Chỉ có điều Thái tử giữ lại mặt mũi cho thiếu phó, nhưng có người lại cố tình không kiêng nể truyền ra ngoài.
Cũng không biết là người nào truyền tới chỗ Hoàng đế, nói rằng Ba Quốc hiến
tới Đại Tề một chất nữ có dung mạo khuynh thành, có sở trường ca múa,
nếu như không nhìn thấy nàng ta sẽ cực kỳ tiếc nuối. Câu nói này làm cho Đoan Khánh đế ngứa ngáy trong lòng, tự mình hỏi lễ quan, chất nữ Ba
Quốc khi nào tới kinh thành.
Chất nữ hiến tới kinh thành, theo như luật lệ, cơ bản là vào cung hoặc là làm thông gia.
Đã nhiều năm Đoan Khánh đế không nạp người mới vào cung, mà Thái tử vừa
mới tuyển Thái tử phi, cũng nên tới lượt lão Hoàng đế nếm thử thịt tươi
rồi.
Thế nhưng ngay lúc Đoan Khánh đế bị trêu chọc tới
ngứa ngáy khó chịu trong lòng, lại có người lén lút loan tin, nói rằng
chất nữ kia vậy mà lớn bụng vào kinh thành.
Đoan Khánh đế
đang ngày nhớ đêm mong, bị một gáo nước lạnh giội vào đầu, long nhan
phẫn nộ, gọi Lễ ty tới hỏi rõ ràng xem chuyện này có thật hay không.
Lễ ty tiếp chỉ, thế nhưng tới phủ Thái tử trước.
Lúc trước Thái tử nói rõ không cho phép lộ chuyện này ra, nhưng hôm nay
chuyện này đã truyền tới tai Hoàng đế. Lễ ty cảm thấy tiến thoái lưỡng
nan, chỉ có thể hỏi trước Thái tử nên xử lý chuyện này như thế nào.
Ba Quốc phạm phải loại chuyện gièm pha này, theo lý không liên quan tới
Phượng Ly Ngô. Một nước yếu hết lần này tới lần khác sỉ nhục Đại Tề thì
cứ trực tiếp ném binh phù lên bàn rồng, lúc kỵ binh san bằng Ba Quốc,
cũng là lúc lấy lại mặt mũi Đại Tề.
Nhưng vì tiểu phụ tá của mình, Phượng Ly Ngô vốn muốn cho Ba Quốc một con đường sống.
Dù sao nếu chuyện gièm pha của chất nữ
bị lan truyền, Khương Tú Nhuận chắc chắn sẽ bị liên lụy, thân thể gầy
yếu như vậy, một ngày ở trong lao ngục cũng không chịu nổi.
Nhưng bây giờ bí mật chất nữ sinh con lan truyền khắp kinh thành, cho dù hắn
dìm chuyện này xuống thì mấy viên quan ngự sử cũng không chịu để yến,
chắc chắn sẽ gây rối trên triều.
Phượng Ly Ngô nhíu mày nói: "Vì sao tin tức lại lan truyền ra ngoài?"
Chủ quan Lễ ty có hơi do dự, hình như có lời khó nói. Phượng Ly Ngô lạnh
lùng: "Nói sự thật, nếu còn lề mề, ta sẽ bắt ngươi lại tra hỏi!"
Chủ quan cũng không dám do dự nữa, thành thật nói: "Hôm chất nữ Ba Quốc
sinh con, Kính hầu ra ngoài kinh làm việc, cũng ở lại dịch trạm. Mấy
ngày trước, Kính hầu trở về kinh thành, sau đó tin tức bị truyền ra..."
Phượng Ly Ngô khẽ nhíu mày, Kính hầu là cậu của Điền Oánh, không ngờ là người lắm mồm như vậy!
Từ sau khi Điền Oánh vào thành Lạc An, luôn sống ở Kính hầu phủ, mắt thấy
Điền Oánh sắp gả cho Thái tử, cũng khó trách lễ quan kiêng kỵ không dám
nói.
Thế nhưng, cho dù chuyện này thật sự là Kính hầu
truyền ra, cũng không có cách nào trách mắng hắn. Dù sao cũng là Quốc
quân Ba Quốc thích bẽ mặt, trơ mắt đưa con gái đã lớn bụng tới. Nếu tự
làm ra chuyện không biết xấu hổ, làm gì có chuyện sĩ khanh Đại Tề phải
có nghĩa vụ che giấu giúp Ba Quốc?
Thật ra, lời này thật sự là Kính hầu truyền ra, cũng là Điền Oánh muốn cho Khương Tú Nhuận chịu khổ sở!
