Sau khi vào Hàn Quốc, nhóm người Khương Tú Nhuận mới nhẹ nhõm một
chút, Khương Tú Nhuận vẫn tiến lên theo con đường dự tính trước đó, nếu
có thể không đi đường lớn thì không cần đi đường lớn.
Trên đường đi, hiển nhiên cũng gặp phải giặc cỏ cướp bóc, may mắn toàn là
tiểu tặc bất tài, chỉ một mình Thiển nhi đã đánh cho bọn hắn tè ra quần, không nói tới cướp bóc, của cải tổn thất chỉ là một con số nhỏ.
Chỉ có điều, sau mấy lần gặp nguy hiểm, Khương
Tú Nhuận cũng sinh lòng cảnh giác, không còn dám mạo hiểm đi trên đường
vắng vẻ. Ngộ nhỡ gặp sơn tặc làm nên trò trống, một mình Thiển nhi cũng
khó chặn cả đàn sói.
Vì vậy bọn họ lại đi đường lớn, từ
ngày vào Hàn Quốc, nàng cũng đổi mới điệp bài qua cửa, xe ngựa đi trên
đoạn đường này, nàng giả mạo thương nhân Đại Tề vào Hàn Quốc làm ăn nên
ra vào cũng rất tự do.
Nhưng vào một ngày, lúc sắp tới biên giới Lương Quốc, Khương Tú Nhuận nghe thấy tiếng người ồn ào cách xe ngựa không xa.
Nàng khẽ nhíu mày, ra hiệu cho Thiển nhi tiến lên tìm hiểu.
Chẳng bao lâu sau, Thiển nhi trở về báo: "Hình như hàng năm Lương Quốc và Hàn Quốc đều mở biên cảnh, cho phép thương nhân hai nước qua biên giới buôn bán. Mấy ngày nữa vừa khéo là ngày bọn họ mở cửa, hình như vương tử
Lương Quốc cũng tới tra xét tình hình, muốn làm sạch đường lớn, lót nền
đất mới. Mấy ngày nay khách thương đều bị đuổi đi, tránh việc va chạm
với vương tử Lương Quốc."
Khương Tú Nhuận gật đầu.
Đây quả thật là phong cách hành sự của Hàn Quốc, giao du với các nước lớn, am hiểu sách lược giữ thế cân bằng.
Mặc dù con gái của Hàn vương sẽ sớm trở thành Thái tử phi Đại Tề, thế nhưng không gây trở ngại cho hòa bình giữa hắn và Lương Quốc.
Thậm chí ở kiếp trước, Hàn Quốc còn trở
thành đối tượng cho Đại Tề và Lương Quốc tích cực tranh giành, trở nên
cử trọng nhược khinh [*].
[*] Biến nặng thành nhẹ. Thoải mái xử lý các công việc khó.
Nếu không phải vậy, vì sao kiếp trước Thái tử lại "sủng hạnh" Điền Oánh như thế, cho nàng ta huênh hoang vô cùng, lấn át cả vầng sáng của Thái tử
phi Tào Khê, cũng là bởi vì có tầng ẩn tình này.
Mặc kệ
vương tử nào đến đây tuần tra biên cảnh, Khương Tú Nhuận đều không muốn
có dính líu gì, lập tức chuyển sang đi đường thủy, tránh thành thị ở
biên giới.
Đi theo đường thủy, quả nhiên thuận buồm xuôi gió, không tới một ngày đã tới biên giới Lương Quốc.
Cũng từ một khắc bước lên bến tàu, lòng Khương Tú Nhuận mới thật sự nhẹ nhõm.
Việc cấp bách bây giờ là tìm một chỗ ở trên đất Hàn Quốc. Khương Tú Nhuận đã tìm hiểu rõ ràng, nơi này có lữ quán cho khách du lịch không tồi, bố
trí rất trang nhã, có thể ở tạm mấy ngày.
Thiển nhi tìm
một chiếc xe ở bến tàu, giúp đỡ phu xe chuyển đồ đạc lên xe, đỡ Khương
Chi và Khương Tú Nhuận lên xe ngựa rồi cùng với tỷ tỷ ngồi trên càng xe. Phu xe vung tay, tiếng roi vang lên, xe ngựa lộc cộc chạy về phía thị
trấn.
