Thái tử lại bất thình lình ban chết cho cung nhân vào ngày đại hỷ, thật sự nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người.
Bờ môi Triệu phu nhân run run, nuốt lời nói Thái tử tự mình ném vỡ nghiên
mực xuống, nghiêm mặt gấp gáp nói: "Điện hạ, hai vị cung nhân này là nô
tỳ Hoàng hậu nương nương rất vừa ý, còn theo Hoàng hậu rất lâu, cũng
nhìn điện hạ lớn lên. Lần này theo ta ra ngoài, là phụng mệnh Hoàng hậu
dạy dỗ hai vị vương nữ cung quy, điện hạ làm như vậy, Hoàng hậu mà biết, chẳng phải sẽ tức giận sao..."
Đáng tiếc bà cầu xin như vậy, lại nện vào giữa chỗ Phượng Ly Ngô khó chịu nhất. Hắn
không có nửa phần cảm tình với người trong lãnh cung. Những cung nữ này
của Hoàng hậu, cũng chưa từng có chút tự giác của nô tỳ nào với hắn,
cũng bởi vì mẫu hậu căm ghét hắn mà họ đối xử cay nghiệt với hắn biết
bao nhiêu.
Cho nên không chờ
Triệu phu nhân nói xong, Phượng Ly Ngô lạnh lùng nói: "Chính bởi vì là
người bên cạnh mẫu hậu mới càng phải nghiêm trị! Bằng không thì loại
người này sẽ không coi ai ra gì, cậy già lên mặt, sớm muộn cũng sẽ gây
họa cho mẫu hậu. Ở phủ của cô, ban cái chết cho nô tài cũng không tới
mức khiến mẫu hậu tức giận chứ? Trừ phi có người lắm miệng xúi giục, cô
mà biết, tuyệt đối không dễ dàng tha thứ!"
Sắc
mặt Triệu phu nhân trắng nhợt, bà biết Thái tử nói bà. Bát canh bổ kia
đã hoàn toàn khơi dậy phẫn nộ của Phượng Ly Ngô điện hạ.
Rất nhanh hai bà tử kêu trời trách đất kia bị chụp bao tải kéo ra ngoài.
Trong tiếng kêu ầm ĩ của các bà, mọi người cũng láng máng nghe thấy các bà không ném vỡ nghiên mực, là Thái tử trượt tay.
Có điều chân tướng xưa nay không quá quan trọng, đắc tội với người bề trên bao giờ cũng không cần có tội danh, mũ sắt cứ thế chụp lên đầu thôi.
Phượng Ly Ngô cần máu người gột rửa cảm giác sỉ nhục vì "canh bổ".
Triệu phu nhân giống Hoàng hậu, quen nắm Thái tử trong tay từ khi hắn còn là
một đứa trẻ trầm mặc rồi. Bây giờ lại có cảm giác giật mình biết điều
hơn, cũng vì vừa nãy bà ở trong thư phòng Thái tử vênh mặt hất hàm sai
khiến, nói lời ngạo mạn mà cảm thấy sợ hãi khôn cùng.
Thái tử tự mình hạ lệnh làm thành lễ
đơn giản, không giữ nữ quan Triệu phu nhân ở lại dùng cơm, Triệu phu
nhân cũng chẳng lo dặn dò Tào Cơ được, khuôn mặt trắng nhợt vội vã rời
phủ về cung phụng mệnh.
Cách núi dọa hổ [*] một
hồi, Tào Cơ chấn động tới mức sắc mặt trắng bệch, lung lay sắp đổ. Nàng
vốn lấy dì làm chỗ dựa, không nghĩ tới mới vào cửa đã tận mắt thấy Thái
tử dìm chết bà tử mà dì phái tới giúp đỡ mình.
[*] Đe dọa, uy hiếp.
Nghĩ như vậy, nàng rốt cuộc cũng tỉnh táo lại từ trong những suy nghĩ phong
hoa tuyết nguyệt [*] cùng Phượng Ly Ngô ở trong đầu ngày xưa. Đây là Đế
vương tương lai của Đại Tề, sao có thể mặc cho mẫu hậu của hắn thao
túng? Mặc dù Úy Hoàng hậu có lòng tốt, thế nhưng lại làm khổ nàng. Nghĩ
tới đây, trên mặt Tào Khê mất đi màu sắc, chỉ còn lại son phấn trên má
chống đỡ vẻ mặt mệt mỏi tái nhợt.
