Nhung Quốc chỉ là nước hoang dã sa cơ lỡ vận bên cạnh, tập tục ăn
uống đều không tiếp thu Hán hóa, thường ngày lấy xe làm nhà đi khắp bốn
phương, vượt gió tuyết, đào đất làm hang, lấy da thú làm chăn. Loại tộc
người du thủ du thực này vốn lấp bụng còn gian nan, thế nhưng những năm
gần đây dựa vào du kỵ [**] cướp bóc chút ít tài vật mà bỗng nhiên phất
lên, có chút không biết lượng sức cũng chẳng có gì lạ.
[**] Kỵ binh quân đội đi tuần tra.
Thế nhưng trước đó Ba Quốc và Nhung Quốc đánh nhau, tuy rằng thất bại rơi
vào thế yếu, nhưng cũng không để Nhung Quốc chiếm được quá nhiều tiện
nghi, lúc này Nhung vương có điệu bộ muốn đi tiêu diệt Ba Quốc, chuyện
này là thế nào?
Tạm không nói tới Nữ vương và một đám thần tử nhíu mày thảo luận chiến sự ở biên cương tới bất thình lình trên vương đình
Ba Quốc, Phượng Ly Ngô dưỡng bệnh ở vương cung Ba Quốc cũng nhận được
một tin không tốt lắm.
Quý Bỉnh Lâm phái thám tử đi đường ngày đêm giao mật thư niêm phong kín tới tận tay Phượng Ly Ngô.
Nội dung trên thư lời ít mà ý nhiều: “Ba quận
sinh biến, Nhị Hoàng tử cấu kết thế gia muốn được giúp đỡ cướp ngôi, xin bệ hạ mau chóng trở bề bình định phản loạn.”
Một hàng chữ ngay ngắn, Phượng Ly Ngô nhìn xong nhíu mày thật sâu.
Phượng Vũ thừa hưởng ba quận, khi phụ vương còn sống được phong làm Định Bắc
vương. Hắn ở ba quận nuôi dưỡng nanh vuốt, lén lút đúc tiền, nghiễm
nhiên tự thành lập một nước đã không phải chuyện ngày một ngày hai rồi.
Vốn dĩ nếu hắn không có cử động gì lớn, Phượng Ly Ngô dự tính nhẫn nhịn
huynh đệ khác mẹ này mấy năm, để hắn ở vùng ba quận hoang dã làm vua một lúc, chờ tới khi bốn phương yên ổn thì cắt đi khối u ác tính này.
Đáng tiếc đệ đệ này của hắn lại là kẻ trời sinh không an phận, trước khi phụ vương băng hà, hắn phái người xúi giục phụ vương viết chiếu thư trước
khi chết, kịch liệt lên án Thái tử bất hiếu, thậm chí trực tiếp viết
rằng lần này mình bị thương là do Thái tử gây ra. Phụ hoàng phải phế bỏ
Thái tử rồi lập Nhị Hoàng tử.
Không ngờ Đoan Khánh đế thật sự
viết, hơn nữa viết một lúc ba bản. Một bản chờ lúc hắn băng hà rồi đọc
ngay trước mặt quần thần, may mà bị người của Phượng Ly Ngô kịp thời
phát hiện, sớm ngăn lại.
Một bản khác hắn bí mật giao vào tay một
vị lão thần hắn coi trọng. Về bản cuối cùng, hiển nhiên là giao tới tay
con trai ruột hắn yêu thương chân thành Phượng Vũ.
Mặt khác, liên
quan tới chuyện Phượng Ly Ngô hại chết Tiên hoàng, sâu trong trạch viện
cả triều đã loan truyền tới nỗi nghe cứ như thật.
Khi Phượng Ly
Ngô biết phụ thân khổ tâm sắp xếp chuyện này trước khi chết, liền hiểu ý của hắn ta khi làm như thế. Thật ra việc đã tới nước này, cho dù để lại nhiều chiếu thư hơn nữa cũng không thể thay đổi sự thật Phượng Ly Ngô
lên ngôi sau khi hắn ta chết.
Thế nhưng ba người thành hổ [*], sức mạnh miệng người không thể khinh thường. Đoan Khánh đế nhất định phải
ác độc như thế với con trưởng của hắn ta.
[*] Ba người nói có hổ,
thiên hạ cũng tin là thật. Một việc, dù cho sai lầm, nếu nhiều người
cùng tin là như vậy thì cũng dễ khiến người ta tin là thật.