Trực giác của nữ nhân thường rất chuẩn xác. Điền Oánh cảm thấy Phượng Ly Ngô đối xử quá tốt với công tử Tiểu Khương! Cảm giác này không nói rõ được
nhưng khiến nàng có chút tức nghẹn trong cổ họng.
Mãi tới
một khắc kia ở pháp trường xem hành hình, nhìn thấy ánh mắt Phượng Ly
Ngô nhìn Khương Tú Nhuận, Điền Oánh mới bừng tỉnh, Thái tử đối xử với
chất tử Ba Quốc kia... Quá dịu dàng quan tâm rồi!
Biết được việc này, rất nhiều chuyện nếu suy nghĩ kỹ lại thì lại sợ.
Cũng khó trách sau khi "bắt gian thông dâm" ở đạo quán, Thái tử vẫn không
gây khó dễ cho công tử Tiểu Khương, còn tự mình sai người hầm canh bồi
bổ thân thể cho hắn!
Nghĩ lại, trước kia Thái tử cũng
không dính vào nữ sắc hay cùng tài nữ giai nhân trong kinh thành tạo nên chuyện tình trăng gió. Loại người giữ mình trong sạch này, cẩn thận suy nghĩ, e rằng không thích nữ sắc, mà lại không chê nam sắc.
Từ đó trở đi, Điền Oánh liền để ý tới công tử Tiểu Khương.
Nhưng kỳ lạ là, từ sau khi xem hành hình, công tử Tiểu Khương kia không xuất hiện trước mặt người khác nữa.
Lúc đầu Điền Oánh rất buồn bực, mãi tới khi cậu trở về, nói ra chuyện chất
nữ Ba Quốc sinh con ở dịch quán. Lúc này Điền Oánh mới xem như hiểu rõ.
Mà Thái tử mấy ngày này, khi ở trên tiệc rượu luôn có bộ dạng u ám khó
giải thích, khiến cho Điền Oánh nghi ngờ chẳng lẽ Khương Tú Nhuận bị
Thái tử tức giận hỏi tội, sau đó nhốt lại?
Thế nhưng lại
không nghĩ tới, cuối cùng Khương Tú Nhuận kia vẫn bình thường như không
có chuyện gì xuất hiện ở trước mặt người khác, mà bộ dạng còn vẻ vang
hơn trước kia, hoàn toàn có được ân sủng của Thái tử.
Lần
này, Điền Oánh càng thêm chắc chắn với ý nghĩ trong lòng... Chỉ cần nghĩ thêm một chút, về sau nàng vào phủ Thái tử, lại phải tranh giành tình
cảm với thiếu niên này, Điền Oánh liền có cảm giác chán nản, ăn ngủ
không yên.
Nhưng khi nàng nói nghi ngờ trong lòng cho cậu
nghe, Kính hầu lại cười lạnh khoát tay áo nói: "Điện hạ có thể đi đến
hôm nay là nhờ có lão thần ủng hộ, trước khi trái phải rõ ràng, ta muốn
xem hắn lựa chọn thế nào."
Điền Oánh không biết cậu có ý
gì, mãi tới khi trong thành Lạc An loan truyền tin đồn chất nữ Ba Quốc
sinh con, Điền Oánh mới giật mình.
Vẫn là cậu gừng càng già càng cay, mượn miệng thiên hạ, cố ý muốn chèn ép viên nhọt có mủ là chất tử Ba Quốc này!
Chỉ cần chuyện chất nữ Ba Quốc sinh con bị phơi bày, kế tiếp quần thần sẽ
ủng hộ bệ hạ trừng trị Ba Quốc, mà công tử Tiểu Khương kia khó thoát
được tai kiếp!
Ba ngày nữa chính là sinh thần của Đoan
Khánh đế, là việc trọng đại mỗi năm trong Tề triều. Văn quan võ tướng
chỉ cần có đủ phẩm cấp đều sẽ được vào cung chúc mừng, Đoan Khánh đế
cũng mở tiệc khoản đãi chúng quan.
Trong lòng Đoan Khánh
đế phẫn nộ vì Ba Quốc, ra lệnh lễ quan sắp xếp chất nữ Ba Quốc vào cung
biểu diễn ca múa. Lễ quan được Thái tử căn dặn trước, có phần khó xử
nói: "Bệ hạ, chất nữ Ba Quốc vừa mới tới kinh thành, bởi vì nhiễm phong
hàn, bệnh lên bệnh xuống. Nếu biểu diễn ca múa, sợ là mặc áo váy mỏng
manh thì bệnh tình sẽ nặng thêm..."
