Nghe xong lời này, Khương Tú Nhuận cũng yên lòng, bèn mang theo bái thiếp và nạp lễ cùng huynh trưởng xuất phát.
Bởi vì hai huynh muội bọn họ không có cha mẹ ở bên cạnh nên việc trưởng lão đưa bái thiếp do Mộc Phong tiên sinh làm giúp.
Sáng sớm Liễu gia đã chuẩn bị nghênh đón khách
quý xong xuôi cả rồi, trước cửa treo cao đèn lồng đỏ chót, cửa lớn cũng
được quét nước sơn mới, lộ rõ không khí vui mừng.
Liễu lão gia cũng dẫn theo con cháu có mặt mũi sáng sủa trong tộc ra ân cần nghênh đón.
Dù sao tiếng tăm của Mộc Phong tiên sinh ở trong thành Lạc An này có ai
không biết? Liễu lão gia là một thương nhân xuất thân ở gia đình quan
nhỏ, cảm thấy người con rể mình mời chào này thật sự là nâng cửa nhà
Liễu gia cao lên không ít [*], đối với mối hôn sự này có một trăm cái
hài lòng.
[*] Ngày xưa người ta thường xem cửa nhà to hay hay nhỏ để phân giàu nghèo, bề thế hay thấp kém.
Chỉ có điều thứ Khương Tú Nhuận để ý chẳng phải là thái độ của Liễu lão
gia, mà là vị Ổn cô nương kia, nếu như tương lai nàng không một lòng với ca ca, coi như vịt đã đun sôi cũng sẽ vỗ cánh bay đi.
Tính ra, bây giờ Ổn cô nương còn nhỏ hơn nàng một tuổi, vóc dáng không cao,
trên người mặc váy xếp ly bó màu xanh, vóc người có vẻ thon thả, đôi mắt to nhìn về Khương Chi đi phía sau Mộc Phong tiên sinh.
Gò má Khương Chi hơi ửng đỏ, thỉnh thoảng nhìn về phía Ổn cô nương một cái.
Khương Tú Nhuận ngoảnh mặt làm thinh, cảm thấy có hi vọng, nhìn Ổn cô nương
cũng lén lút ngượng ngùng, hẳn là cũng coi trọng ca ca.
Dù sao huynh trưởng giống nàng, trong người chảy dòng máu tổ tiên Ba Tư, mũi cao mắt sâu, dáng dấp tuấn lãng!
Tiếp theo, trao đổi thiếp tử [*], mời người tới xem tướng, người đó nói bát
tự của hai người rất hợp nhau. Liễu gia giữ mọi người lại dùng cơm, Mộc
Phong tiên sinh lại cùng Liễu lão gia định ra ngày thành thân.
[*] Thiếp ghi ngày giờ sinh.
Thời gian hơi gấp gáp một chút. Dù sao Liễu lão gia cũng không yên tâm, vất
vả lắm mới kiếm được mối hôn sự hiển hách với Quốc cữu Thái tử này, tất
nhiên là lo lắng con vịt luộc chín bay đi mất. Nếu Khương Chi vừa mới
chuyển tới nhà mới, tất cả gia sản bày biện trong nhà cũng là đồ mới,
không cần phải đặt mua gì nhiều nữa, vậy sớm thu xếp ngày tháng, nhanh
chóng trở thành người một nhà đi.
Hai huynh muội Khương gia cũng không có ý kiến gì, sau khi quyết định tất cả xong thì cáo từ rời đi.
Ra khỏi cửa lớn Liễu gia, hai huynh muội tiễn biệt tiên sinh, cũng không ngồi xe ngựa mà đi dọc theo phố xá lên phía trước.
Tính ra, bọn họ đã tới Đại Tề gần nửa năm, Khương Chi không ngờ mình có thể
cắm rễ xuống thành Lạc An nhanh như vậy, nam nhân mắt thấy mình sắp
thành gia lập thất cũng phấn khởi vui mừng.
Mỗi ngày hắn
tới thư viện chăm chỉ học tập, ngày tháng trôi qua cực kỳ vui vẻ, cũng
chẳng có thời gian thương xót bản thân bị cố quốc vứt bỏ. Trong lòng hắn chỉ có một căn bệnh nan giải, muội muội phải giả nam nhân như vậy tới
lúc nào!
