Khương Tú Nhuận không muốn để ý tới hắn. Sự tốt tính với hắn, lúc làm phụ tá nô tài ở trong thành Lạc An dùng hết rồi, hôm nay nếu không phải bị hắn dồn tới chân tường, nàng tuyệt đối không muốn nói cho hắn biết
chuyện con trai.
Nhưng mặc dù Ba Quốc yếu, nàng vẫn là Quốc quân,
Phượng Ly Ngô lại không cho nàng một chút thể diện nào, bị hắn trói lại, thật sự là chịu cơn giận không đâu này đủ rồi.
Ngay cả bây giờ,
hắn bắt người không thành, lại xông thẳng vào cung của mình như chỗ
không người. Chẳng lẽ nơi này trở thành Lạc An Đại Tề của hắn rồi sao?
Nghĩ tới đây, Khương Tú Nhuận lạnh lùng nghiêm mặt không nhìn Phượng Ly Ngô nữa.
Mà Phượng Ly Ngô lúc này một lòng một dạ nhìn
Bảo Lý trên người nàng, nhìn Khương Tú Nhuận đặt tiểu Trân Châu ngủ say
lên giường, bèn nhịn không được sờ bàn tay nhỏ đang nắm lại của thằng
bé.
Khương Tú Nhuận nhịn không được, liền đuổi người: “Bảo Lý
không quen gặp người lạ, hôm nay nó khóc lóc lâu như vậy, cần nghỉ ngơi
thật tốt, kính xin bệ hạ trở về đi.”
Phượng Ly Ngô bây giờ mới biết Khương Tú Nhuận sinh con cho mình, sao chịu đi được?
Tuy rằng lúc trước hắn sai người tặng đồ chơi cho Bảo Lý, nhưng tất cả đều
là không thật lòng, chỉ là cố nén lửa giận, giả bộ rộng lượng mà thôi.
Bây giờ thấy con trai ruột mập mạp nằm ở nơi này, mặt mũi giống bản thân lại có ba phần giống Tú Nhuận, loại hòa hợp kỳ diệu này ở trước mắt
càng khiến hắn cảm thấy mình và Tú Nhuận gần gũi hơn mấy phần.
Vì
thế, cho dù Khương Tú Nhuận nghiêm mặt xua đuổi, hắn cũng không tức
giận. Chỉ là thấy cổ tay Khương Tú Nhuận bị trói chặt tới nỗi nổi dấu
vết tím xanh, hắn cũng mơ hồ hối hận trong lòng.
Cũng vì trong
miệng nữ nhân này toàn lời nói bậy, vậy mà cho con trai ruột của hắn
nhận cha bừa bãi, khiến hắn tức giận tới nỗi lý trí biến mất hoàn toàn
mới làm ra loại hành động cứng rắn như vậy với nàng.
“Sắc trời tối như vậy, nàng muốn đuổi ta đi đâu? Lúc trước mang thai con, vì sao
không nói với ta?” Lúc hắn hắn cũng không xưng “trẫm” nữa, chỉ muốn xoa
dịu bầu không khí giữa hai người, nghĩ cách vô lại ở lại qua đêm trong
cung của Quốc vương Ba Quốc.
Khương Tú Nhuận dùng sức hất tay hắn
ra, lạnh lùng nói: “Lúc đó bệ hạ ngài đã loan truyền tin vui với tiểu
thư Dương gia, đại hôn sắp tới, chính thê gả vào cửa, Trắc phi lại sinh
con trai trước, chuyện này không chỉ tát Dương tiểu thư một cái, còn làm Dương gia không vui. Con trai của ta vừa sinh ra đã phải làm con thứ,
phải nhìn sắc mặt người khác, lấy lòng mẹ cả. Dòng máu chảy xuôi trong
người hắn là của vương tử Ba Quốc, vì sao phải khúm núm sống tạm bợ
trong thành Lạc An?”
Câu cuối cùng là một lời hai ý nghĩa, là nói
thẳng rằng nàng rõ ràng là đại vương nữ Ba Quốc, vì sao phải ở lại trong thành Lạc An làm thiếp của hắn?
Hiện tại Phượng Ly Ngô rốt cuộc không nói ra được lời đại nghĩa việc nước việc nhà.
Thiên Sơn [*] vạn dặm khó cầu, nhưng lòng một người càng khó cầu hơn.
[*] Ngọn núi ở Trung Quốc.