Chỉ là các nàng không phát hiện ra, từ một khắc các nàng bước lên bến tàu, liền có một cặp mắt tham lam khóa chặt lấy các nàng.
Mãi cho tới khi các nàng đi xa, một nam tử có vóc người tầm trung, mặt mũi
láu cá quay đầu nói với nam tử cao gầy bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Buôn
bán tới cửa, có thể mời đại ca ra tay rồi."
Người mặt mũi
láu lỉnh này là một tên lưu manh nổi danh ở vùng này, có đôi mắt vô cùng xảo quyệt. Từ khi Khương Tú Nhuận bước lên thuyền, bỏ tiền thuê thuyền
tư nhân, nhìn thấy được hầu bao của nàng, khi bao thuyền cũng không có
tư thế kỳ kèo, hắn liền nhìn ra được đây là một con dê béo.
Về sau có một xe ngựa rèm đỏ đuổi theo, không bao lâu đã vượt qua xe ngựa
Khương Tú Nhuận. Rèm xe vén lên, một nam nhân vạm vỡ có tướng mạo hung
ác liếc nhìn phu xe, xe vừa rẽ vào một con đường nhỏ, bốn, năm nam nhân
vạm vỡ nhảy xuống xe, trong tay cầm đoản kiếm, có người cầm chủy thủ.
Phu xe rụt cổ lại, có chút run rẩy, hơi do dự nhưng vẫn rẽ xe ngựa vào đường nhỏ rồi dừng lại.
Lúc này Bạch Thiển đã nhìn ra có gì không đúng, giơ chân đạp phu xe xuống
ngựa, vén rèm xe lên nói với Khương Tú Nhuận: "Công tử, có mấy tên giặc
cỏ, ta đi xử lý chúng." Lại quay đầu nói với tỷ tỷ: "Tỷ tỷ vào trong xe
tránh đi." Nói xong, cầm lấy trường đao nhảy xuống.
Mấy tên giặc cỏ nhấc đoản kiếm và chủy thủ vọt lên đánh nhau với Thiển nhi.
Khương Tú Nhuận hối hận bản thân không mang cung tên quen dùng ra khỏi Tề
Quốc, bằng không thì cũng có thể giúp đỡ Thiển nhi một chút. Sắc mặt
Khương Chi và Bạch Anh trắng bệch, ngồi trong xe cũng không dám vén rèm
lên.
Bạch Thiển vô cùng dũng mãnh, nhưng trước mặt đông
người, cũng không cách nào ngăn cản toàn bộ, một trong số đó lao lên,
cũng không tìm mấy người trong xe gây phiền phức, trực tiếp lục lọi hành lý sau xe. Trong chốc lát, hắn hưng phấn run rẩy nói: "Đại... Đại ca,
nơi này có... Có vàng."
Nam nhân vạm vỡ hung ác thở hổn
hển nói: "Mau trở lại đây, giải quyết người đàn bà thối này, cùng nhau
chặt nàng ra sau đó chia vàng."
Nhưng vào lúc này, cách đó không xa có người hét to: "Kẻ nào đánh nhau ở chỗ này?!"
Chẳng bao lâu sau có hơn mười người mặc quần áo binh tướng Lương Quốc chạy tới.
Mấy tên đạo tặc kia nhìn tình thế không ổn, cũng không lo cướp vàng nữa, xoay người bỏ chạy.
Mấy quan binh này rời đội ngũ đi tới, nhìn thấy vết máu trên đất, cảnh giác nhìn bọn họ, hỏi thăm xảy ra chuyện gì.
Khương Tú Nhuận nói hết mọi chuyện ra một lần. Tiểu tướng cầm đầu không hoài
nghi nữa, nói với những binh sĩ khác: "Các ngươi qua kiểm tra thân phận
bọn họ một chút, nếu không có vấn đề, có thể cho bọn họ mau mau rời đi,
không nên va chạm với vương tử."