Thế nhưng Khương Tú Nhuận chẳng hề cảm thấy làm
nam nhân có gì bất tiện, vừa có thể tới thư viện với huynh trưởng học
tập, lại có thể làm theo ý mình và trò chuyện với danh sĩ [*].
[*] Thời xưa chỉ những người rất có danh vọng nhưng không làm quan.
Nếu là nữ tử, chỉ sợ những danh sĩ kia không thèm liếc mắt nhìn nàng.
Thế là nàng cười khuyên bảo huynh trưởng, lại chọn nhân sâm, đồ bổ, quần áo trẻ con và vài món đồ chơi như trống lúc lắc, tới thăm muội muội khác
mẹ Khương Tú Dao.
Dù sao tương lai nàng ta phải vào phủ Thái tử, phải nói chút quy củ với nàng ta.
Ở đây không phải Ba Quốc, không thể làm vương nữ được nuông chiều, kiêu ngạo như xưa.
Hơn nữa nếu nàng ta không bị Thân hậu làm hư, sao có thể cùng biểu ca phạm
vào loại chuyện kia? Nếu ở trong phủ Thái tử cũng không biết kiềm chế
như vậy, chẳng phải sẽ liên lụy hai huynh muội bọn họ sao?
Những lời Khương Tú Nhuận muốn răn dạy muội muội thật sự nhiều lắm.
Thế nhưng tới nơi lại phát hiện trạch viện này đã trống không, tìm trong tìm ngoài đều không thấy người.
Khương Tú Nhuận biết nơi đây có ám vệ của Thái tử canh gác, người bình thường
không vào được, càng không thể mang muội muội Khương Tú Dao đi.
Khương Chi hoảng hồn, Khương Tú Nhuận cũng đoán không ra trong hồ lô của Thái tử bán thuốc gì.
Thế là nàng vội vàng cáo biệt huynh trưởng rồi trở về phủ Thái tử.
Thái tử đang ở thư phòng xem bản đồ viện mới xây dựng lại.
Một lúc cưới ba bình phi vào cửa, việc bố trí phòng viện cũng phải đưa vào chương trình nghị sự.
Phòng viện của ba vị bình phi do Thái tử quyết định, dù sao cách gần cách xa
chỗ Thái tử nghỉ ngơi đều phải chú ý, nếu ba vị bình phi có ai không hài lòng, hạ nhân bọn họ không gánh được.
Cho nên việc an bài phòng viện, tốt nhân nên cho Thái tử quyết, hạ nhân bọn họ dựa vào tâm ý Thái tử sắp xếp cũng tiện hơn.
Thấy Khương Tú Nhuận trở về, Thái tử thờ ơ hỏi nàng, huynh trưởng nạp lễ có thuận lợi không.
Khương Tú Nhuận nói: "Nhờ hồng phúc của điện hạ, tất cả đều thuận lợi. Đặc
biệt là điện hạ hạ lệnh cho quản sự giúp huynh trưởng tại hạ chuẩn bị
nạp lễ, vải vóc đều là cống phẩm quý giá, gốm sứ cũng rất tinh xảo đẹp
đẽ, hai huynh đệ chúng ta cũng có mặt mũi, không tới nỗi lộ ra hình ảnh
keo kiệt bạc bẽo. Hai huynh đệ chúng ta thật sự cảm kích ơn huệ của điện hạ tới nỗi rơi nước mắt…”
Phượng Ly Ngô biết miệng thiếu
phó của mình có bao nhiêu ngọt nhưng hắn không có lòng dạ nghe những lời này, chỉ ngoắc ngón tay gọi nàng tới bên cạnh mình.
Khương Tú Nhuận di chuyển đầu gối, tới trước bàn Thái tử.
Phượng Ly Ngô chỉ vào bản vẽ da dê, hỏi nàng: "Ngươi xem mấy cái viện này cái nào tốt, cô giữ lại cho chất nữ Ba Quốc."
Khương Tú Nhuận đang muốn hỏi cái này, nàng tùy tiện nhìn lướt qua, chọn viện
vắng vẻ cách xa chỗ Thái tử nghỉ ngơi nhất, nói: "Nơi này đẹp và yên
tĩnh, lại gần hoa viên, thích hợp nhất."
Nàng tự biết dưới loại tình huống nào mà Phượng Ly Ngô điện hạ mới mở miệng cưới muội muội.