Hắn không để ý đến nàng một lúc, nàng liền thu lòng lại rồi lặng lẽ rời đi. Còn có thể hạ quyết tâm sắc đá nói dối để chọc tức hắn.
Thế
nhưng, Phượng Ly Ngô cũng biết trong lòng nàng có hắn. Lúc trước chinh
phạt Bắc Hồ, trong đội chiến xa hắn tự mình chỉnh đốn có một thứ được
treo lên.
Trong vô tình nhìn thấy túi thơm cầu phúc treo trên
khung chiến xa, lúc hắn mở ra lại bất ngờ nhìn thấy một hàng chữ nhỏ
quen thuộc ghi lời cầu phúc, còn có tiền đồng lớn mà nữ tử trong thành
Lạc An thường tự làm.
Hắn mới biết ngày ấy nàng tới tiễn hắn xuất chinh cũng không phải tay không, nhưng chưa từng giao tới tay hắn.
Túi thơm cầu phúc này giúp hắn chống đỡ nỗi cô đơn trong hai năm. Lúc cực
kỳ hận nàng, lại âm thầm cảm thấy trong lòng nàng có hắn.
Vốn tưởng rằng, người khổ nhất trong hai năm này là hắn.
Thế nhưng bây giờ, chỉ cần nghĩ lại tình cảnh nàng mang thai con của hắn
một mình trở về Ba Quốc, đối mặt với cha ruột bất lương và mẹ kế ác độc, hắn liền vô cùng đau lòng.
Về phần các loại hành động xây dựng
miếu đường thánh nữ, trước đây hắn coi là mua danh chuộc tiếng. Bây giờ
suy đoán, nàng cũng chỉ là vì chưa thành thân đã sinh con nên muốn tự vệ mà thôi.
Nhưng cho dù như vậy nàng cũng không muốn ở lại bên cạnh hắn... Cho tới bây giờ Phượng Ly Ngô rốt cuộc cũng thấy rõ, nội tâm
thiếu phó từng ở trước mặt hắn thường xuyên nịnh hót a dua kiêu ngạo thế nào, mà hắn trước kia không để ý coi rẻ, lại là tổn thương nàng cỡ
nào...
Khương Tú Nhuận cũng phiền chán hắn dây dưa quấn lấy con
trai của nàng. Bàn tay cầm đao kiếm quen nắm chặt cánh tay của nàng, một tay khác cẩn thận vuốt ve cánh tay và chân nhỏ bé con, quấy nhiễu con
trai nàng không ngủ ngon.
Thế là nàng không khỏi lớn tiếng nói: “Bệ hạ, đây là hoàng cung Ba Quốc, không phải thuộc địa An Tức của ngài, mời ngài rời đi!”
Đúng lúc này, vì thuốc hết tác dụng nên Bạch Thiển tỉnh lại, lảo đảo vào
trong gian phòng, trợn tròn mắt nhìn Phượng Ly Ngô lôi kéo tay nàng nói: “Thả Nữ vương ra!”
Nàng ấy ngủ một giấc, bỏ lỡ vở kịch lớn người
thân nhận nhau. Có điều thấy Phượng Ly Ngô ngồi ở mép giường lôi kéo cổ
tay xanh tím của Khương Tú Nhuận, liền cho rằng tiểu chủ tử của mình bị
oan ức.
Bạch Thiển cũng không tới một mình mà dẫn theo một đội tinh binh xông vào trong cung.
Nàng ấy không cân nhắc lợi hại giống như Cơ Vô Cương và Khương Tú Nhuận,
không lo ngại nghĩ tới việc căng thẳng ồn ào với Đại Tề.
Cẩu Hoàng đế Đại Tề cấu kết với họ Đậu làm việc xấu, chuốc thuốc mê một đám thị vệ bọn họ chính là lòng mang ác ý.
Lúc này trông thấy Phượng Ly Ngô cầm tay tiểu chủ tử của nàng ấy, không
khỏi hét to một tiếng, nhưng lại làm cho người ngồi ở trên giường cùng
dựng thẳng đầu ngón tay, ra hiệu im miệng.
Có điều, trong lòng
Phượng Ly Ngô cũng biết hôm nay mình hoàn toàn không chiếm được lý lẽ,
khí thế san bằng An Tức bắt cóc hồng nhan lúc trước đã bị con trai xuất
hiện bất thình lình phá vỡ.
Thấy Khương Tú Nhuận lúc này tức giận
vì thương con trai, bộ dạng không muốn nhiều lời với hắn, đến nước này
liền để Khương Tú Nhuận nghỉ ngơi thật tốt, hắn tới cung điện sát vách
nghỉ ngơi.