[*] Tình yêu trai gái.
Mà Điền Cơ lại xem như việc không liên quan tới mình, ở một bên xem náo nhiệt.
Nàng nhìn kỹ vẻ mặt Thái tử, biết Tào Khê e rằng khó được Thái tử sủng hạnh.
Tối nay có ba chỗ có thể đi, nếu Thái tử không cho Hoàng hậu mặt mũi, cũng
không cho đôi giày rách mới sinh con xong kia mặt mũi, như vậy thì chỉ
có thể đến chỗ tốt đẹp nhất là chỗ nàng rồi. Lập tức mừng thầm trong
lòng, hận không thể về viện sớm một chút, tắm rửa thay quần áo, chờ Thái tử tới sủng hạnh.
Mà mặt Khương Tú Nhuận cũng
có hơi trắng bệch, bởi vì bà tử bị buộc đá ném sông khiến nàng nhớ tới
cái chết ở kiếp trước của mình.
Mặc dù biết rõ không phải Thái tử gây ra, thế nhưng nàng vẫn cảm thấy ngột ngạt khó chịu như cũ.
Những ngày này, bởi vì Thái tử ép nàng thay thế Dao Cơ, nàng có lúc khó tránh nói lời bất kính với Thái tử, bây giờ nghĩ lại cũng là nàng đã quên vị
Thái tử này lãnh khốc đáng sợ thế nào rồi.
Nàng âm thầm nhắc nhở mình sau này không thể nói lời lỗ mãng, tránh cho nối gót chân bà tử.
Thái tử vốn chẳng có nhiều hứng thú với việc thành lễ, bây giờ bị mẫu hậu
quấy rầy càng giống như nuốt phải con ruồi, thế là sau khi cùng ba vị
vương nữ làm lễ, chỉ nói các nàng yên tâm ở lại trong phủ Thái tử rồi
cho các nàng từng người về viện nghỉ ngơi.
Khương Tú Nhuận tới viện hẻo lánh bên trong vườn hoa. Người được phái tới hầu
hạ "Dao Cơ" tên Đào Hoa, là một tiểu cô nương nhìn qua rất thông minh,
có lẽ đã được điện hạ dặn dò trước rồi nên chẳng hề nói nhiều lời.
Phượng Ly Ngô đã nói rõ với Khương Tú Nhuận, lúc muốn thay đổi thân phận,
không cần phải tránh né thị nữ này, cứ yên tâm sai khiến nàng.
Thế là dưới sự giúp đỡ của Đào Hoa, Khương Tú Nhuận tháo trâm cài ngọc trai trên đầu xuống, lại thoải mái ngâm nước nóng, chờ từng lỗ chân lông
nóng lên nở ra, nàng lau khô tóc, thay nam trang rồi từ cửa sau viện đi
ra, vòng ra ngoài viện, từ từ đi bộ trở về viện thiếu phó của mình.
Giày vò một ngày, cuối cùng cũng có lúc thoải mái. Nhìn thời gian, hẳn là Thái tử đã tới viện Điền Cơ.
Nàng làm phụ tá, ngoại trừ cầu phúc Thái tử ở trên lưng ngựa mạnh mẽ cường
tráng ra, cũng không thể nói gì nữa, thế là ra lệnh Thiển nhi dùng nồi
nhỏ trong nhà bỏ thêm đằng tiêu [*] vào xào với thịt thỏ mang từ phủ
chất tử về, phối hợp với canh ốc khô nóng hổi đậm đà, có món ăn thơm
ngon nên nàng ăn một bát gạo ngô rồi chuẩn bị đi ngủ.
[*] Một loại hạt tiêu có vỏ ngoài sần sùi như cây mây.
Thế nhưng nàng còn chưa buông bát đũa xuống, trước cửa viện truyền tới động tĩnh. Phượng Ly Ngô điện hạ vốn nên động phòng hoa chúc vậy mà từ từ đi bộ tiến vào viện của nàng.
Khương Tú Nhuận cũng chưa kịp nuốt cơm trong miệng xuống, nàng vội vàng đứng dậy cung nghênh điện hạ.
Ngày đại hỷ nhưng xem ra lòng dạ điện hạ không vui, đáy mắt mang theo chút tơ máu.