Đến
lúc đó, bên trong dân gian càng lưu truyền nhiều dã sử ly kỳ, hai bản
chiếu thư giấu kín kia cứ giống như oan hồn Đoan Khánh đế không siêu
thoát, trước sau vẫn ở xung quanh bên cạnh Phượng Ly Ngô, thậm chí khiến cho con trưởng hắn ta ban đêm ngủ không yên, trằn trọc trở mình, phiền
muộn tới nỗi khó ngủ say được.
Nghĩ tới đây, lúc trút hơi thở cuối cùng Đoan Khánh đế vẫn cười, chỉ là nụ cười kia dữ tợn, sắp chết cũng
khiến cho người ta không thấy nét mặt lương thiện.
Thậm chí có
người cười trên sự đau khổ của người khác, chỉ chờ hai phần di chiếu kia cùng lúc xuất hiện, xem Tân hoàng Đại Tề nói thế nào.
Mà Phượng
Vũ lôi kéo âm hồn không tiêu tan của cha già, khuấy cho hồ nước đục,
hiển nhiên là muốn đục nước béo cờ, âm thầm cấu kết nhiều thế gia để chờ thời cơ hành động.
Cuối cùng Phượng Vũ cũng bắt được thời cơ.
Lúc trước Đoan Khánh đế còn chán ghét con trưởng, cướp đi Trắc phi lòng hắn ta yêu thương, cũng đã gây cho vị đại ca này của hắn vô số chuyện phiền phức. Hơn nữa, Đoan Khánh đế vừa chết, lời đồn đại không ngừng xuất
hiện trong ngoài Đại Tề, mà sau khi Phượng Ly Ngô kế vị đã san bằng Ngụy Quốc lại mưu tính An Tức, làm hết việc này lại tới việc khác, cho nên
không rảnh xử lý Phượng Vũ.
Phượng Vũ bên này phái ra rất nhiều mật thám tiến vào Lạc An, thăm dò nhất cử nhất động của Phượng Ly Ngô.
Phượng Ly Ngô mưu tính cướp đoạt An Tức, bên Phượng Vũ rất nhanh nhận được
tin. Lúc đầu hắn vốn không để ý, Phượng Ly Ngô ở bên ngoài lên kế hoạch
mở rộng lãnh thổ Đại Tề thế nào không liên quan tới hắn.Chỉ là hắn cũng lo lắng Phượng Ly Ngô củng cố căn cơ từng chút một, sau khi không ngừng bước từng bước xâm chiếm các nước và tăng cường sức mạnh,
sớm muộn gì cũng sẽ tới thu thập ba quận này.
Thế nhưng không lâu sau, truyền tới một tin tức khiến hắn mừng rỡ như điên, Phượng Ly Ngô bí mật rời Tề đô tới An Tức.
Phượng Vũ thật sự không nghĩ tới đại ca có thể nói luôn khôn khéo của hắn phát điên, vậy mà vì một người không muốn làm nữ nhân của hắn lén lút rời
khỏi Đại Tề, chạy tới nơi đất đai cằn cỗi như An Tức gây tấm tức cho
Lương Quốc.
Có điều như thế lại cho hắn cơ hội ngàn năm có một.
Cho nên hắn hành động dồn dập, một mặt phái mật thám tử sĩ tới An Tức, chờ
đợi thời cơ ám sát Phượng Ly Ngô. Đồng thời liên lạc với các nước, nói
phụ vương bị đâm là do chính tay Phượng Ly Ngô sắp xếp.
Hắn cần
phải vì đại nghĩa diệt thân, tự lập ra ba quận, thảo phạt Phượng Ly Ngô, báo thù cho Tiên đế. Nhưng thân cô thế cô, mong muốn liên thủ với chư
vương cùng nhau giết kẻ vô đạo [*].
[*] Tàn bạo, ngang ngược, bất chấp luân lí.
Các nước vốn lo lắng sức mạnh của Đại Tề, mà Phượng Ly Ngô sau khi kế vị
ngựa không dừng vó [*] chiếm đoạt Ngụy triều, càng khiến cho các nước
chấn động, cho nên hai bên bắt tay với nhau.
[*] Lao lên phía trước không ngừng. Ý nói bất chấp làm gì đó không ngừng.
Lúc trước Phượng Ly Ngô tới An Tức, Quý Bỉnh Lâm cũng đã mở miệng khuyên can.
Nhưng Quý Bỉnh Lâm tuy có tài trị quốc thao lược xuất sắc nhưng không có tài
đoán tâm tư Quân vương giỏi, cũng không có cái lưỡi uốn ba tấc không nát như Khương thiếu phó.