Thiên tử Đại Tề không xem mình là người ngoài, tự ý gọi nữ quan trong cung tới, bảo các nàng sắp xếp tẩm cung cho mình.
Nữ quan thật sự không biết vị nam nhân cố xông vào chỗ Nữ vương này là ai, liền đi xin chỉ thị của Khương Tú Nhuận. Khương Tú Nhuận phất tay nói:
“Để hắn cách xa ta một chút, cho hắn tạm thời nghỉ lại một đêm đi.”
Cứ như vậy, ồn ào nhốn nháo kết thúc, vương cung Ba Quốc cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Chỗ Phượng Ly Ngô được sắp xếp trong cung là chỗ không biết bỏ trống bao lâu, cả một tầng tro bụi nổi lên.
Quá nửa đêm, cung nhân lười để ý nhiều, chỉ ra vẻ thu dọn một chút, lúc
Phượng Ly Ngô ngã lên trên giường, thậm chí có thể nhìn thấy con nhện
treo ngược dệt lưới trong góc trần nhà.
Lúc này sắp hửng đông, bầu trời lại bỗng nhiên đổ mưa.
Có câu thơ: “Lúc này ngắm thỏ trắng, muốn có ngay vài sợi tơ mùa thu.”[*]
[*] Hai câu thơ cuối trong ‘Bát nguyệt thập ngũ dạ nguyệt’ của Đỗ Phủ.
Tuy rằng trăng tròn mưa rơi rất tiếc nuối, vừa đúng lúc đang ở nơi đất
khách quê người, ở trong căn phòng bẩn thỉu, nghe tiếng mưa rơi tí tách
trong góc phòng, lại khiến cho Phượng Ly Ngô nảy sinh ấm áp trong lòng,
cảm thấy thân thiết lạ thường.
Nữ nhân của hắn, còn có con trai ở
cách hắn không xa. Sắp tới sẽ đưa bọn họ về Lạc An, trong đêm mưa lạnh
lẽo thê lương cũng chợt có vô vàn hy vọng.
Bởi vì một đêm nhiều lần nhốn nháo. Ngày hôm sau, Quốc quân Ba Quốc và tiểu vương tử ở trong cung đều lười thức dậy.
Tuy rằng Bảo Lý tỉnh dậy từ sáng sớm rồi, thế nhưng sau khi bú no sữa ở
trong lồng ngực mẫu thân thì vẫn có thể ngủ nướng với mẫu thân thêm một
lúc, lấy tay nhỏ sờ cánh tay mẫu thân rồi lại ngủ tiếp.
Đáng tiếc trong cung còn có một Đại vương không ngủ được.
Trời vừa sáng Phượng Ly Ngô đã tỉnh rồi, sau khi tỉnh lại súc miệng qua loa
xong, chuyện thứ nhất làm là xông vào tẩm cung Khương Tú Nhuận.
Thế nhưng Thiển nhi canh giữ ở ngoài cửa không cho hắn vào, Đậu Tư Võ ở sau lưng Phượng Ly Ngô thấy Thiển nhi không biết nhìn tình thế, liền nhỏ
giọng nói với nàng ấy: “Người ta là phu thê đoàn tụ, con trai nhận cha
ruột, nàng đi theo liều chết ngăn cản làm gì?”
Thiển nhi trừng
mắt: “Nữ vương chúng ta vẫn chưa thành thân, không có thân thích với
Quốc quân. Việc Nữ vương chọn lựa phu quân là việc liên quan tới vận
mệnh quốc gia, còn cần phải cân nhắc kỹ! Ba Quốc chúng ta không có loại
người như Tào Cơ, Điền Cơ, con gái Dương gia, nhưng công tử các nước,
con trai công khanh có nhiều lắm! Không cần cho rằng sinh con với Quốc
quân thì chắc chắn là vương phu, có thể sinh con cùng Nữ vương không chỉ có một mình hắn! Sau này Nữ vương sinh con với ai, còn chưa chắc chắn
đâu!”
Từ trước tới giờ, Bạch Thiển nói chuyện có thể khiến ba quân tức chết, Phượng Ly Ngô tức tới nỗi khó thở, vẻ mặt tối đi.
Hắn cũng không muốn mở miệng nói với nàng ấy, tiến lên xông vào, Bạch Thiển sao chịu để yên, liền rút đao ngăn cản, thế nhưng chưa đánh được mấy
hiệp đã bị Phượng Ly Ngô khóe léo bẻ tay đoạt đao rồi vặn cánh tay nàng. Bạch Thiển đau tới nỗi khẽ kêu lên một tiếng.