Vừa nhìn thấy Khương Tú Nhuận, hắn cau mày nói: "Chỉ làm chút thức ăn như vậy, làm sao đủ ăn?"
Khương Tú Nhuận cũng không dám nói "Căn bản không có phần của ngươi, ngươi đi
đi thì sẽ đủ ăn", chỉ cười xòa nói: "Thái tử muốn ăn cơm ở đây?"
Phượng Ly Ngô không nói chuyện, ngồi xuống, trước tiên ừng ực uống cạn sạch bát canh ốc khô.
Khương Tú Nhuận thấy vậy, vội vàng gọi Thiển nhi lại đi chuẩn bị thêm thức ăn, thế nhưng Thái tử lại ngăn cản nàng nói không cần, hắn không thấy ngon
miệng, chẳng muốn ăn cơm.
Khương Tú Nhuận vội
vàng sai Thiển nhi dọn bàn ăn, sau đó rót trà lúa mạch, tự mình tới
trong viện súc miệng rửa tay xong, lại trở về phòng xin chỉ thị Thái tử
đang uống trà.
"Điện hạ tới đây, phải chăng khó xử không biết đi tới viện vương nữ nào, cần tại hạ hiến kế?"
Phượng Ly Ngô liếc mắt nhìn nàng, kìm nén bực bội nói: "Quân có lời khuyên gì?"
Giữ nước nào bên người không phải việc nhỏ, Phượng Ly Ngô không phải đi ngủ với nữ nhân, mà là đi thưởng ân sủng cho Yến Quốc, Hàn Quốc.
Nếu ở góc độ phụ tá trung thành mà nói, nàng hy vọng Thái tử có thể chiến
đấu một hơi, tụ khí đan điền, một đêm bôn ba hai viện, cùng ban ân huệ,
chia thưởng cho hai nhà Yến, Hàn.
Nhưng chuyện
này chẳng hề đơn giản dễ dàng như môi trên chạm môi dưới. Nàng sợ nói
ra, ngộ nhỡ Thái tử không làm được, tổn thương tự tôn Thái tử, dưới cơn
nóng giận của Thái tử, nàng sẽ phải cùng hai bà tử làm mấy con cá dưới
hồ sâu.
Thế là nàng quyết định điều hoà, mở
miệng nói: "Hàn Quốc ở trong kế hoạch nạo vét kênh đào của Thái tử, có
vị trí quan trọng, Thái tử hẳn nên cùng Điền Cơ gần gũi hơn, lấy lòng
Hàn vương."
Phượng Ly Ngô lạnh lùng nói: "Quân suy tính thật chu đáo, nếu thật sự là nam tử, chắc chắn nói ngủ là ngủ như đại trượng phu!"
Khương Tú Nhuận xấu hổ cười một tiếng, không biết cái gân nào của điện hạ bất
thường mà lại tới khó chịu với nàng. Thế là nàng dứt khoát không nói gì
hề, chờ điện hạ tự mình quyết định.
Tối nay quả thật là Phượng Ly Ngô không vui trong lòng.
Mặc dù ban chết hai bà tử, làm Triệu phu nhân mất hết mặt mũi, nhưng hắn cũng uống bát canh kia vào bụng.
Ban cho Thái tử canh bổ, tất nhiên không dám dùng loại có tác dụng quá
mạnh. Thế nhưng dần dần vào đêm, khí huyết cũng sẽ phun trào, hơn nữa là ban ngày nhìn dáng người thướt tha mềm mại của nữ nhân này, trong lòng
ngày càng xao động...
Ngay sau đó hắn giữ lấy tay nàng.
Khương Tú Nhuận sợ tới nỗi nhảy dựng lên, theo bản năng muốn rút tay về.
Thế nhưng bỗng nhiên Thái tử kéo nàng vào trong ngực, ở bên tai nàng thở
hổn hển, nói thật nhỏ: "Mẫu hậu sợ cô không thể thỏa mãn cháu gái bà nên ban cho cô một bát canh bổ."
Nghe được chuyện này, Khương Tú Nhuận hiểu rõ ràng, cũng biết vì sao ban ngày Thái tử lại tức giận hạ lệnh dìm chết hai bà tử.
