Theo lý mà nói, phụ tá có vài sở thích gì đó, chỉ cần sở thích này không quá ảnh hượng tới đại cục thì hắn là thái tử nên có sự rộng lượng mà bỏ qua cho phụ tá.
Nhưng lần này trong lòng Phượng Ly Ngô lại mơ hồ dâng lên cảm giác hờn
dỗi, chỉ cảm thấy thiếu phó này là kẻ hai mặt, lòng trung thành của loại người này có thể lâu dài sao?
Khương Tú Nhuận nhanh chóng từ biệt mấy tiểu lại trong phòng gác. Bởi vì đã hẹn với Quý Bỉnh Lâm là ngày kia sẽ thay ca ca Khương Chi của nàng
đi kiểm tra công khóa, lại nhanh nhẹn chộp lấy một viên than trúc trong
phòng gác, viết xuống bàn địa chỉ của phủ trạch, rồi mới đi ra.
Nếu nói từ trước còn được đi, nhưng chờ khi thấy thiếu niên chộp lấy
than trúc để lại địa chỉ cho thanh niên kia, sau khi liên tục tục dặn đi dặn lại mới đi ra, bỗng nhiên lửa giận trong lòng Phượng Ly Ngô dâng
lên và vọt lên cực độ.
Lập tức cũng không chú ý đến Khương Tú Nhuận đang đi tới, mà đi thẳng một đường tìm chủ ti công bộ để bàn việc.
Mà Khương Tú Nhuận lại không nghĩ ra là thái tử tức mắt với mình, chỉ
cho rằng lúc thượng triều Phượng Ly Ngô nhìn thấy người phụ vương vô cảm kia của hắn, mà lại không nói ra được sự u uất mà tức giận đến kích
động.
Thế là chỉ đi theo sau mà không nói gì thêm, suy nghĩ một lát hồi phủ,
nếu thái tử không có dặn dò gì, thì tự mình trốn đi cách êm đẹp thì hay
rồi.
Nhưng tới lúc hồi phủ, nàng thỉnh ý với thái tử muốn quay về viện của
mình, thái tử kia làm như không nghe thấy chỉ lạnh mặt mà tiếp tục ngồi
đọc sách, Khương Tú Nhuận mới mơ hồ cảm thấy phần xấu xa của thái tử là
nhắm vào mình.
Nhìn thấy Phượng Ly Ngô thì có ý muốn nàng quỳ trang nghiêm mà đọc sách, Khương Tú Nhuận liếm nhẹ môi, quyết tâm không chịu đựng cơn giận vụn
vặt, chỉ hỏi thẳng vào vấn đề: “Điện hạ có chuyện không vừa ý với thần
sao?”
Phượng Ly Ngô lạnh băng hỏi: “A, ngươi cho rằng bản thân mình có gì sẽ khiến Cô không vừa ý chứ?”
Cái cách hỏi cung chéo đầy kiên định này, là cách quỷ quyệt hiểm độc nhất.
Nhưng vốn là người tính tình yếu đuối, nên trong lòng sẽ thấy lo lắng,
nhất thời tưởng là thân phận nữ nhi của mình bại lộ, hay là bị hắn phát
hiện là mình lấy tiền sửa sang phủ trạch bỏ túi, biển thủ tiền làm yến
hội rồi sao?
Nhưng Khương Tú Nhuận há lại là kẻ thiếu suy nghĩ? Tuy trong lòng đột
nhiên dậy sóng, nhưng trên mặt lại tràn ngập không vui nói: “Thần là kẻ
ngu muội, vẫn xin thái tử chỉ rõ......”
Nhưng không phải Phượng Ly Ngô giả vờ bí ẩn, sự thực là sự buồn rầu
trong lòng hôm nay hắn cũng tạm gặp khó để lý giải rõ ràng, chung quy
không thể nói: Trước kia nam nhân mà ngươi thích rõ ràng là người như
Cô, vậy tại sao lại thay đổi nhanh như thế!
Bị Khương Tú Nhuận hỏi vặn lại như vậy, Phượng Ly Ngô biết hôm nay mình
tức giận nhắm vào Khương thiếu phó có chút kỳ lạ, nhưng lại không chịu
được sự khó chịu trong lòng nên nói: “Hôm nay ở công bộ, ngươi hàn huyên với mà cao hứng đến vậy?”
Khương Tú Nhuận chớp chớp mắt, thầm nói: Chẳng lẽ thái tử cũng biết Quý
Bỉnh Lâm kia là nhân tài hiếm có? Cho rằng mình với Quý Bỉnh Lâm thân
thiết mà lại không đề cử với hắn, là có ý đố kỵ với tài năng của họ Quý
sao?