Cho nên sau khi không thể khuyên can Phượng Ly Ngô thì ngày đêm lo lắng, đồng thời không ngừng nghe ngóng động tĩnh khác thường của Phượng Vũ và các nước bắt tay.
Thăm dò được
Phượng Vũ và các nước khác không ngừng liên lạc, dấu hiệu liên minh càng lúc càng nhiều. Mặc dù Quý Bỉnh Lâm không biết chi tiết nhỏ trong cuộc
trao đổi giữa bọn họ, thế nhưng tất nhiên đoán được là liên quan tới
việc làm sao đối phó với Tề vương tân nhiệm.
Thế là hắn lập tức phái người giao mật thư cho Phượng Ly Ngô, tường thuật lại tình hình gần đây.
Chỉ là hắn viết hai lá thư, một phong thư là cho thiên tử Phượng Ly Ngô, phong thư còn lại là gửi cho Nhã Luân Nữ vương Ba Quốc.
Thời khắc mưa gió thay đổi trong một sớm một chiều, nếu như Tân đế cứ một
mực chìm đắm trong nữ nhi tình trường thì hậu quả khó mà lường được. Hắn chỉ có thể gửi hy vọng vào người bạn ngày xưa, nếu như nàng có một phần chân tình với Hoàng đế, cũng nên khuyên hắn rời khỏi Ba Quốc, trở về
Lạc An, bình định loạn ba quận.
Khương Tú Nhuận trở về từ triều hội thì nhận được mật thư Quý Bỉnh Lâm viết cho nàng.
Trước đó trên triều đường từng có thần tử đề nghị Quốc quân có thể mượn sức
mạnh của thiên tử Đại Tề, như thế thì có thể đẩy lùi Nhung Quốc dễ như
trở bàn tay.
Thế nhưng sau khi Khương Tú Nhuận xem xong thư của
Quý Bỉnh Lâm thì đã im lặng một lúc lâu. Có điều có thế nào thì lần này
Ba Quốc phát hiện dấu hiệu Nhung Quốc sắp sửa xuất binh cũng quyết không thể báo cho Phượng Ly Ngô.
Cũng không phải nàng tốt bụng, chỉ lo Phượng Ly Ngô ở lại thì sẽ liên lụy giang sơn vạn dặm của hắn.
Hơn nữa, nàng biết nếu Phượng Ly Ngô biết được, sau khi do dự một phen thì
cũng sẽ quyết định bảo vệ lãnh thổ Đại Tề yên ổn, chứ không phải là tai
họa mọi nhà ở trong đất nước nhỏ bé chật hẹp của nàng.
Đã như vậy, nàng cần gì phải nhìn hắn rơi vào việc khó khăn chọn lựa?
Khương Tú Nhuận cũng không biết suy cho cùng là mình quá sáng suốt hay không
muốn thấy tình cảnh cuối cùng là Phượng Ly Ngô lựa chọn giang sơn.
Nói chung nàng quyết định như vậy, khó khăn của Ba Quốc thì chính nàng gánh vác, có liên quan gì đến thiên tử Đại Tề?
Cứ như vậy, một hồi hai người quen biết, cuối cùng cũng có thể giữ lại cho nhau chút tình cảm đơn thuần sạch sẽ.
Dù sao ở kiếp trước, nàng thật sự bị Phượng Ly Ngô phong là họa quốc yêu cơ.
Bây giờ xem ra, hắn vẫn là Thái tử điện hạ oai hùng kiếp trước, nhìn thoáng một cái đã thấu bản chất của nàng nên kính sợ tránh xa.
Đáng tiếc kiếp này vị bệ hạ này không biết là bị mỡ heo che lòng hay là thế nào,
vậy mà ở trong cung yêu cơ nàng không chịu đi, ở đây chờ vong quốc hay
sao?
Cái nồi này nàng không muốn gánh vác.
Chờ về tới tẩm
cung, quả thật nhìn thấy Phượng Ly Ngô không quấy rầy nàng như buổi
sáng, cũng không ở trên giường giả vờ bệnh nữa mà là vừa ôm tiểu Bảo Lý
đang gặm con hổ vải vừa ngồi ở bên cửa sổ trầm tư.
Đáng tiếc ngoài cửa sổ không có hồ nước giúp tĩnh tâm, có lẽ giờ khắc này, hắn rất muốn trở về thành Lạc An quen thuộc, nhìn mặt hồ quen thuộc trong cung mới
có thể bình tĩnh tâm tình lại.