Nàng chẳng hề dám tưởng tượng, dưới tình huống Thái tử biết rõ muội muội
sinh con trước khi cưới mà còn sủng hạnh nàng ta. Thôi thì trốn tránh xa một chút, ở trong viện nhỏ yên tĩnh sống qua ngày là tốt rồi.
Thế nhưng nàng muốn hỏi cho rõ ràng, Khương Tú Dao hiện tại ở nơi nào?
Sau khi nàng cẩn thận hỏi, Phượng Ly Ngô cầm bút vẽ vòng tròn lên viện ở
đằng kia, vừa viết chữ vương nữ Ba Quốc vừa nói: "Ở bên trong thành Lạc
An, nếu nhiều người biết thì bí mật khó giữ nên cô sai người đưa mẹ con
nàng ta tới biệt viện ngoại thành. Có người phụ trách chăm sóc ăn uống
sinh hoạt hàng ngày, quân có thể yên tâm, nếu như ngươi thật sự nhớ
nàng, chờ sau khi cô thành hôn gặp cũng không muộn."
Thái
tử nói có lý, sau khi thành hôn, nàng ở trong phủ Thái tử kiểu gì cũng
sẽ gặp Khương Tú Dao, trong lúc nhất thời cũng không nóng lòng nữa.
Về phần dạy dỗ quy củ, xem ra trong lòng Thái tử cũng có suy xét, đưa
Khương Tú Dao tới ngoại thành thì sẽ phái mệnh phụ trong cung dốc lòng
dạy dỗ, không cần nàng bận tâm những việc nhỏ nhặt này.
Nghe vậy, Khương Tú Nhuận yên tâm hơn không ít, chẳng hề hỏi nữa, tránh cho làm phiền lòng Thái tử.
Chỉ có điều nàng hiếu kỳ rằng sau khi hai vị vương nữ yêu kiều kia vào cửa, Phượng Ly Ngô sẽ đối phó thế nào. Thế là nàng lén nhìn Phượng Ly Ngô vẽ hai vòng tròn tiếp theo ra sao.
Thế nhưng Phượng Ly Ngô
dừng tay lại, nhìn bản đồ một lát rồi nói: "Quân xem, chỗ ở của hai vị
vương nữ còn lại nên thu xếp như thế nào?"
Khương Tú Nhuận tuyệt đối không buông tha cơ hội làm nịnh thần, nhất là dưới tình huống nàng và Điền Oánh rõ ràng không hợp nhau.
Bèn ra dáng
quan sát một hồi, chỉ vào một chỗ cách viện Thái tử gần nhất nói: "Nghe
nói Tào Cơ không chịu nổi mùi hoa cỏ, mũi vô cùng mẫn cảm, nơi này cách
vườn hoa khá xa, thích hợp cho Tào Cơ điều dưỡng thân thể nhất."
Phượng Ly Ngô gật đầu, theo ngón tay của nàng vẽ xuống vòng tròn.
Cuối cùng lúc tới phiên Điền Cơ, Khương Tú Nhuận "thân tình" vì Điền Cơ chọn một phòng viện gần đầm nước.
Đến mùa hạ, muỗi nhất định sẽ sinh sôi ở đầm nước này, mà da thịt Điền Cơ
đặc biệt, mỗi khi bị muỗi đốt thì sẽ sưng đỏ thành một mảng.
Phong thủy nơi này rất hợp với Điền Cơ!
Về phần Tào Khê, nàng giúp Tào Khê chọn nơi này, hy vọng đời này Tào Khê
có thể tranh giành, chèn ép Điền Oánh hung hăng phách lối, như vậy tháng ngày nàng giả quốc cữu cũng tốt hơn một chút.
Được sự
giúp đỡ của Khương thiếu phó, Phượng Ly Ngô rất nhanh đã có thể quyết
định nơi ở sau này của ba vị bình phi, sau đó chuẩn bị đi dạo quân doanh ở ngoài thành.
Khương Tú Nhuận vốn cho rằng bản thân cũng phải đi theo, thế nhưng Phượng Ly Ngô lại liếc mắt nhìn nàng, quái gở
hỏi nàng có phải nhớ Tần tướng quân nên mới muốn cùng đi?