Nghĩ vậy, nàng lập tức xuôi theo tự nhiên mà thưa: “Hồi thái tử, tiểu
lại kia tên Quý Bỉnh Lâm, bạc hoa người Hoài Tây, hôm nay thần cũng mới
quen biết với hắn, nhưng theo cách hắn nói năng, ngoài việc am hiểu công trình thủy lợi và đường đi của sông, hơn nữa rất thấu hiểu người dân ở
vùng Tây Bắc, thần có nhớ hôm qua điện đã hỏi qua các phụ tá trong phủ
có ai hiểu biết về khai thông mạng lưới sông ở vùng Tây Bắc vào mùa mưa
không, mà lại không có ai, nếu điện hạ có thì giờ, thì xin cân nhắc tới
người này, xem có thể dùng được không.”
Ở kiếp trước, Quý Bỉnh Lâm lại là nhân tài do một tay Đoan Khánh Đế cất
nhắc, vẫn luôn không thích hợp tác với phe của thái tử. Khương Tú Nhuận
vốn cũng không có ý tiến cử nhân tài hiền lương gì cho Phượng Ly Ngô.
Nhưng lần này Phượng Ly Ngô hỏi tới, nếu mình có giấu riêng cho bản
thân, e rằng lại càng bị vị thái tử đa nghi thành tính này nghi kỵ mất
thôi.
Phượng Ly Ngô nghe mà một bên mày nhấc lên, biểu cảm lại không chút thư
thả: “Ồ, Cô thấy hắn mặt mày thanh tú, không phải kiểu nam nhân vạm vỡ,
có chắc là người biết về thao trận không?”
Khương Tú Nhuận hơi bất ngờ nhìn thái tử, chần chừ mới nói: “Có lẽ điện
hạ đứng xa nên nhìn chưa rõ, vị Quý tiên sinh này gần đây nhóm lửa, mặt
có vết sẹo chưa lành...... Nên nét tuấn tú kia cũng còn thiếu một chút.”
Nhưng vừa nói mấy câu này xong, Khương Tú Nhuận liền thấy hối hận. Cái
kiểu soi xét quy chụp người khác đẹp xấu, thích chỉ trích ngoại hình của người khác, chắc chắn là cái bệnh của nữ nhân mới có.
Chẳng qua là thái tử thuận miệng khen một câu, nàng lại ngu ngốc mà muốn lý giải chuyện đẹp thật đẹp giả, thật là ăn no rồi nói vớ vẩn!
Nhưng nàng vừa nói xong, nét âm u như chiều tà ở trên mặt của Phượng Ly
Ngô lại từ từ tiêu đi, hắn đứng dậy đi tới gần Khương Tú Nhuận, sự lạnh
lẽo trong lời nói cũng vơi đi vài phần, nói: “Ngày hôm qua chẳng qua là
Cô thuận miệng hỏi, mà ngươi lại nhớ rõ như vậy, làm phiền thiếu phó
phải nhọc lòng, hôm khác Cô sẽ gọi Quý Bỉnh Lam kia vào phủ.”
Theo lời của Khương Tú Nhuận, Phượng Ly Ngô suy nghĩ kỹ lại mới nghĩ tới mặt của kẻ kia quả thực không hề trơn láng, quả thực là không được cho
là tuấn mỹ.
Sự dồn nén không thể diễn tả ở trong lòng vừa được giải thoát, thì vị
thái tử yêu mến nhân tài lại trở lại bình thường, nên ân cần nói: “Ngươi theo Cô cả ngày cũng mệt rồi, đi nghỉ đi.”
Trừng phạt hay ban thưởng đều quân ân. Tuy Khương Tú Nhuận không biết
rốt cuộc vì sao hôm nay sự nắng mưa thay đổi thất thường của thái tử
lại nổi lên, nhưng cuối cùng tâm tình của thái tử đã khá hơn, nên nàng
cũng nhanh chóng cáo lui khỏi thư phòng.
Tới khi đi vào phòng của mình, trước tiên với sự hầu hạ của Thiển Nhi để tắm gội xong xuôi, sau đó lấy bản vẽ của công bộ từ trong lòng ra, kiểm tra và tính toán vật liệu xây dựng. Xem thử có thể kiếm chác được bao
phần lời lãi.
Đáng tiếc là miếng thịt mỡ ngon lành này lại không thể ăn hết. Tính tới
lộ trình của tân chất nữ Ba Quốc, mà nàng nên rời khỏi Lạc An thành như
thế nào cũng nhanh chóng tính toán cẩn thận.
