Ngay một khắc Khương Tú Nhuận nâng nỏ lên, Tần Chiếu thầm kêu một tiếng không xong rồi.
Mà Nhung vương rốt cuộc vẫn như dự liệu của hắn, càng khiến cho hắn tức giận trong lòng, phải mắng một tiếng “Ngu xuẩn”!
Đáng tiếc đã không còn kịp nữa rồi, Tần Chiếu chỉ có thể khoanh tay đứng
nhìn Nhung vương bị trúng tên rồi bị người kéo trở lại. Có điều, vừa rồi bóng hình xinh đẹp, tư thế oai hùng bắn cung của Khương Tú Nhuận lại
khiến mắt hắn đau nhói.
Nàng kiếp này, vậy mà xuất chúng rực rỡ như vậy. Thế nhưng Phượng Ly có được nàng rồi lại làm cái gì?
Vào lúc mối nguy ba quận và Ba Quốc cùng rơi vào tình cảnh khốn cùng, hắn ta vẫn như hắn dự đoán lựa chọn non sông vạn dặm.
Như thế, nàng hẳn là nhận thấy rõ cái gọi là tấm lòng chân thành của Phượng Ly Ngô có mấy phần rồi phải không? Nghĩ tới đây, cõi lòng ngột ngạt lâu ngày của Tần Chiếu không khỏi có chút khuây khỏa!
Sau khi hắn bị
hủy dung thì liên tục mơ lại rất nhiều tình cảnh kiếp trước. Nếu như nói chuyện kiếp trước hắn hối hận nhất thì đó là mặc cho Khương Tú Nhuận
giao tế với những quý phụ trong thành Lạc An, bôn ba khắp nơi vì muốn
kéo dài hơi tàn cho mẫu quốc.
Nếu không phải như thế, nàng sao sẽ ra vào tất cả các bữa tiệc rượu? Sao có thể bị hắn ta nhìn trúng?
Cho dù ở kiếp trước, hắn ta và nàng không có hành động gì vượt quá, thế
nhưng chỉ cần nhớ tới lúc hắn độc chiếm phần mộ của nàng, loại ghen
tuông nan giải kia lại trào lên trong lòng.
Làm cho hắn không còn sức lực nhất là, đời này nàng, vậy mà sinh con dưỡng cái cho Phượng Ly Ngô.
Kiếp trước và hiện tại đan xen, thật sự khiến cho Tần Chiếu không nhẫn nại
nổi nữa, chỉ có thể làm cho nữ nhân này không còn gì cả một lần nữa,
nàng mới có thể biết trên thế gian này ai mới là người đối xử với nàng
tốt nhất, nàng mới có thể một lần nữa trở về trong ngực hắn...
Dưới sự giúp đỡ của Lưu Bội Lương Quốc, vốn chắc chắn sẽ mau chóng hạ Hạt
thành, tới lúc đó Nhung vương và Lưu Bội chia nhau địa bàn Ba Quốc, mà
hắn sẽ thừa dịp hỗn loạn dẫn Khương Tú Nhuận cao chạy xa bay.
Tất
cả những thứ này mắt thấy việc lớn đã thành, nhưng bởi vì Nhung vương
nhất thời không kiềm chế bản tính háo sắc đươc mà thế cục thay đổi lớn,
Tần Chiếu thật sự hận không thể tự mình chặt đầu Nhung vương!
May
mà tuy rằng Nhung vương bị thương nặng, nhưng tạm thời giữ được tính
mạng, Tần Chiếu đứng ra chỉ huy thay hắn, chỉ điều chỉnh phương hướng,
tấn công góc chết.
Hạt thành hiện tại yếu thế, chỉ cần có một cái lỗ thủng liền có thể bị công thành đánh chiếm, khó tiếp tục phòng thủ.
Khương Tú Nhuận tự nhiên biết ý nghĩ của quân Nhung, nhìn binh sĩ ở trên tường thành mệt mỏi, lòng nàng cũng như lửa đốt.
Ngay sau khi nhận ra quân Lương tiếp viện, Khương Tú Nhuận đã từng thử viết
thư cầu viện An Tức vương, chỉ cần hắn chịu phối hợp với nàng, nhiễu
loạn quân đội Lương Quốc là có thể giảm bớt áp lực cho Hạt thành.