Đâu ra câu nói này vậy? Tuy rằng Tần Chiếu bị điều động tới quân doanh
nhưng nàng cùng Thái tử đi dạo quân doanh, có liên quan gì với việc nhớ
con chó săn Tần Chiếu kia?
Nếu Thái tử mất hứng, Khương Tú Nhuận lập tức bày tỏ rằng mình thật ra rất nhát gan, nghe tiếng gào
rung trời của tướng sĩ thao luyện ở quân doanh, trong lòng đã run sợ,
nếu như có thể không đi là tốt nhất, nàng tạ ơn điện hạ thương xót!
Chỉ là bởi vậy có thể thấy, dấu hiệu Phượng Ly Ngô đồng tính đồng bóng ngày càng hiện ra, trong lòng nghi ngờ nàng và Tần Chiếu tằng tịu với nhau.
Chỉ mong ba vị bình phi vào phủ có thể uốn nắn lại vị Thái tử biến dạng
này.
Kiếp trước bởi vì thân thể Phượng Ly Ngô trúng mũi tên độc, thể chất suy yếu, cưới nữ nhân về phủ cũng không để lại con cái.
Mà kiếp này, nhìn thể trạng của hắn cường tráng như vậy, trong thư phòng còn giấu các loại tranh khiêu dâm, hẳn là có thể làm.
Cho nên gần đây mặc dù Thái tử luôn thích dùng lời nói trêu chọc nàng,
chẳng có việc gì cũng sờ tay ôm vai, thế nhưng Khương Tú Nhuận vẫn có
thể chịu đựng, chờ tới khi Thái tử mê muội nữ sắc rồi có con đàn cháu
đống, những ngày an nhàn của nàng sẽ tới.
Lại nói sau khi
Phượng Ly Ngô vào quân doanh, dựa theo lệ cũ ngày thường, kiểm tra binh
mã luyện tập võ nghệ xong thì vào lều lớn thuyên chuyển công văn, kiểm
tra quân doanh hằng ngày.
Tần Chiếu vào quân doanh một
thời gian, vất vả lắm mới chờ được Thái tử giá lâm, hiển nhiên vội vàng
muốn canh giữ bên cạnh Thái tử, trông ngóng lúc không người nói với hắn
vài lời.
Hắn đã nghĩ kỹ, bởi vì Thái tử hiểu lầm bản thân mình có thói xấu tham luyến nam sắc nên mới điều động hắn ra khỏi phủ Thái tử.
Nếu như vậy về lâu dài, tuy rằng không có trở ngại lắm với tiền đồ của hắn
nhưng hắn và chất nữ Ba Quốc kia sẽ không có khả năng liên lạc nữa.
Một nữ tử yếu đuối như vậy có thể giấu giếm thân phận bao lâu? Chẳng bằng
tự hắn nói ra, khẩn cầu Thái tử làm chủ, gả nàng cho hắn mới là đạo lý!
Nghĩ như vậy, Tần Chiếu cũng hạ quyết tâm.
Chờ tới khi những tướng quân khác lui hết khỏi lều lớn, hắn bịch một tiếng
quỳ xuống trước Thái tử, xin Thái tử cho tùy tùng ra ngoài, hắn có lời
muốn nói.
Thái tử lạnh lùng liếc hắn một cái, phất tay cho tùy tùng lui xuống rồi mới nói: "Tần tướng quân có lời gì muốn nói?"
Tần Chiếu cắn răng nói: "Mạt tướng có một chuyện vẫn luôn che giấu điện hạ, hôm nay muốn nói ra sự thật, kính xinh điện hạ khoan dung tác thành."
Thân thể Phượng Ly Ngô từ từ ngả ra sau, tựa vào nệm lót hỏi: "Chuyện gì, nói đi."
Thế là Tần Chiếu nói ra bí mật Khương Tú Nhuận nữ giả nam trang.
Chỉ là ngoài dự liệu của hắn, vẻ mặt Thái tử từ đầu tới cuối tĩnh lặng như
nước, bình tĩnh như thường, lông mày không có nhảy lên tí nào.
Thế nhưng biểu tình lại lộ rõ ra vẻ u ám, giống như mây đen không tan biến
được. Khiến cho trong lòng Tần Chiếu càng ngày càng run sợ.
Sau khi nghe hắn nói xong, Phượng Ly Ngô điện hạ chỉ hỏi một câu: "Ngươi... Ở trong nhà xí thấy được ngực của nàng?"