“Loại công phu thô
bạo này cũng chỉ có chủ nhân ngươi đề cao cho ngươi làm tướng quân, nếu
muốn cản đường trẫm, ngươi còn phải cố gắng luyện tập thêm.”
Phượng Ly Ngô khinh bỉ nói xong, liền sải bước tiến vào tẩm cung. Vừa mới vào
phòng ngủ thì đã nhìn thấy tình cảnh mẹ con Khương Tú Nhuận ôm nhau ngủ
say.
Bước chân hắn hơi ngừng lại, lẳng lặng nhìn một lúc rồi cởi
áo bào bên ngoài đắp cho hai người. Bảo Lý vậy mà tỉnh rồi, mở to mắt
nằm ở trong lồng ngực Khương Tú Nhuận, lúc này nghe thấy động tĩnh, trở
mình bò dây, cái bụng mập mạp được bọc bằng một cái yếm đỏ thêu hình cá
chép, trừng đôi mắt đen láy tò mò nhìn hắn. Có lẽ là cha con trời sinh,
Bảo Lý thật sự không sợ hãi tới nỗi khóc lớn, mút ngón tay, cứ nhìn
thẳng Phượng Ly Ngô.
Phượng Ly Ngô nhìn khuôn mặt trắng nõn non
mềm của Bảo Lý, quai hàm phồng lên, thân thể nhỏ bé bụ bẫm, trong lòng
vui mừng vô cùng, cúi người đưa tay định ôm Bảo Lý lên.
Bảo Lý
đang sinh lòng cảnh giác nhìn hắn chằm chằm, thấy hắn tới gần sợ tới nỗi òa lên khóc, quay người nằm úp sấp trên đầu Khương Tú Nhuận, dùng đôi
tay nhỏ kéo tóc mẫu thân, nói cho mẫu thân biết có người xấu lên giường
của bọn họ.
Phượng Ly Ngô mặc kệ việc này, nhấc bé lên, ôm tiểu tử béo bay một vòng trên không trung rồi ôm vào trong ngực mình, lại nâng
thật cao lên giữa không trung làm bộ muốn vứt đi.
Khương Tú Nhuận
bên này vừa mới mở mắt ra liền nhìn thấy một màn khiến người ta kinh hãi này, liền vội vàng đứng lên nói: “Ngươi muốn làm gì vậy?” Nói xong, kéo Bảo Lý lại.
Bảo Lý nhào vào trong lồng ngực mẫu thân mới yên
lòng, bỏ tay vào miệng, từ trong ngực mẫu thân thò đầu ra, tò mò nhìn
Phượng Ly Ngô.
Vừa mới sáng sớm, một lớn một nhỏ đều lười biếng,
Khương Tú Nhuận không có tinh thần cãi vã. Tiệc rượu tối qua Khương Tú
Nhuận cũng không ăn gì, sớm đói bụng rồi, vội vàng gọi người chuẩn bị đồ ăn.
Bây giờ chủ nhân vương cung là Khương Tú Nhuận, tất nhiên là theo tính tình chủ nhân lập ra cung quy.
Điểm tâm của Khương Tú Nhuận đều ăn ở trên giường, bà vú ôm Bảo Lý ở bên cạnh ăn cháo ngao xay nhuyễn nấu với thịt băm.
Mà Khương Tú Nhuận thường hay khoác áo dài, sau khi cung nhân hầu hạ súc
miệng bằng nước muối tre thì dựa vào đầu giường ăn cơm, ăn xong mới rửa
mặt thay quần áo.
Hôm nay nhóm cung nhân cũng làm theo quy củ
thường ngày. Điểm tâm chuẩn bị một phần cho một người, không có phần cho thiên tử Đại Tề.
Phượng Ly Ngô nhìn dáng vẻ lười biếng của Khương Tú Nhuận, cũng nhớ tới tình cảnh nàng giả bệnh để lười biếng ở phủ Thái tử trước đây, cả ngày ăn vạ trên giường ăn uống.
Cũng chỉ có lúc này hắn mới có thể xác nhận, nữ nhân không hòa nhã với hắn quả thực đã từng là tiểu thiếu phó của hắn.
Nụ cười nịnh nọt đẹp đẽ ngày xưa, lại chỉ thoáng qua rồi biến mất không dấu vết.