Kế hoạch của Khương Tú Nhuận rất đơn giản, đợi lúc trước khi chất nữ Ba
Quốc kia tới nơi, mình sẽ xin chỉ thị của thái tử ra khỏi thành khoảng
trăm dặm để chào đón. Thái tử nhất định cho phép.
Tới lúc đó nàng và hoàng huynh lấy cớ đi đón chất nữ, rồi đi được nửa
đường gặp chuyện không may, dù gì thế đạo không thái bình, nên các loại
thổ phỉ cũng ngày ngày xuất hiện.
Mà sau khi nàng và ca ca “chết” đi, liền quăng xuống nước để phi tang.
Mà sứ giả của Ba Quốc cũng không cần lo tới, bọn họ nhất định đều đã
nhận được sự phó thác của Thân Ung từ trước nên không thể tiết lộ bí mật của nàng ra.
Tới khi đó, nàng và ca ca cũng có thể có thân phận mới, đi tới quốc gia khác sinh sống, rồi bỏ qua mấy thứ thị phi kia.
Mà lý do thuyết phục huynh trưởng cũng rất đơn giản, chỉ cần nói bí mật
của nàng sắp bị thái tử phát hiện, huynh trưởng nhất định cũng sẽ vì bảo vệ cho nàng mà đồng ý giả chết.
Theo hướng đó mà tính, Khương Tú Nhuận chậm rãi thở ra một hơi dài,
quyết định ngày mai dậy sớm một chút. Lo liệu cho công trình sửa sang đồ sộ cho phủ thái tử. Có bao la là ngân lượng hối lộ đang chờ nàng tới
lấy, lấy nhiều mà hết phần tiền này lại đến phần tiền khác.
Tính toán như vậy, nàng lieegn chui vào chăn, hài lòng mà duỗi eo, thản
nhiên ngủ ngon lành. Trong mơ, nàng ở trên ở trên sườn núi đầy hoa và
nàng đang cười với ca ca.
Chuyện phủ thái tử sửa sang phủ trạch, lan truyền rất nhanh khắp Lạc An thành.
Tuy nhiên về danh sách tên của thái tử phi vẫn luôn giữ bí mật không
công bố, nhưng người thợ làm việc sửa chữa phủ trạch nói rất rõ ràng --
có một nơi, trên tường có thêm cây tiêu, bên ngoài phết sữa dê, rõ ràng
là cách bài trí phòng tân hôn của hoàng thất lúc có đại hôn.
Phòng ốc kia sửa sang lại cực đẹp, vật liệu thật sự rất đẹp, nghe phong
phanh là ngay cả đồ dùng trong phòng cũng là đặt mới toàn bộ, thậm chí
cả nôi và đồ chơi cho anh hài cũng làm từ gỗ hương đàn lâu năm.
Chuẩn bị đầy đủ như vậy, phải chăng thái tử đang nóng lòng muốn cho tân
nương hoài thai, tân nương này nhập phủ thì ba năm hai lần hoài thai mới đúng chứ!
Khoảng thời gian nhóm phu nhân đang bàn tán là các nàng đang ở phủ của phu nhân quốc sư.
Một nhóm phu nhân đang vây quanh Hàn Quốc Điền Cơ, hùa nhau nịnh bợ háo
hức dành hảo cảm, chỉ nói xa nói gần là thái tử rất để ý tới thái tử phi tương lai, nếu như có thể gả cho thái tử, đúng thật khiến người ngưỡng
mộ vô cùng a!
Trên mặt Điền Oánh cũng tràn đầy xấu hổ với đắc ý. Mấy ngày nay, không
thấy thái tử công bố gì, trong lòng cũng nôn nóng, may mắn người của
dượng mình đã thăm dò, mới biết dường như thái tử vừa ý nàng, hình như
đã âm thầm tự thông báo với phụ vương của nàng qua thư rồi.
Tuy thái tử giữ kín không công bố, nhưng công trình sửa sang phủ trạch
đồ sộ kia, mà tâm phúc của thái tử bây giờ là Khương Tú Nhuận lại hỏi
gần hỏi xa thă dò sở thích của nàng. Nghe nói chất liệu của màn che ở
giường trong phòng ngủ, toàn bộ đều loại vải thêu kim tuyến Tích Hồ thì
loại vải.....
Thiếu phó ngầm tỏ ý như vậy, làm san nàng không biết?