Thật không ngờ, An Tức vương đứng vững dưới sự nâng đỡ của Phượng Ly Ngô vậy mà một mực từ chối, chỉ nói mình được thiên tử Tề triều dặn dò phải
liều chết trông coi An Tức, thật sự không rảnh bận tâm nguy khốn của Ba
Quốc.
Lúc nhận được thư hồi âm, một tia hy vọng cuối cùng của
Khương Tú Nhuận cũng vụt tắt. Thật ra Phượng Ly Ngô coi trọng nhất cái
gì, nàng biết rõ ràng, vì sao còn muốn ngông cuồng thăm dò, cuối cùng
rơi vào cảnh mất hết mặt mũi.
Lúc trước Phượng Ly
Ngô giúp đỡ An Tức cũng chỉ vì kiềm chế Lương Quốc, An Tức vương kia nếu không có chỗ tốt, sao chịu bảo vệ lợi ích cho Ba Quốc chật hẹp nhỏ bé?
Khương Tú Nhuận bị dồn tới đường cùng, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi ông trời cho Ba Quốc một chút hy vọng sống.
Kết quả luồng không khí lạnh kia tới so với dự liệu của Khương Tú Nhuận còn nhanh hơn và mãnh liệt hơn.
Vậy mà sau một đêm tập kích Tây Bắc, toàn bộ trong ngoài Hạt thành nhất thời bao phủ trong tấm áo bạc.
Quân thủ trong thành còn tốt, sớm chuẩn bị áo bông rất dày và giày bông.
Thế nhưng quân Nhung ngoài thành lại không ngừng kêu khổ, củi và rơm rạ bọn họ mang tới đã dùng gần hết rồi.
Tuy rằng Tần Chiếu sau người tới vùng lân cận đốn củi về đốt, thế nhưng
người sai đi rất lâu mới trở về, chút ít củi rơm còn lại căn bản không
đủ cho ba quân sống qua trận không khí lạnh khủng khiếp này.
Hóa
ra, lúc trước Bạch Thiển nghe chủ tử mình nói đầu mùa đông năm nay có
thể có đại hàn, lập tức nói hoặc là không làm, nếu đã làm phải làm cho
xong, vì vậy nên chặt dứt hết cây cối có thể chống lạnh ở vùng lân cận
ngoài thành đi.
Khương Tú Nhuận cảm thấy chủ ý này rất hay, lập
tức hạ chiếu thư ở ngoài vùng lân cận Hạt thành, bỏ giá cao mua củi và
rơm. Quốc khố không đủ tiền, Khương Tú Nhuận bèn mượn chỗ chị dâu, thu
mua rất nhiều củi và rơm, người trong thôn lân cận cảm thấy có lợi, nhao nhao đi chặt cây.
Cho nên quân Nhung tới nơi, chưa tới nửa tháng
mà núi ở ngoài Hạt thành đã sắp trụi rồi. Xem những binh sĩ này tìm ở
đâu ra củi rơm.
Kết quả sau một đêm, vô số quân Nhung chết vì lạnh, nhóm binh sĩ nảy sinh bất mãn.
Nhung vương bị mù một con mắt, vốn khó qua khỏi, tuy rằng lều trại hắn có
thêm chăn nỉ, nhưng lúc nửa đêm vẫn còn rất lạnh lẽo, càng ngày càng
không chịu đựng nổi nữa.
Hiện tại hắn cực kỳ hận Khương Tú Nhuận,
đồng thời cũng sinh lòng kính nể Nữ vương hắn luôn luôn coi thường. Ba
Quốc không còn là nước quen bị Nhung Quốc bắt nạt nữa!
Nữ nhân này tuy rằng lớn lên xinh đẹp, thế nhưng lòng dạ rất ranh ma, quả thật làm
công tác phòng bị đầy đủ đối với sự tấn công của Nhung Quốc. Lòng dạ
giảo hoạt, quỷ kế đa đoan như thế, cùng với nữ tử mềm yếu có thể bắt nạt trong tưởng tượng của hắn hoàn toàn chẳng ăn nhập với nhau.
Ông
trời cũng giống như giúp đỡ vị Nhã Luân Nữ vương này, vậy mà ban một
trận rét trăm năm khó gặp, ngựa chiến và binh sĩ suy yếu, mỗi ngày đều
có người ngựa bị chết cóng.
Lúc công thành những binh sĩ này đều không cầm được binh khí thì công thành thế nào đây?