Bảo Lý còn quá hỏ, không có năng
lực hiểu tâm tư người lớn. Thời gian nửa ngày cùng người cha xa lạ lăn
lộn cũng có mấy phần quen mặt, cũng không sợ hãi khóc lớn nữa, còn cầm
con hổ vải dính nước miếng nhét vào trong miệng cha.
Phượng Ly Ngô đúng là có tính nhẫn nại, hơi mở miệng cắn con hổ vào miệng.
Lần này Bảo Lý không muốn cho hắn cắn nữa, quơ quơ cánh tay nhỏ muốn cướp
lại con hổ vải, chờ tới khi quay đầu lại nhìn thấy mẫu thân đến rồi thì
lập tức chớp con mắt to đen láy, mếu máo giả vờ khóc cáo trạng.
Khương Tú Nhuận đi tới, đón lấy Bảo Lý rồi giống như lơ đãng nói: “Vừa nãy
nghe thị vệ trong cung bẩm báo có người cưỡi khoái mã [*] ngày đêm chạy
tới vương cung, là Tề triều có việc gì xảy ra sao?”
[*] Ngựa chạy nhanh.
Phượng Ly Ngô cũng không muốn giấu giếm nàng, bèn nói thật: “Nhị đệ trẫm gần
đây thấy đất nước thái bình quá nên muốn gây chút sóng gió...”
Khương Tú Nhuận ngừng lại một chút, cũng thay đổi vẻ lạnh nhạt lúc sáng, dịu
dàng nói: “Chuyện Ba Quốc chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi, bệ hạ ngài ở
chỗ này, chẳng phải là muốn làm chậm trễ rất nhiều việc quan trọng cần
ngài quyết định trên triều đình? Ngài nên trở về đi, chớ nên bỏ bê quốc
sự nữa.”
Phượng Ly Ngô nghe xong lập tức hỏi: “Vậy nàng chịu theo ta đi không?”
Khương Tú Nhuận ngừng một chút rồi nói: “Ta biết ngài không vừa mắt Ba Quốc,
nhưng Ba Quốc tuy nhỏ cũng là một nước, nào có đạo lý Quốc quân nói đi
là đi. Lại nói ngài muốn đón ta trở về, chẳng lẽ chỉ nói một câu là có
thể cưới Nữ vương Ba Quốc? Là lừa gạt khuê nữ nông thôn nghèo hèn sao?
Một cái túi xách liền lừa gạt về nhà à?”
Phượng Ly Ngô mặt lạnh
một ngày một đêm, bây giờ nhìn nàng trở về sau khi lên triều, ấy vậy mà
mặt mày hiếm khi ấm lên, hình như vì nàng không chống cự việc trở về với hắn nữa nên không khỏi thoải mái trong lòng.
Có thể khiến Quý Bỉnh Lâm viết thư tới báo tin chứng minh biến hóa sóng gió trong triều tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.
Hơn nữa Khương Tú Nhuận nói cũng có lý, trước đây hắn bạc đãi với nàng.
Khiến cho nàng ở trong phủ Thái tử khom lưng nhún nhường chịu hết ấm ức, lần này xem như đón nàng về Lạc An lần nữa, sao có thể không danh không phận? Dù sao cũng phải trình sổ hôn thư, trao quốc sính.
Thế là
hắn mở miệng nói: “Muộn nhất ba tháng, trẫm sẽ nghênh đón nàng nở mày nở mặt trở về Lạc An, con của chúng ta, sao có thể chỉ là vương tử ở nơi
chật hẹp nhỏ bé này? Giang sơn vạn dặm trẫm gây dựng cũng là cho nó kế
thừa...”
Trong khi nói chuyện, hắn lại nhận lấy Bảo Lý, nâng bé lên thật cao, chọc cho bé con cười khanh khách.
Khương Tú Nhuận không nói gì, cũng không nhẹ nhõm vui mừng vì lời hứa của
Phượng Ly Ngô, chỉ đưa mắt chuyển hướng về phía núi xa ngoài cửa sổ.
Ba Quốc quả thật quá nhỏ, chẳng mấy chốc là có thể bị lật đổ tiêu diệt.
Cũng như kiếp trước, tình hình hết sức nguy hiểm, giống như bước trên
băng mỏng vậy...
Nhưng hôm nay, nàng là Quốc quân Ba Quốc, gánh
vác cuộc sống yên ổn làm ăn của con dân, sao có thể giống như phụ vương
nàng, không chống cự rồi bán con dân đi, khom lưng uốn gối nhận cha van
xin giữ tính mạng?