Binh sĩ tiện tay tra xét, bất thình lình, một binh sĩ ồ lên một tiếng, lấy ra mấy tấm điệp bài
trống không. Điệp bài này vốn được giấu kín, tuyệt đối không bị phát
hiện nhưng vừa rồi giặc cướp mới lục rương ra xem nên mới bị binh sĩ này phát hiện.
Sắc mặt của hắn căng thẳng, sai những thị vệ còn lại bao vây xe ngựa của các nàng, sau đó cầm điệp bài đi trình báo.
Chẳng bao lâu sau, có người tới đây, Khương Tú Nhuận nhìn một cái đã nhận ra, người tới là người hầu cận bên cạnh vương tử Lưu Bội của Lương Quốc, mũ sa của Thiển nhi lúc nãy đánh nhau bị hất tung trên mặt đất, vết bớt
xanh tím trên mặt nàng ấy cũng lộ ra ngoài.
Người hầu cận kia vừa nhìn thấy, lập tức trở về bẩm báo Lưu Bội.
Chẳng bao lâu, vị hầu cận kia lại trở về và khách khí nói: "Chắc hẳn người
ngồi trong xe là hai vị chất tử Ba Quốc? Công tử chúng ta cho mời hai vị vào gặp."
Đang ở trên đất của người khác, cũng không thể không cúi đầu.
Khương Tú Nhuận lấy xuống sợi râu giả trong xe, hít sâu một hơi, sau đó dẫn ca ca xuống xe ngựa, đi theo người hầu cận kia tới doanh trại trên con
sông giữa Lương Hàn của Lưu Bội.
Lưu Bội đang ngồi ở trong doanh trại ăn thịt cừu nướng, thấy người tới quả nhiên là hai huynh đệ
chất tử Ba Quốc, bèn cất tiếng cười dài: "Tại hạ vẫn cảm thấy vô cùng
hợp ý với công tử Tiểu Khương, hôm nay xem ra, quả thật như vậy, mới từ
biệt ở trong thành Lạc An vậy mà lại gặp mặt ở đây rồi."
Lưu Bội sắp xếp vô số mật thám ở Đại Tề, cũng không nghe nói tin tức chất tử Ba Quốc trốn đi.
Bây giờ bỗng nhiên thấy huynh đệ này ăn mặc cải trang, lại nhìn những điệp
bài giả kia, Lưu Bội đã từng trốn khỏi thành Lạc An liền hiểu rõ, công
tử Tiểu Khương này quả thật tài giỏi, vậy mà có thể mang theo huynh
trưởng trốn xa như vậy! Phượng Ly Ngô kia chẳng lẽ rộng lượng hơn rồi?
Vậy mà còn chưa gióng chống khua chiêng lùng bắt!
Khương Tú Nhuận khom người hành lễ với Lưu Bội: "Lưu công tử, đã lâu không gặp."
Lúc này đang ở trên đất của mình, khí phách vương giả trên người Lưu Bội lộ rõ ra, không còn là bộ dạng công tử văn nhã khiêm tốn trong thành Lạc
An nữa.
Hắn thuần thục cắt thịt, nhìn huynh đệ hai người
từ trên xuống dưới, bỗng nhiên phất tay gọi người mang Khương Chi đi,
chỉ để lại một mình Khương Tú Nhuận, sau khi đánh giá nàng xong, nhếch
miệng cười nói: "Có muốn tới cùng ăn không?"
Khương Tú
Nhuận luôn luôn ôm thái độ vạn sự tùy cơ ứng biến, thấy Lưu Bội mời cũng vui vẻ ngồi vào ghế, duỗi đĩa đồng về phía Lưu Bội, ra hiệu hắn cắt
thịt cho mình.
Lưu Bội nhìn bộ dạng ung dung quen thuộc
của thiếu niên trước mặt, cười cười, cắt một miếng thịt lớn, chấm muối,
cũng không có đặt trong mâm, mà tự tay đưa tới bên miệng nàng.
Khương Tú Nhuận cảm thấy như vậy quá mức thân mật, hơi nghiêng đầu, không chịu há mồm.