Đoan Khánh đế lạnh
lùng nói: "Nếu Ba vương đã nói chất nữ có sở trường ca múa, trẫm cho
nàng ta cơ hội biểu diễn. Nếu bị phong hàn, ca múa vừa khéo giúp ra mồ
hôi, phụ vương nàng ta đưa nàng tới thành Lạc An, chẳng phải là vì muốn
làm trẫm vui vẻ sao?"
Thế là việc này theo như thánh chỉ, cứ như vậy quyết định xong xuôi.
Lúc Khương Tú Nhuận nghe việc này, có hơi lo lắng, ở bên cạnh hỏi ý Thái tử.
Thật ra theo ý Phượng Ly Ngô, hắn muốn tìm cơ hội cho Khương Tú Dao kia qua đời ngoài ý muốn.
Chỉ là hiện tại khắp nơi lan truyền tin chất nữ Ba Quốc sinh con ở dịch
trạm, nếu trước mắt nàng ta bỗng nhiên chết ở đây, rửa không sạch hiềm
nghi thì sẽ liên lụy Khương Tú Nhuận. Song, việc này cũng đơn giản, tìm
một vũ nữ mạo danh biểu diễn thay. Trang điểm thật đậm rồi cho ca múa
một hồi, sau đó lấp liếm cho qua là được.
Ngày thọ yến của Đoan Khánh đế đã đến, quần thần làm lễ, các chất tử các nước khác ở
trong thành Lạc An cũng dồn dập mặc lễ phục của quốc gia, vào trong cung chúc mừng.
Tuy rằng Khương Tú Nhuận là thiếu phó phủ Thái tử nhưng cũng là chất tử Ba Quốc, ngày ấy nàng và ca ca phải cùng nhau vào cung.
Từ sau khi vào cung, chẳng biết tại sao, mí mắt Khương Tú Nhuận cứ nhảy
lên, luôn cảm thấy hôm nay hình như sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Cung yến tiến hành được một nửa, bỗng nhiên có người tới chỗ ngồi trên cao, ghé lỗ tai Phượng Ly Ngô nói cái gì đó.
Vẻ mặt Phượng Ly Ngô cứng lại, vội vàng đi ra ngoài.
Khương Tú Nhuận vốn không để ý, chỉ là nàng phát hiện, Điền Oánh vậy mà nhìn
về phía nàng, nở một nụ cười nhạt, mang theo một tia khinh miệt ác ý.
Khương Tú Nhuận quá quen thuộc vẻ mặt này của Điền Oánh. Ở kiếp trước, mỗi lần nàng ta giao đấu với Tào Khê, ở trước mặt người khác khiến Tào Khê mất
hết thể diện, cũng ra sức kiềm chế vẻ mặt đắc ý này...
Chỉ là Khương Tú Nhuận không hiểu, một đời này, vì sao Điền Oánh lại đối địch với nàng khắp nơi?
Thời gian trôi qua, mắt thấy sắp tới thời gian chất nữ Ba Quốc biểu diễn ca múa, lòng Khương Tú Nhuận càng lúc càng sợ hãi.
Cuối cùng, nàng lấy cớ thăm hỏi vương muội, tới thiên điện chờ gặp Khương Tú Dao.
Chỉ là Khương Tú Dao không hề lộ diện, vũ nữ mà Phượng Ly Ngô tìm đến thay thế Khương Tú Dao đang ngồi yên lặng chờ ở bên trong.
Nói tới việc này, người thay điện hạ làm việc cũng coi như là người cẩn
thận, tìm một vũ nữ tới từ Ba Quốc, trời sinh thon gọn, vóc người cao
gầy, mang theo ngoại hình đặc thù chỉ riêng người Ba Quốc có, pha lẫn
chút đường nét của người Ba Tư.
Chỉ là chẳng biết tại sao, từ một khắc Khương Tú Nhuận tiến vào, nàng ta liền đau đớn nằm ở trên mặt bàn.
Khương Tú Nhuận đi tới nhìn thử, lập tức sợ hãi nhảy dựng lên. Hóa ra phía
dưới vạt váy trắng của vũ nữ kia, máu tươi đang chảy cuồn cuộn.
Khương Chi đi cùng với Khương Tú Nhuận cũng hoảng hồn, không biết làm thế nào, hỏi: "Có cần tìm lang trung cho nàng không?"
Lúc này làm sao có thể tìm lang trung?
Khương Tú Nhuận vội vàng ngồi xuống hỏi, mới biết vừa nãy có người mang trà
tới, sau khi nàng ta uống xong thì thành bộ dạng như vậy.
Khương Tú Nhuận bưng cốc trà trên bàn lên, cẩn thận ngửi ngửi, lập tức phát
hiện bên trong có nguyên liệu làm lưu thông máu, hơn nữa mùi vị nồng
nặc, dược tính cực kỳ mạnh.
