Ly Ngô bóp cổ, nghiến răng nói: "Quân có kinh nghiệm phong phú như vậy, đúng là cô nhìn lầm rồi. Chỉ có điều người phóng đãng mà thủ trinh rất khổ sở, nếu quân đã trải đời, cô cũng có vẻ khách qua đường. Quân rời Ba Quốc lâu như vậy, cũng trống
trải lâu rồi phải không, chi bằng hôm nay để cô giải sầu cho quân đỡ
vắng vẻ, ấm gối ấp giường được không?"
Khương Tú Nhuận không nghĩ tới lời này lại chữa lợn lành thành lợn què, vội
vàng hô to: "Điện hạ, vừa nãy ta nói bậy, ta chưa từng có tình lang
gì... Ui da, xin điện hạ dừng tay!"
Cuối cùng
nàng sợ tới nỗi gào khóc mới xem như làm Phượng Ly Ngô dừng lại. Hắn lại mượn cớ kiểm tra trong sạch, khinh bạc nàng một phen rồi mới chấm dứt
chuyện này.
Sau cùng Phượng Ly Ngô còn ép Khương Tú Nhuận phải thề, quên sạch giáo dưỡng phóng đãng ở Ba Quốc, sau này
giữ mình trong sạch, đời này chỉ có một nam nhân là hắn.
Phượng Ly Ngô cảm thấy mình quá mức dung túng vật nhỏ xảo quyệt này. Trước đó
thương tiếc nàng còn nhỏ, sợ hù dọa nàng, mới quyết định tiến lên dần
dần.
Không nghĩ tới trong chớp mắt nàng có thể bịa ra gian phu, còn nói nghe như thật, quả nhiên là thiếu dạy dỗ.
Cũng phải sớm thu thập nàng một chút! Nếu không phải hắn kiêng dè hung hiểm
bốn phía trước mắt, làm nàng sớm sinh hạ hài tử chỉ sợ chọc tới những
người có rắp tâm không tốt kia, thật muốn làm nàng mau chóng lớn bụng,
cắt đứt toàn bộ những ý nghĩ kia.
Nhất thời lúc hai người ra khỏi thư phòng đã qua hai canh giờ.
Sắp vào hạ, ngày xuân chậm chạp, sắc trời trở nên tối cũng dần dần muộn
hơn. Điền Oánh đứng ở trong núi giả ở viện mình cũng khoảng chừng hai
canh giờ rồi.
Viện của nàng cách tẩm viện của
Thái tử rất xa nhưng bởi vì địa thế cao, nếu phóng tầm mắt ra xa, ngược
lại có thể trông thấy tình hình ở thư phòng trong viện Thái tử.
Khi nàng thoáng nhìn thấy điện hạ kéo tay Khương Hòa Nhuận đi ra từ trong
thư phòng, không quên thay hắn sửa sang lại tóc tai rối loạn bên thái
dương, còn thay nam hồ ly sửa sang lại mũ, nàng hận tới nỗi hàm răng mài vào nhau vang lên tiếng kèn kẹt.
Vừa nãy ở trong vườn hoa rõ ràng là Thái tử bất công, Tào Khê không biết rõ nguyên do nhưng trong lòng nàng lại rõ ràng!
Ba Quốc có chút cảm giác xấu hổ nào hay không? Vậy mà hiến một đôi huynh
muội cho Thái tử, quả nhiên là vô cùng không biết xấu hổ!
Trong lòng Điền Cơ suy nghĩ phải liên lạc với Công Tôn Vô Ngôn, xem làm sao diệt trừ nam hồ ly này hoàn toàn!
Nhưng lúc nàng liên lạc với Công Tôn Vô Ngôn lại phát hiện không tìm được
người, nghe nói hắn về nhà thăm người thân, còn chưa định ngày về!
Điền Cơ còn muốn có hành động nhưng phát hiện mình đã bị giam cầm, thị nữ duy nhất là Kiểu Nguyệt cũng bị bán ra ngoài phủ.
Trong lòng Điền Cơ ngập tràn oán hận, còn muốn nặn tượng đất nguyền rủa.
Ngày hôm đó, Khương Tú Nhuận từ thư viện đi ra, lại trông thấy có thư sinh canh giữ ở cửa chờ mình.
Vị thư sinh này chính là người nàng kết bạn lúc sưởi ấm ở phòng gác cổng Công bộ trước kia, tiểu quan Quý Bỉnh Lâm.
Người khác không biết, nhưng trong lòng Khương Tú Nhuận biết, vị này chính là quốc tướng Quý Bỉnh Lâm đại nhân có quyền lực làm nghiêng ngả triều
chính, hai người cùng từng có mấy lần giao thiệp mỏng.
Mà Quý Bỉnh Lâm cùng chủ ty Công bộ vào cung, lúc chờ ở cửa cung, thường
cùng Khương Tú Nhuận cũng chờ Thái tử ở cửa cung tán gẫu.
Chỉ là Khương Tú Nhuận không biết Quý Bỉnh Lâm đột nhiên tới tìm mình là vì chuyện gì.