Lưu Bội cười nói: " Ta nghe nói quân ở trong thành Lạc An, đã là tâm phúc
bên người Phượng Ly Ngô. Mỗi ngày ăn cùng một chỗ, ngủ cùng một giường,
vô cùng thân mật, vì sao ta cũng làm như vậy, công tử lại không vui lòng đón nhận? Là xem thường Lương Quốc sao?"
Khương Tú Nhuận
hít sâu một hơi, quyết định việc đã đến nước này cũng không quan tâm
nhiều nữa, nhấc đuôi lông mày ngạo mạn nói: "Tại hạ chạy từ thành Lạc An ra, không quay lại mẫu quốc, lại chạy tới Lương Quốc, thật sự là cảm
thấy ban đầu ở trong thành Lạc An, công tử ngài là nhân vật tài ba, vốn
là muốn tới đây góp sức, nhưng thái độ của quân, lại không phải 'một mộc ba tróc phát, một bữa cơm ba nhả mớm' [*] chiêu hiền đãi sĩ của Chu
Công!"
[*] Một thành ngữ để diễn tả mong muốn có người tài năng, bầy tôi khiêm tốn.
Lưu Bội nghe xong sững sờ: "Ngươi... Chạy khỏi thành Lạc An là muốn tìm ta nương tựa?"
Khương Tú Nhuận quá hiểu rõ cuộc đời tổ phụ kiếp trước, bịa chuyện cũng có căn cứ rõ ràng.
"Ngài còn có thể khuyến khích Lương vương khởi công xây dựng kênh nước, nhìn
xa trông rộng như vậy, tuy bây giờ Đại Tề xưng bá thiên hạ, Lương Quốc
vẫn có thể có địa vị ngang bằng. Ba Quốc ta là láng giềng của Lương
Quốc, thế nhưng phụ vương ta tầm nhìn hạn hẹp, vẫn luôn xu nịnh lấy lòng Đại Tề, cũng không biết cần phải dựa vào láng giềng mới đúng... Chỉ là
không biết công tử ngài có lòng yêu người tài hay không, có thể tiếp
nhận người chạy nạn như ta và huynh trưởng hay không?"
Lưu Bội nghe xong, hồi lâu cũng không có lên tiếng.
Hắn thầm nghĩ, cũng khó trách Phượng Ly Ngô mù quáng tin tưởng tiểu tử này.
Khả năng nịnh nọt tới cảnh giới cao như vậy, tuyệt đối không phải một kẻ khúm núm.
Mà vị mỹ thiếu niên này bình thường vẫn luôn lạnh lùng, cao ngạo nhưng lại lộ ra sức mạnh "Thật ra ta rất ngưỡng mộ và hiểu rõ ngươi", khiến cho
người ta có loại cảm giác vi diệu hoảng hốt và cảm thấy may mắn khi được ngưỡng mộ.
Lưu Bội cũng bị thiếu niên này chọc cười, dứt
khoát bỏ miếng thịt xuống mâm, cười lạnh nói: "Ngươi sẽ không cảm thấy,
ta cũng sẽ chịu bộ dạng này của ngươi như Phượng Ly Ngô sao? Nhưng ta
từng nghe nói, là ngươi ở bến tàu hiến kế cho Phượng Ly Ngô, khiến
chuyện thuyền vận chuyển sắt tinh luyện của Lương Quốc chúng ta bị lộ
ra... Ngươi làm hại Lương Quốc ta chịu tổn thất lớn như thế, ta phải làm sao mới 'khoản đãi' tốt vị khách quý như ngươi đây?"
Hắn nói xong lời này, vốn cho rằng thiếu niên này sẽ vô cùng chật vật, tự lòi đuôi ra.
Chẳng ngờ sự xem thường trong mắt Khương Tú Nhuận càng sâu, vậy mà lộ ra
thần sắc thất vọng nhìn về phía Lưu Bội nói: "Quân thật sự nhìn không
ra, lúc đó ta đã giúp quân một ân huệ lớn sao? Quân quả thật nên cảm tạ
ta thật tốt!"