Ngya lập tức trong lòng cũng vui sướng, thành tâm chờ đợi thái tử thông
cáo với thiên hạ, nàng chạm vào vị trí cao nhất là thái tử phi.
Chỉ là một bên vui mừng, một bên u sầu.
Điền Oánh bên này được mọi người kính nể vây quanh, còn Tào Khê bên kia
ngày trước được nịnh nọt lại đột nhiên rơi xuống đáy vực.
Nhìn thấy Điền Cơ kia giả vờ vô tình ném qua chỗ nàng nụ cười khinh miệt đắc ý, khuôn mặt của Tào Khê đã tím tái hẳn.
Yến tiệc này có ngon nhưng ăn không trôi nữa, Tào Khê chỉ rời đi giữa buổi yến, đi vào cung tới chỗ di mẫu của mình khóc than.
Với sự hầu hạ của thái giám Mao Duẫn Sinh, Úy hoàng hậu vừa mới quay lại từ hồ nước ấm trong cung của bà sau khi tắm gội.
Dường như vừa mới ngâm mính trong nước quá nóng, hoàng hậu đi lại đều
liêu xiêu vô lực, chỉ có đại tái giám kia đỡ tay của bà, rồi yếu ớt mềm
oặt mà ngã nằm trên giường.
Mà Mao tổng quản sẽ là người hầu hạ, lập tức cởi giày vớ của hoàng hậu, rồi từ mát xa lòng bàn chân của hoàng hậu.
Cách màn che mỏng, Úy hoàng hậu khép hờ mắt, nghe Tào Khê than khóc
xong, chsn nản nói: “Chẳng phải Ngô Nhi chưa công bố gì sao? Ngươi hoảng cái gì? Mà Điền Oánh gì đó, nữ nhân này đức hạnh ra sao?”
Tào Khê nghiến răng thưa: “Là người gian xảo hiểm độc, miệng lưỡi sắc
bén, hơn nữa hình như là mang thói tục lông bông của miền đất biển cả
Hàn Quốc vào tới Lạc An thành, lúc trước khi mới vào kinh thành, việc ưa thích nhất của nàng ta là ve vãn đùa giỡn với các nhân vật tài năng
tuấn mỹ có tiếng trong Lạc An thành.....”
Từ lúc bắt đầu ở trạm dịch, nàng liền xích mích với Điền Oánh ở mọi
chuyện, bây giờ nhìn thấy hồ ly này lại muốn lấy luôn hoàng biểu ca của
mình, thật lòng là nỗi hận đoạt phu không đội trời chung.
Úy hoàng hậu nghe xong, lại hơi cười nói: “Vậy thì tốt, chỉ sợ nàng là
kẻ giữ mình trong sạch, việc này chẳng phải là bị gán tội thì không ai
chịu tin sao? Nàng ta đã là kẻ thích bay bướm. Bổn cung để người an bài
là được, cho nàng ta thành một tiện nhân thanh danh bại hoại, xem nàng
ta làm cách nào yên ổn mà tiến vào động phòng?”
Nghe mấy lời nhẹ nhàng của hoàng hậu, âm thanh nức nở của Tào Khê từ từ ngưng lại, chần chừ nói: “Như vậy....có được không?”
Úy hoàng hậu lại nói: “Trước đây bổn cung có nghe, ở yến hội lần kia,
chẳng phải có hai thanh niên vì nàng ta mà động tay động chân với nhau?
Hai kẻ đó là ai?”
Tào Khê vội vàng đáp: “Một người là trưởng thị vệ bên cạnh thái tử Tần
Chiếu, còn người kia là phụ tá thái tử mới thu nhận Khương Hòa
Nhuận-chất tử Ba Quốc.....”
Úy hoàng hậu bị lực ấn từng đợt từng đọt ở lòng bàn chân làm cho khí
huyết sôi sục, chỉ nghĩ cách để Tào Khê nhanh chút rời cung, liền cắt
ngang lời của nàng rồi nói: “Tần Chiếu bị ngã gãy chân, chưa thể rời
phủ......Còn tên chất tử kia, ta sẽ cho người an bài, còn ngươi lui đi!”
Tào Khê bị từng đợt thở đứt quãng từng đợt cười yếu ớt ở sau màn mỏng
khiến nàng đỏ mặt, nghe thấy lời của hoàng hậu, nhanh nhẹn đứng dậy cáo
lui.
Tuy không biết hoàng hậu muốn thế nào, nhưng nàng cảm thấy, mính có di
mẫu tương trợ, Điền Oánh kia chỉ là con châu chấu cuối thu, bay nhảy
không ngừng chỉ được vài ngày thôi.