[*] Binh khí cổ.
Nhung vương bị thương cũng chịu đựng không nổi nữa, liền quyết định rút binh.
Thế nhưng Tần Chiếu lại mở miệng ngăn cản, nói thẳng thời tiết lạnh lẽo như thế này không kéo dài, hắn đã liên lạc xin Lương Quốc tiếp viện, chuyển củi rơm và vật chống lạnh tới, hơn nữa Hạt thành đã thế suy sức yếu,
chỉ cần kiên trì đánh tới cuối cùng liền dễ dàng thắng lợi.
Nhung
vương cảm thấy mình cứ tin kẻ phá tướng quái dị quỷ quái này quá rồi,
lúc này chẳng còn muốn bị lừa nữa, chỉ ngoác mồm ra sức chửi Tần Chiếu
nói láo hại quân Nhung, ngay khi muốn trói hắn lại đi tế quân thì tiếp
viện Lương Quốc cuối cùng cũng chạy tới, cũng coi như cứu mạng Tần
Chiếu.
Mà Khương Tú Nhuận đứng ở trên tường thành, nhìn vô số quân tiếp viện Lương Quốc đuổi tới, lòng hoàn toàn nguội lạnh.
Quân Lương đến có chuẩn bị, mà binh lực Hạt thành đã hao tổn gần hết trong
trận chiến trước đó với quân Nhung rồi, như thế, làm sao có thể chống
lại?
Một khắc đó, tất cả quân thủ thành trầm mặc, bọn họ ai cũng
không nói gì, hình như đã biết trước thảm kịch ngập đầu Hạt thành sắp
gánh chịu.
Mà Tần Chiếu bị áp chế trên đất, suýt chút nữa rơi đầu
nhìn từ xa cũng biết là binh mã của công tử Lưu Bội đã đến, vội vã lớn
tiếng nói với Nhung vương: “Nhung vương, quân Lương đến cứu viện rồi, Ba Quốc đã thế suy sức yếu. Chỉ cần quân Nhung kiên trì thêm chốc lát, chờ được binh mã quân Lương chạy tới, hai quân cùng đánh nhất định có thể
dễ dàng hạ Hạt thành.”
Thời điểm Nhung vương nhìn thấy quân Lương
quả nhiên tới cứu viện, kích động đến nỗi trừng một con mắt, lập tức
phấn chấn tinh thần truyền lệnh xuống: “Binh sĩ không nên kinh hoảng,
chúng ta đánh một trận hạ Hạt thành thể hiện nhiệt huyết của Nhung Quốc
chúng ta thôi.”
Kim Khuê trên thành thở dài trong lòng, nói với
Khương Tú Nhuận: “Nữ vương đích thân đến tiền tuyến, còn bắn bị thương
Nhung vương, mắt thấy chiến thắng sắp tới, tiếc rằng lại có quân Lương
giậu đổ bìm leo đến đây trợ giúp, lúc này ta không đánh lại được. Kính
xin Nữ vương rời thành để bảo vệ bản thân.”
Bạch Thiển cũng tới khuyên nhủ Khương Tú Nhuận, quân sĩ ở ngoài chạy lên phía trước rồi, mau chóng rời thành thôi.
Trong lòng Khương Tú Nhuận cay đắng. Nàng cũng biết binh mã Ba Quốc vốn yếu,
cũng là nhờ thiên thời địa lợi nhân hòa mới may mắn giằng co được với
Nhung Quốc đến tận bây giờ, bất luận người tới là ai, Ba Quốc đều đã
không còn sức chiến đấu nữa, sau một khắc tất là kết quả thành bị phá,
người thương vong.
Chỉ là nếu như Hạt thành bị phá, Ba Quốc không
thể tiếp tục giữ vững, càng không có sức chống chọi. Theo như bản tính
tàn bạo của Nhung Quốc, nhất định sẽ chém giết cả thành trút giận, tính
mạng dân chúng cả thành khó mà giữ nổi...
Lúc này binh sĩ Ba Quốc
đều nhìn thấy quân địch mới đến ngoài thành, không khỏi suy giảm sĩ khí. Khương Tú Nhuận hít sâu một hơi cao giọng nói: “Phía sau Hạt thành
chính là hương thân phụ lão của binh sĩ Ba Quốc chúng ta. Chỉ riêng tất
cả các vị chết mà thôi, trời phụ hộ Ba Quốc ta.”