Hoàng hậu và Thái tử là mẫu tử nhưng quan hệ không gần gũi, nàng sớm nhìn ra
rồi. Chỉ là không ngờ vị Úy Hoàng hậu kia lại quá khác người, dồn ép con trai như vậy.
Bà ta sinh ra con cọp này nhưng xem như mèo con sao? Cứ như vậy, mẫu tử chẳng phải không tới hoàng tuyền không gặp gỡ?
Nhưng trước mắt không phải lúc cảm khái vận mệnh của Phượng Ly Ngô có bao
nhiêu thăng trầm, phải biết một nam tử uống canh tráng dương đang ôm
nàng thở mạnh đấy!
Thế là nàng vội vàng nói: "Điện hạ, nhân lúc này còn kịp, mau đi tới viện Điền Cơ đi!"
Phượng Ly Ngô lại cau mày nói: "Nữ nhân kia? Còn chưa vào phủ đã quyến rũ phụ
tá trong phủ của cô, lén lút gửi thư cho nhau, có người nói trước đây
bọn họ là người quen cũ, loại người này, cô chê nàng bẩn!"
Khương Tú Nhuận kinh ngạc kêu "A" một tiếng, cảm thấy Thái tử vì lôi kéo Hàn
Quốc thật sự là bỏ vốn lớn, cố ý đội vô số mây xanh mà đón Điền Cơ vào
trong phủ!
Thế nhưng trước mắt Tào Khê bị Thái tử ghét bỏ vì Úy Hoàng hậu, Điền Cơ lại trêu hoa ghẹo nguyệt trước hôn nhân...
Cẩn thận loại bỏ như thế, trong phủ đúng là không có người nào có thể dùng!
Lòng Khương Tú Nhuận run sợ, có ý gọi gã sai vặt tuấn tú cho Thái tử phát
tiết. Thế nhưng chuyện Thái tử đồng tính còn chưa truyền ra, hiển nhiên
phải bận tâm mặt mũi bề trên.
Thế là nàng khéo léo nói: "Thái tử cảm thấy vừa mắt vị thị nữ nào? Tại hạ sắp xếp thay ngài."
Lúc này Phượng Ly Ngô lúc này có hơi nới lỏng tay, cúi đầu nhìn vẻ mặt căng thẳng của tiểu phụ tá, kéo dài giọng nói: "Thiển nhi kia không tồi..."
Khương Tú Nhuận gượng cười nói: "Điện hạ chớ có nói đùa, Thiển nhi xấu xí như thế, không dám làm bẩn long thể của điện hạ..."
Nói đùa! Tương lai Thiển nhi còn phải tìm một người chồng tốt, nàng sẽ
không cho người ta tùy tiện làm bẩn trong sạch của Thiển nhi!
Lúc này lòng Phượng Ly Ngô đã bực bội khô nóng, chẳng muốn lý sự với Khương Tú Nhuận nữa, nhấc nàng lên giường nhỏ rồi nhỏ giọng nói: "Chủ thượng
gặp nạn, ngươi không tận tâm làm việc, sao cứ muốn đẩy ra bên ngoài? Nói một chút, ngươi nên gọi cô là cái gì?"
Khương Tú Nhuận căng thẳng nói: "Tất nhiên là phải gọi điện hạ..."
Thế nhưng Phượng Ly Ngô lại hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sáng ngời trừng nàng.
Khương Tú Nhuận nuốt một ngụm nước bọt, đánh bạo, thăm dò lại gọi một tiếng: "Muội phu?"
Khuôn mặt Phượng Ly Ngô lập tức đen như đáy nồi, nghiến răng nói: "Ngươi lặp lại lần nữa thử xem!"
Khương Tú Nhuận cuống lên, nghi ngờ điện hạ ép nàng gọi một tiếng "Phu quân",
nàng đỏ mặt nói: "Điện hạ nói chuyện không giữ lời sao? Nói thì hay lắm, tại hạ là kẻ giang hồ tới cấp cứu, không phải thật sự thay thế của Dao
Cơ muội muội..."
Lúc này Phượng Ly Ngô vô cùng
khó chịu, cắn vào môi anh đào vội vã cãi lý lẽ của nàng, hôn hít một lúc lâu, mới nhỏ giọng nói: "Ngươi xem những bức tranh đó rồi phải không?
Nếu như ngươi thành tâm giúp đỡ cô thì kiểu gì cũng có cách."