Nữ tử khỏe mạnh uống vào một cốc mà cũng chảy ra quý thủy, nếu là nữ tử mới sinh, chẳng phải rong huyết không ngừng?
Nhưng bây giờ phải lập tức biểu diễn ca múa, cho dù nàng cầm cốc trà này ra
thì miệng cũng không nói rõ ràng được, huống chi người hiện tại ngã
xuống còn là hàng giả.
Đoan Khánh đế đã sớm nghe tin đồn
chất nữ Ba Quốc sinh con, hôm nay chỉ cần dưới thân chất nữ ca múa có
khác thường, bất luận thế nào thánh thượng cũng sẽ xử trí hai chất tử Ba Quốc là nàng và huynh trưởng ở trước mặt văn võ bá quan, không ai có
thể ngăn cản. Ngay cả Thái tử cũng không tìm ra cớ gì cứu giúp!
Khương Tú Nhuận nghĩ đến cái này, kinh hãi đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, phất tay
gọi thị vệ đi tìm Thái tử, lại biết được Thái tử cũng không ở trong
điện, hình như bị người nào gọi tới thiên điện, có chuyện quan trọng cần nói.
Ngay trong lúc ở trong phòng rối loạn, thái giám bất thình lình tới thúc giục, gọi chất nữ Ba Quốc ra yết kiến, hiến vũ cho
thánh thượng xem.
Một khắc này, ngay cả Khương Chi cũng sợ tới mức suýt chút rớt nước mắt, chỉ chờ lên điện, xõa tung tóc, quỳ
trước mặt Đoan Khánh đế, hướng về bệ hạ thỉnh tội...
Lại
nói ở tiền điện, mấy nhóm mới ca múa ngừng lại, hầu quan hoàng cung cao
giọng nhắc lại "Chất nữ Ba Quốc Khương Tú Dao vì bệ hạ hiến vũ!"
Nhưng sau tiếng nói cao vút đó, mắt mọi người dồn về cửa đại điện, cũng không có người lên điện.
Thế là hầu quan lại chờ một chút, sau đó cao giọng gọi tiếp, cửa điện vẫn không người như trước.
Lần này, đại điện im lặng, những người đang uống rượu cười đùa cũng phát
giác có gì đó không đúng, trong điện dần dần yên tĩnh, mà Điền Oánh nhìn thấy chỗ ngồi trống không của chất tử Ba Quốc, khóe miệng cong lên, nụ
cười càng lúc càng lộ rõ.
Một nam nhân bán mông mà thôi, muốn tranh giành phu quân với nàng, hắn xứng sao!
Đoan Khánh đế vốn quên chuyện vụn vặt này rồi, bây giờ lại bởi vì gọi thật
lâu mà chất nữ cũng không xuất hiện mà dần dần tức giận.
Cũng đúng thôi, nữ nhân vừa mới sinh con xong, làm sao có thể nhảy múa trước mặt người khác? Cho nàng ta nhảy múa, thân thể cũng biến dạng khó coi!
Thế nhưng kháng chỉ bất tuân như vậy, dứt khoát không vào đại điện, là
ăn tim gấu mật báo hay sao?
Sau khi yên lặng một hồi, sắc
mặt Đoan Khánh đế tái xanh, bàn tay đập mạnh lên mặt bàn, lúc đang muốn
mở miệng nói chuyện ngoài cửa đại điện chợt có tiếng chuông vang lên,
một nữ tử mặt che bằng vải lụa mỏng, mặc váy hở eo nhẹ nhàng kéo theo
làn váy dài, dưới sự dẫn dắt của hầu quan mà đi tới trước mặt mọi người.
Một khắc nàng bước vào, đại điện càng trở nên yên tĩnh.
Chỉ thấy nữ tử kia có mái tóc dài xõa tung, hai bên tai chỉ dùng bảo thạch
khảm nạm cố định tóc. Trên cái trán trơn bóng vẽ mẫu đơn nở một nửa,
trên mắt cá chân mượt mà đeo một chuỗi lắc chân bằng bạc, eo nhỏ nhắn và cặp chân dài.
Tuy rằng nàng chỉ là chậm rãi tiến lên, mũi chân chạm xuống đất, dáng đi mê ly, vòng eo lắc nhẹ, nhưng trong lúc
vung tay nhấc chân thôi cũng có vẻ phong tình không nói nên lời.
Tuy rằng không thấy rõ dung mạo của nữ tử, thế nhưng thân hình kia, cùng
với cặp mắt sáng to tròn lộ ra bên ngoài tấm lụa mỏng, thể hiện rõ ràng
là một vị mỹ nhân xinh đẹp hiếm thấy.