Đúng lúc này, bên dưới thành trống trận vang lên như sấm, nhóm binh tướng Nhung Quốc và
Lương Quốc xông lên, rất nhanh sẽ tràn qua thành hào.
Tướng sĩ Ba Quốc trên thành đều ôm tâm thế chắc chắn phải chết, tử thủ Hạt thành, bi tráng chờ đợi giây phút cuối cùng.
Nhưng vào lúc này, xa xa lại bụi mù cuồn cuộn, không bao lâu truyền tới tiếng vang như sấm rền.
Những binh mã kia hình như cũng không vội vã tiếp cận, chỉ ở xa tháo xe ngựa, lôi ra rất nhiều thứ nhìn giống như là vũ khí công thành. Bắn thử mấy
lần rồi tìm đúng vị trí, sau đó liền bắn ra từng viên từng viên đạn đá.
Đạn đá này không giống đạn đá công thành bình thường, to như quả dưa
hấu, được mài bóng loáng, mặt trên còn có một thứ giống như sừng nhô dài ra.
Đạn đá này không bắn lên tường thành mà lại dồn dập rơi xuống thành hào. Mũi sừng làm mặt băng vỡ tan, những binh sĩ Nhung Quốc và
Lương Quốc xông lên thành hào lập tức bị nện chết không ít.
Điều chỉnh được tầm bắn rồi, pháo đá bắn ra những viên đạn đá to tới trong nhiều tiếng nổ ầm ầm.
Toàn bộ mặt băng nhất thời bị nện vỡ tan tành, những binh sĩ kia giống như từng cái bánh sủi cảo trôi nổi đầy sông.
Lúc này Khương Tú Nhuận đứng ở trên tường thành cũng thấy rõ hình dáng binh mã từ từ tới gần kia, bất ngờ chính là trang phục binh mã Tề triều.
Khi binh mã từ từ tiếp cận, lợi dụng khí thế lớn mạnh, xông về đại doanh Nhung Quốc, rất nhanh binh mã ba bên xảy ra hỗn chiến.
Người Lương Quốc tới đây vốn mang lòng trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, không bỏ công mà vẫn có thể kiếm lời.
Vốn tưởng rằng Hạt thành đã bị người Nhung Quốc giày vò sắp xong đời rồi, cạy thịt trai ra, bọn họ có món ăn sẵn béo bở.
Ai ngờ phía sau vậy mà lại có một đội sói hổ bao vây, nhất thời có cũng chút bận rộn nghênh đón.
Mà Bạch Thiển cũng trợn tròn mắt, bất ngờ khi thấy rõ người dẫn đầu xông
lên phía trước là tiểu tướng quân Đậu Tư Võ, chỉ thấy tay hắn nắm song
chùy, gào thét quái dị rồi vào trong quân doanh đánh giết, khắp mọi nơi
hắn đi qua máu thịt tung tóe, người ngã ngựa đổ.
Đại quân Tề triều lấp thành hào rồi đánh, những người rơi vào trong nước không lên nổi,
trong lúc nhất thời, binh sĩ Nhung Quốc và Lương Quốc tản ra hai hướng,
có không ít người lén lút chạy trốn, những tướng soái vừa nhìn ra tình
thế không đúng cũng lập tức thu binh, chạy tán loạn không còn bóng dáng.
Đại quân vây chặt Hạt thành gần một tháng trời cuối cùng cũng bị đánh tới
nỗi tản ra bốn phía, đại doanh Nhung Quốc cũng bị cho một mồi lửa.
Lúc Phượng Ly Ngô ngồi ngay ngắn trên chiến xa, cao giọng hô Ba Quốc mở
cổng ra, giáp vàng trên người lóe lên trong ánh sáng mặt trời mới mọc,
quả thật vô cùng tuấn mỹ.
Khương Tú Nhuận cũng không biết mình đi
xuống thành trì thế nào, ngay lúc mở cổng thành, nàng đã không kìm lòng
được mà nhào vào trong lòng Phượng Ly Ngô.
Cận kề bên hắn rồi, mới phát hiện giáp vàng kia phủ dày tro bụi, gốc râu cũng mọc đầy trên cằm
và gò má Phượng Ly Ngô, không biết là hắn đã điên cuồng chạy biết bao
nhiêu chặng đường để tới đây!